[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 13

Đêm nay, căn phòng yên lặng đến mức khiến lòng người phiền muộn.

Người nằm trên giường không ngủ được, người trong tủ quần áo buồn ngủ lắm rồi. Vương Nhất Bác rất muốn đi ngủ, cậu vẫn đang chờ Tiêu Chiến gọi mình, mỗi ngày trước khi đi ngủ phải để ở đầu giường một cốc nước, đại nhân sẽ bảo Vương Nhất Bác lấy giúp anh. Hôm nay vẫn chưa đợi được.

Sau đó Tiêu Chiến tắt điện trong phòng, căn phòng hoàn toàn tối đen, tiểu yêu quái ngày càng buồn ngủ, cậu đang đắp áo khoác của Tiêu Chiến, phía trên có mùi của đại nhân.

Trong tủ quần áo tối om, Vương Nhất Bác lấy tờ Euro có viết tên Tiêu Chiến ra, trải thẳng trên đầu gối, cậu có thể cảm nhận được, hôm nay đại nhân không muốn để ý đến mình.

Ngày mai sẽ tốt thôi, dù sao cũng đã có ký hiệu, sẽ không rời xa nhau.

Trong tủ quần áo không có động tĩnh, Tiêu Chiến cảm thấy hẳn là Vương Nhất Bác đã ngủ rồi, anh trở mình, nằm đưa lưng về phía tủ.

Ánh sáng ngoài ban công là màu trắng bạc, nhất định lại là chòm Orion.

Đang say giấc nồng, Vương Nhất Bác nghe thấy âm thanh cốc nước rơi vỡ, cậu lập tức chui từ trong tủ quần áo ra ngoài.

Trong phòng không bật đèn, giữa ánh sao màu trắng bạc, tiểu yêu quái nhìn thấy đại nhân đứng trước tủ lạnh, chân trái nhấc lên cao, hai tay chống ở trên bàn, trên bàn có một cốc thuỷ tinh đã vỡ.

"Đại nhân, anh va vào chân có đúng không? Sao lại không gọi tôi?"

Chân trái bị thương của Tiêu Chiến va phải cửa tủ lạnh, đau đến mức lỡ tay làm vỡ cốc nước.

Anh vẫn chưa trả lời, tầm mắt lại đảo lộn, lại bị Vương Nhất Bác đỡ lấy đầu gối bế lên, lại là sự thân mật không chào hỏi trước, lần này vẫn là xảy ra trong buổi đêm chỉ có chòm sao Orion...

Hai tay Tiêu Chiến túm được quần áo trước ngực Vương Nhất Bác.

Bế Tiêu Chiến đến trên giường, đặt cẩn thận, Vương Nhất Bác đi lấy một chiếc cốc khác, đổ nước lạnh cho Tiêu Chiến uống.

Cho dù không bật đèn, Tiêu Chiến cũng có thể thấy được ánh sáng trong mắt Vương Nhất Bác, phần màu trắng đặc biệt rõ ràng. Vương Nhất Bác cũng thế, bọn họ giống như hai động vật ăn đêm đang chờ đợi trong bóng tối.

Đã nhịn khát thật lâu, Tiêu Chiến uống hết một cốc nước, cảm thấy hôm nay chân đã gần khỏi rồi nên không muốn gọi Vương Nhất Bác nữa.

Dẫu sao từ sau bữa tối trở đi, Tiêu Chiến đã không chủ động nói chuyện với Vương Nhất Bác rồi.

Anh sắp rời khỏi đây, phải khôi phục lại khoảng cách vốn dĩ nên có, nhưng còn chưa đến nửa ngày đã một lần nữa bị Vương Nhất Bác ôm về giường mà không hề đánh tiếng trước.

Ánh mắt Vương Nhất Bác chợt loé, hoàn toàn là động vật ăn đêm đang chờ đợi trong sa mạc.

Tiêu Chiến đẩy cậu ra, muốn bảo Vương Nhất Bác đi ngủ đi, nhưng là tiểu yêu quái đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng, Tiêu Chiến nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi nhanh chóng được đóng lại.

Tiêu Chiến cuống lên, vươn cổ hét về phía cửa:

"Cậu đi đâu vậy? Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác, yêu quái!"

Tiêu Chiến ngồi ở trên giường nghe tiếng bước chân đi xa, không thể làm gì khác hơn là tự mình xuống giường, co chân lên, đã hơn nửa đêm, ở trong bóng tối, nhảy về phía cửa.

Muốn đi cũng để ngày mai hẵng đi chứ, tính tình nóng nảy đến mức nào mà muốn đi ngay trong đêm?

Tiêu Chiến nhảy tới cửa, mở cửa phòng, hành lang chẳng có bóng dáng ai.

Cũng không biết cảm xúc từ đâu ra, Tiêu Chiến rất tức giận, rõ ràng đến đây làm thuê, chưa từ chức thì đâu thể đi được chứ.

Anh tức giận đóng sầm cửa lại, dựa người lên cửa suy nghĩ, quả nhiên rất dễ dàng, rời khỏi nhau rất đơn giản, không nhất định phải đợi anh rời khỏi Cairo, không nhất định phải chờ anh từ chối thỉnh cầu của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến lắc đầu một cái, bật đèn trong phòng muốn phủ lên "chòm Orion" đang rơi trên nền đất, lại tắt đèn đi. Muốn cũng chẳng có tác dụng, ngủ một giấc đã, ngày mai rồi tính sau.

Vẫn có ý định sẽ nhảy lò cò về giường, dù sao cũng là chân của bản thân, đứng lâu vẫn thấy đau đớn.

Tiêu Chiến vừa mới nhảy mấy bước, cửa phòng lại mở ra, anh lập tức quay đầu, nhìn thấy tiểu yêu quái đang xách một thùng đá trong tay, ánh mắt vô cùng sáng.

"Đại nhân, sao anh lại dậy rồi?"

"Tôi muốn đi vệ sinh... A! Cậu làm gì vậy, tôi sắp ngã rồi!"

Vương Nhất Bác xách thùng đá, chỉ có một tay nên không tiện bế ngang Tiêu Chiến, bèn khom người ôm lấy đầu gối của đại nhân, nhấc Tiêu Chiến lên, đặt trên vai mình, cứ như vậy vác về bên giường.

Tiểu yêu quái vẫn rất có thứ tự, biết để thùng đá lên tủ đầu giường trước rồi mới hạ Tiêu Chiến xuống, dùng một tay khác giữ lưng Tiêu Chiến, đỡ anh xuống, từ từ đặt nằm ngang trên giường.

Cơ thể đã hoàn toàn tiếp xúc với mặt giường, Tiêu Chiến vẫn đang siết chặt quần áo Vương Nhất Bác.

Từ trước đến giờ chưa từng có ai "nhấc" anh lên như vậy, đột nhiên trọng tâm không vững vàng, Tiêu Chiến bị doạ cho bay sạch cơn buồn ngủ, tim đập cực nhanh.

"Đại nhân, buông tay ra được không? Tôi đi lấy thùng đá. Buông tay trước đã, rất nhanh sẽ quay lại thôi, đại nhân."

Vương Nhất Bác vỗ lên bàn tay trước ngực mình, Tiêu Chiến cứ kéo áo của cậu mãi, rất dùng sức, cậu chẳng có cách nào đi lấy đá để giúp Tiêu Chiến xoa chân.

Vương Nhất Bác đang đặt hết sự lo lắng lên chân trái bị đau của Tiêu Chiến, căn bản không ý thức được lúc này trái tim của đại nhân đập rất nhanh, không muốn buông tay.

"Đại nhân, tôi đi lấy đá, lấy rồi sẽ quay lại, anh rất đau có phải không?"

Cánh tay Vương Nhất Bác duỗi về phía cuối giường, xuôi theo chân Tiêu Chiến, thẳng đến khi chạm tới mắt cá chân của anh, vị trí bị trật khớp vẫn nóng, lần này đau đớn mới khiến Tiêu Chiến thả lỏng tay.

Anh nhìn Vương Nhất Bác đặt thùng đá ở trên thảm, ngồi bên mép giường, đặt cả hai chân của Tiêu Chiến lên người cậu, đang nghiêng đầu mát xa mắt cá chân cho anh.

Mấy ngày nay đều là như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy mắt cá chân đau, bên trong chỗ bị sưng cứ như có mạch máu đang chảy, Vương Nhất Bác sẽ đi lấy đá, quay lại giúp Tiêu Chiến xoa bóp nhè nhẹ tan đi máu bầm, vết sưng không còn nóng nữa mới thôi.

Chỉ có tối nay không phải như thế.

Đại nhân chưa nói đau chân, cũng chưa nói muốn uống nước.

Tiêu Chiến cảm thấy mấy ngày nay đã vượt quá giới hạn rồi, sáng sớm mỗi ngày mở mắt ra, bọn họ đều là ôm lấy nhau ngủ chung một chỗ, anh muốn tìm lại chút khoảng cách, nào có ngờ được, "chung giường" chẳng qua chỉ là tới muộn vài tiếng mà thôi, tất cả động tác chuyển từ "trước khi đi ngủ" sang "đêm khuya".

"Vương Nhất Bác, tôi hết đau rồi, cảm ơn cậu."

"Đại nhân anh ngủ đi, dùng hết chỗ đá này tôi sẽ ngủ, anh không cần lo lắng cho tôi đâu."

"Cậu biết tôi đang lo lắng à?"

"Biết chứ."

Chân không còn đau, phiền não cũng biến mất, kết quả của "giữ khoảng cách" lại là không ngủ được.

Tiêu Chiến rốt cuộc thấy buồn ngủ, buồn ngủ là không lo lắng được nhiều, bây giờ anh chỉ muốn tìm một tư thế thoải mái để vào giấc.

Tiêu Chiến duỗi tay kéo cánh tay Vương Nhất Bác, dùng sức kéo lên, Vương Nhất Bác cố chấp với việc xoa bóp mắt cá chân sưng tấy của Tiêu Chiến, kéo cũng chẳng kéo được.

Những lúc mệt rã rời chỉ muốn ngủ, Tiêu Chiến cũng rất cứng đầu, hai tay anh túm lấy tay Vương Nhất Bác, lại dùng thêm sức, kiên quyết kéo để Vương Nhất Bác quỳ trên giường, từ từ bò về phía đầu giường, nằm bên người Tiêu Chiến.

Giống như tối hôm qua vậy, Vương Nhất Bác duỗi một cánh tay ra, để Tiêu Chiến dựa vào.

Ngay từ đêm đầu tiên tiểu yêu quái đã phát hiện ra, đại nhân thích ngủ như thế.

Tiêu Chiến vùi cả gương mặt vào áo ngắn tay màu trắng của Vương Nhất Bác, hít thở sâu, chanh và bồ kết đang trình diễn khúc hát ru ngủ.

Giọng nói đại nhân rầu rĩ:

"Yêu quái, cậu biết tôi đang lo lắng gì sao?"

"Đại nhân lo đưa tôi đến Paris sẽ gây phiền toái, anh đã nói, các đồng nghiệp biết được sẽ rất phiền, còn có cuộc gọi giữa anh và người bạn Paris, tôi đối với anh và bạn anh cũng là phiền toái."

"Ha ha, yêu quái biết ăn nói thật, hôm nay lại đột nhiên hiểu chuyện rồi, vậy là cậu không muốn đi Paris nữa?"

Thật thà của Vương Nhất Bác tới rất đúng lúc, cậu nhớ hết những gì Tiêu Chiến nói suốt mấy ngày qua.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, mùi hương quần áo khiến anh an tâm, đang từng bước tiến vào giấc ngủ, nhân tiện câu có câu không nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Đại nhân, tôi muốn đi Paris. Tôi sẽ không quấy rầy anh và bạn anh gặp mặt, nếu anh ta có tới, tôi có thể đợi trong tủ quần áo, tôi không để ý những chuyện này."

"Cậu không để ý? Yêu quái, cậu không để ý việc tôi ở bên người khác? Ngủ chung, giống như chúng ta bây giờ, cậu cũng không để tâm?"

Tiêu Chiến có thể cảm nhận được cánh tay anh đang gối lên căng cứng lại, sau đó dùng sức ôm lấy bả vai mình.

Mở mắt ra ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng đang cúi đầu nhìn anh, ánh sáng trong mắt càng khiến cậu giống như động vật săn đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.

Tựa như đã hạ quyết tâm thật lớn, Vương Nhất Bác trả lời Tiêu Chiến:

"Đại nhân, tôi sẽ không để tâm, tôi đi theo anh, anh muốn... ngủ với bạn, tôi vẫn sẽ đi theo anh."

"Vương Nhất Bác, cậu đúng là yêu quái, cậu đi theo tôi nhưng lại không muốn? Cậu còn không để tâm đến chuyện tôi và người khác ngủ cùng nhau? Cậu có biết cậu đang nói gì không vậy?"

"Tôi biết chứ đại nhân, là tôi đi theo anh, anh không cần đi theo tôi."

Nếu như là ban ngày, nếu như Tiêu Chiến không buồn ngủ, anh nhất định sẽ không nghĩ thế này, nhưng mà đêm nay, anh tin những gì Vương Nhất Bác nói.

Mặc dù trước giờ Tiêu Chiến không biết, giữa người với người, còn có thể có thứ tình cảm này. Là trung thành sao?

Giống như bản thân Tiêu Chiến, tiểu yêu quái gọi anh là đại nhân, anh sẽ không muốn Lola cứ ở mãi bên cạnh Vương Nhất Bác, đây mới là tình cảm thông thường.

Vậy Vương Nhất Bác đối xử với anh gọi là cái gì đây? Là thích hay là không thích?

Nếu thích, hẳn là sẽ không chấp nhận việc anh và người khác ngủ cùng nhau, cho nên Vương Nhất Bác không phải là thích.

Nếu không thích, tại sao anh nói gì cũng nghe, tại sao lại đối tốt với anh, tại sao muốn đi theo anh...

Nửa đêm canh ba, Tiêu Chiến không nghĩ thông suốt.

Dù sao cũng là chuyện xảy ra vào ban đêm, chuyện anh và Vương Nhất Bác đang làm, sẽ không có ai biết.

Tiêu Chiến vòng tay lên vai Vương Nhất Bác, lại một lần nữa đặt môi lên, hôn môi Vương Nhất Bác, đây là lần hôn môi thứ hai.

Lần này Vương Nhất Bác không nằm yên để Tiêu Chiến hôn cậu nữa, cậu vươn cổ về phía trước, ra sức dùng miệng đè Tiêu Chiến lại, áp sát toàn bộ, rồi lùi về sau một chút, lại áp lên, mổ từng cái từng cái lên môi Tiêu Chiến.

"Ưʍ... Yêu quái, ôm tôi."

Tiểu yêu quái say đắm đôi môi của đại nhân, vừa hôn vừa mổ, Tiêu Chiến phải tìm một kẽ hở mới nói ra được một câu.

Có chút gió thổi tới bên mép khi nói chuyện, Vương Nhất Bác tìm được khe hở từ nơi gió thổi đến, ngậm lấy môi dưới của Tiêu Chiến.

Thật mềm, tiểu yêu quái không khống chế được, cậu theo bản năng mυ'ŧ lấy cánh môi Tiêu Chiến, ngậm không chịu nhả, một lúc lâu sau lại đổi môi trên, mυ'ŧ đến mυ'ŧ đi, nước bọt hai người hoà chung một chỗ.

Thân thể Tiêu Chiến nóng dần lên, anh đang từ nằm nghiêng chuyển thành nằm thẳng trên giường, Vương Nhất Bác vẫn chưa buông tha, xoay mình đè lên người Tiêu Chiến, tiếp tục liếʍ môi của anh.

Từ trước đến giờ Tiêu Chiến chưa từng gặp ai hôn lâu như vậy, vẫn chỉ hôn chứ không hôn lưỡi, nhưng lại hôn đến mức anh muốn thử đầu lưỡi của tiểu yêu quái một chút xem sao.

Tiêu Chiến ưỡn người, nâng cao lưng lên, để cánh tay của Vương Nhất Bác luồn xuống dưới cổ, ôm lấy anh.

Vẫn là Tiêu Chiến đưa lưỡi ra trước, đưa vào trong miệng Vương Nhất Bác, đầu lưỡi chạm lên đầu lưỡi tiểu yêu quái, không khác lắm so với những gì anh tưởng tượng, nóng, và ướt.

Thử được rồi, Tiêu Chiến lập tức rụt lưỡi lại, sau đó hé mở răng môi, cảm thụ đầu lưỡi của Vương Nhất Bác xông tới như vừa phát hiện ra kho báu, quấn quýt lượn quanh đầu lưỡi của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác, cậu chậm một chút, ưm, cậu đừng như vậy..."

"Đại nhân, anh muốn dừng lại sao? Bây giờ muốn tôi dừng lại?"

"Yêu quái..."

Vương Nhất Bác chống trên người Tiêu Chiến, ánh sáng trong mắt phản chiếu hình bóng của Tiêu Chiến.

Động vật săn đêm bôn ba trong sa mạc, đã tìm được phần thưởng của đêm nay.

Cậu căn bản là không dừng lại được, trong miệng Tiêu Chiến có dòng suối trong lành, là ốc đảo trong sa mạc.

Sở dĩ tách ra trong chớp mắt, chỉ là bởi vì Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến không dễ chịu.

Nửa đêm đã qua từ lâu, đây là một chiếc giường lớn, khách sạn của Cairo, chòm Orion trên bầu trời cũng không quản được chuyện trên giường.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, để cho cậu đè xuống người mình, một lần nữa ưỡn người lên, lại chủ động hôn tiểu yêu quái.

"Yêu quái, không dừng, vẫn muốn giống như vừa nãy."

Vương Nhất Bác hết sức vui vẻ, cậu ôm Tiêu Chiến, đè cổ tay anh, một mực hôn môi.

Đầu lưỡi quấn quýt vang lên tiếng nước, bàn tay ngao du trên thân thể Tiêu Chiến, dạo hết một lượt những vùng da đang lộ ra bên ngoài.

Đỡ cổ đại nhân, mò tới cánh tay, lại vuốt ve mấy lượt trên cánh tay Tiêu Chiến... Rất nhanh đã nghe được tiếng thở gấp của Tiêu Chiến, bắt đầu lo lắng, bắt đầu mê người.

"Đại nhân, tôi muốn sờ bên trong, cho tôi sờ bên trong."

Bàn tay của tiểu yêu quái với vào bên trong áo Tiêu Chiến, đỡ lấy eo của anh, cảm nhận thân thể đại nhân đang nóng lên, càng dùng sức áp sát lên ngực cậu.

Hai tay Vương Nhất Bác nắm lấy eo Tiêu Chiến, bất kể bàn tay đang làm gì, cậu cũng không buông tha cho đầu lưỡi của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị sờ đến mức cả người khô nóng, choáng váng đầu muốn cởϊ qυầи của Vương Nhất Bác ra, thứ đồ trong quần đang liên tục thể hiện ham muốn tìиɧ ɖu͙© với anh cách một lớp vải vóc, đang "không hiểu chuyện" mà ma sát qua lại trên bụng anh.

Động tác quá lớn, chân của Tiêu Chiến lại va vào giường, anh mới thanh tỉnh một chút, ngừng lại động tác trên tay, kéo ra một khoảng cách với Vương Nhất Bác, hỏi cậu:

"Yêu quái, cậu thích như này phải không?"

"Thích, đại nhân, đừng bảo tôi dừng lại, tôi không dừng."

"Vậy cậu biết tiếp theo sẽ làm gì chứ?"

"Trở về Paris với đại nhân, mỗi ngày đều thế này."

Vương Nhất Bác trả lời hết sức nghiêm túc, Tiêu Chiến cười cong lưng lại, đầu gối chọc vào bụng Vương Nhất Bác, đẩy cậu ra để Vương Nhất Bác nằm thẳng trên giường.

Sau đó Tiêu Chiến nghiêng cơ thể sang, tựa vào ngực Vương Nhất Bác, đè cái chân bị thương kia lên trên đùi cậu.

"Yêu quái, cậu muốn đi Paris để tìm mẹ, đúng không?"

"Muốn đi theo đại nhân, rồi đi tìm mẹ."

"Vương Nhất Bác, cậu còn chẳng biết tiếp theo sẽ làm gì, rốt cuộc tại sao cậu lại muốn đi theo tôi?"

Tiểu yêu quái không trả lời được, cậu chỉ là rất muốn đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tiêu Chiến, đó mới là chỗ của cậu, bây giờ trong đầu chỉ có chuyện này.

Vương Nhất Bác không nói, cậu cẩn thận nâng cằm Tiêu Chiến lên, hôn xuống.

Tiêu Chiến không cự tuyệt, lại là một nụ hôn rất dài, một nụ hôn lưỡi phức tạp hơn nhiều so với tất cả "nụ hôn kiểu Pháp" mà Tiêu Chiến từng thấy trước kia.

Lâu đến nỗi Tiêu Chiến có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể hai người đều đang kích động.

Lý trí của nhà điều chế lại cháy rụi một lần nữa, ở trong nụ hôn này, độc lập sáng tác mà anh vẫn luôn kiên trì cũng có thể được buông xuống.

Tiêu Chiến kết thúc nụ hôn.

Anh tự nói với mình, hỏi cậu ấy một lần, hỏi suy nghĩ của cậu ấy, chỉ lần này mà thôi, sau này đều dựa vào bản thân.

Tiêu Chiến ôm lấy Vương Nhất Bác, dán sát bên tai cậu, hỏi:

"Yêu quái, nói cho tôi biết đi, tại sao xoài xanh lại là hoa sen?"

"Đại nhân, mẹ từng nói hoa sen là vĩnh hằng, lần đầu tiên tới phòng của đại nhân, tôi đã ngửi thấy mùi quả xoài xanh."

Yên tĩnh thật lâu, trước khi Vương Nhất Bác lại nâng cằm Tiêu Chiến lên, cậu nghe được đại nhân nói:

"Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy vĩnh hằng chính là tôi?"

"Phải, xoài xanh chính là hoa sen."

TBC

Từ giờ là sa đoạ thật 🥲👌🏻