[Bác Chiến] Bản Requiem Hoa Hồng

Chương 8

Rời khỏi bệnh viện, thẳng đến đêm, Tiêu Chiến vẫn không quay về khách sạn.

Anh đã đi trên đường phố Cairo vài tiếng đồng hồ, một mình cẩn thận nhớ lại những hình ảnh mà Ai Cập lưu lại.

Có hơi chút nhớ không rõ hình ảnh kim tự tháp và tượng Nhân sư, di tích cổ tiêu tốn nhiều thời gian nhất, Tiêu Chiến từng rung động, nhưng không kích động đi tìm mùi, xem qua thì là đã qua.

Lại nhớ đến đền Hatshepsut, cột đá ở khắp nơi, chi chít như vì sao trên trời cao, còn cả truyền thuyết trong cuốn bút ký nữa. Hương liệu thiên biến vạn hoá, Tiêu Chiến từng mong đợi, chữ tượng hình đã bị phong hoá, không biết tra ở đâu, một giấc mộng đẹp.

...

Đi đã lâu, chân có hơi căng, Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, đã 10 giờ, vẫn chưa ăn tối.

Tuỳ tiện mua một suất viên bột đậu rán, trộn lẫn rau và đậu gà Trung Đông ở ven đường, một suất có 5 viên, Tiêu Chiến ăn 2 viên, cảm thấy dầu mỡ quá.

Dọc phố có cậu bé Châu Phi đang đá bóng, nhìn chằm chằm viên đậu trong tay Tiêu Chiến, falafel* mà khuya ngày hôm trước tiểu yêu quái nói muốn ăn, chính là loại viên rán này.

(*) đọc comment

Khách sạn sân vườn không có sạp đồ chiên ven đường, Tiêu Chiến gọi cơm gà nướng cho Vương Nhất Bác, cậu ăn hết sạch, khen là rất ngon.

Âm thanh của cậu bé trước mắt và đầu của Vương Nhất Bác chồng lên nhau:

"Anh gì ơi, anh không ăn falafel ạ?"

Sao cậu lại cứ ăn mãi không no, ăn nhiều bánh mì như vậy chứ?

"Anh gì ơi, anh có nghe được không? Không ăn thì cho bọn em được không ạ?"

Tiêu Chiến nói được, nói xong cậu bé vẫn hỏi, anh mới ý thức được mình nói tiếng Pháp, cậu bé này nghe không hiểu. Tiêu Chiến đưa giấy dầu cho nhóc, lau mỡ dính trên đầu ngón tay, đi về phía khách sạn.

Trên đường trở về, những hình ảnh Ai Cập vẫn luôn hỗn độn bỗng trở nên rõ ràng, là sông Nile.

Một vùng hoa sen lớn trên sông Nile, màu trắng, thỉnh thoảng có một hai đoá màu xanh lam, chen ở giữa.

"Đại nhân, anh nhìn kìa, bên kia có hai đoá hoa sen màu xanh."

Chòm sao Orion tối nay sáng vô cùng, nhất là ngôi sao ở giữa kia, lấp lánh ánh sáng bạc, chớp tắt với tần số rất nhanh, nhanh hơn so với nhịp đập trái tim Tiêu Chiến một chút.

Hoa sen là một ý kiến hay, từ trước tới nay người Paris vẫn luôn yêu hoa sen, mức độ chấp nhận của thị trường không phải việc gì khó, trước mắt Tiêu Chiến phải nghĩ xem nên dùng mùi gì để diễn tả hoa sen – hoa sen không có mùi.

Người Ai Cập nói hoa sen là vĩnh hằng, hai chữ này giống như chòm Orion vậy, như một tấm lưới, Tiêu Chiến càng muốn tránh thì nó càng siết chặt hơn, anh không thích nói vĩnh hằng, cũng không tin hai chữ này.

Xác định sẽ dùng hoa sen, Tiêu Chiến có chút hưng phấn, anh nhấc chân chạy, chạy hẳn mấy con phố, đêm nay một mình suy nghĩ quý giá quá, những lời anh từng nói cũng quan trọng, từ từ rồi sẽ có câu trả lời.

Sông Nile không còn là một cái tên thần bí, bây giờ Tiêu Chiến rất muốn biết mùi của sông Nile, anh phải cố gắng nghĩ, nghĩ nhanh lên một chút.

Ai Cập là mùi gì, sông Nile thì sao, cả hoa sen nữa?

Có một giọng nói, một cụm từ cứ luôn vang lên trong tai Tiêu Chiến, quả xoài xanh, quả xoài xanh...

Không thể như vậy được, Tiêu Chiến không yên tâm, không yên tâm dùng tiếng nói cười của một tiểu yêu quái, anh không thể hiểu cũng không có tự tin.

Bước chân dần chậm lại, đột phá tư duy không thể nào hoàn thành trong một đêm được, hôm nay thế là đủ rồi, có thể trở về uống ly rượu vang đỏ.

Đã mấy tiếng không xem điện thoại, bởi vì điện thoại không đổ chuông.

Tiêu Chiến dừng lại trên đường cái, nhớ tới buổi chiều đã nói tối nay sẽ gọi lại cho Suzuki Shun, hiện giờ tâm trạng vui sướиɠ, Tiêu Chiến bấm điện thoại:

"Shun, xin chào, vẫn chưa đi nghỉ à?"

"Vẫn chưa, hôm nay Tiêu Chiến có khoẻ không? Du lịch sông Nile có không ít phát hiện chứ hả?"

"Phải đó, một phát hiện rất thú vị."

"Tiêu Chiến, hình như tâm trạng của em rất tốt."

Suzuki Shun quen biết Tiêu Chiến cũng không phải thời gian ngắn, mập mờ hai bên đều hiểu, rất ít khi hắn nghe được Tiêu Chiến thoải mái như vậy, khiến cho Suzuki Shun cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ gần lại rồi.

"Có phát hiện gì thú vị, nói với tôi một chút xem sao?"

"Sông Nile có rất nhiều hoa sen trắng, Shun, anh từng thấy hoa sen đỏ chưa? Nhất định là chưa nhỉ."

"Chưa từng thấy sen đỏ, có nghe qua trong truyện cổ tích rồi, là người dẫn đường nói với em sao?"

"Shun, anh biết không, thứ này truyện cổ tích mới, thế mà có người tin là thật, ha ha ha ha."

Tiêu Chiến lảng tránh câu hỏi của Suzuki Shun, anh không muốn nhắc đến Vương Nhất Bác, cứ như đang nɠɵạı ŧìиɧ vậy, không rõ được là tình của bên nào.

Lần nói chuyện này là lần dài nhất kể từ khi Tiêu Chiến đến Ai Cập, khoảng chừng 20 phút.

Suzuki Shun là một người lắng nghe rất tốt, kiên nhẫn nghe Tiêu Chiến nói về kim tự tháp, nói về tượng vàng Pharaon trong viện bảo tàng... Tiêu Chiến giống như đang phát một bộ phim phóng sự trên kênh Discovery, chỉ duy nhất nước hoa là không nhắc đến.

Nghệ sĩ violin hỏi: "Tiêu Chiến, series mới của em đã tìm được linh cảm hay chưa?"

Điện thoại im lặng, Tiêu Chiến có một sự cố chấp như vậy, không thích nói về những mảnh ghép chưa thành hình cho một người sáng tạo khác biết. Trong quá trình tư duy thành hình, Tiêu Chiến luôn có ý thức tránh trao đổi.

Anh kiêu ngạo cho rằng, suy nghĩ của người khác là tạp chất, sẽ làm hỏng độ chính xác.

Suzuki Shun phát giác được điều này, hắn nói: "Không tiện nói cũng không sao, đừng để ý."

"Shun, anh cảm thấy hoa sen có mùi gì?"

"Tôi chưa từng để ý mùi của hoa sen, là mùi sạch sẽ nhỉ? Chính là mùi của lá sen hoặc hạt sen ấy."

"Shun, cảm ơn anh, em cúp trước đây, em có cuộc gọi đến."

"Tiêu Chiến, trở về Paris tôi đi đón em."

Tiêu Chiến nói được rồi chúc ngủ ngon, những thứ lịch sự này đều là phản xạ có điều kiện, không cần thông qua phản ứng của đại não.

Tối nay anh nên cảm ơn Suzuki Shun, Suzuki Shun nhắc đến sạch sẽ, khiến Tiêu Chiến nhớ tới một hình ảnh, thậm chứ ngửi được mùi.

Tiêu Chiến cầm điện thoại đi suốt mấy con phố, không có cuộc gọi nào nữa cả, tối nay không có cuộc điện thoại nào khác, anh tưởng rằng gọi cho Suzuki Shun 20 phút xong sẽ thấy được một cuộc gọi nhỡ cơ.

===

Một ngày rất dài, Tiêu Chiến nghiêm túc tắm rửa, thay một chiếc áo ngắn tay màu trắng, rót một ly vang đỏ, rượu nho và tinh dầu Cairo đều rất nổi danh, dường như đã định trước phải hiến dâng cho Paris.

Hôm nay phá lệ không bật máy tính, Tiêu Chiến nằm ở trên giường, định bụng uống rượu xong sẽ đi ngủ sớm một chút.

Nửa đêm, Cairo hạ nhiệt, ban công mở cửa sổ, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi trên người mình, nói đúng ra là mùi trên quần áo của anh.

Xà phòng hương chanh chua chua, phơi dưới ánh nắng mặt trời, mùi xà phòng bay lên đúng lúc kết hợp với hương chanh. Tựa như đang có người đứng ngoài ban công, cậu giặt xong quần áo, giữa các ngón tay có bong bóng xà phòng.

Tay cậu to hơn Tiêu Chiến một chút, ngón tay dài hơn anh một chút, rất phù hợp để xoa bụng.

Tiêu Chiến đặt rượu vang đỏ xuống, chỉ mới uống gần nửa ly, anh muốn đi ngủ sớm hơn, mặc bộ quần áo này, nhìn cho rõ ràng một chút mùi xà phòng và hương chanh, ghi nhớ hình ảnh này.

Đêm khuya mưa nhè nhẹ, Tiêu Chiến vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, anh vùi mặt vào lớp vải quần áo, rõ ràng chỉ là một mùi hương rất nhạt, nhà điều chế lại ngửi được rất rõ ràng, cuối cùng anh cởi đồ ra, đặt ở bên gối rồi ngủ.

"Cairo thật sự có thần chú, không thấy được chòm sao Orion là sẽ không ngủ được sao..."

Tiêu Chiến bò dậy, mở cửa tủ quần áo ra, bên trong có một cái đệm, là ban sáng Tiêu Chiến yêu cầu với bên khách sạn, còn bảo bọn họ chuẩn bị chăn lông, trải trong tủ treo quần áo, khách sạn sắp xếp mọi thứ rất ổn.

Chỉ có điều tối nay trong tủ quần áo không có ai, điện thoại di động vẫn không đổ chuông.

Tiểu yêu quái và Lola ở lại bệnh viện một đêm, ngày hôm sau Tiêu Chiến thức dậy rất sớm, trong bữa sáng anh nói với đoàn đội, chắc chắn sẽ chọn hoa sen làm chủ đề.

Trò chuyện về hoa sen xong, đoàn đội còn nói một lúc lâu về các vở kịch, mọi người phỏng đoán, bạn trai của Tiêu Chiến là nghệ sĩ violin, hẳn là sẽ thấy hứng thú với đề tài này.

Quả thật có hứng thú, đêm qua nhà điều chế ngủ rất muộn, trên mặt viết rõ chưa ngủ đủ giấc, vậy mà anh vẫn chủ động chia sẻ quan điểm của mình:

"Nhắc đến kịch thì, cả bốn vở truyền thống tôi đều thích."

"Ông chủ, vậy anh xem nhiều nhất là vở nào?"

"Hoàng Tử Bé của nhà hát Opera."

Tiêu Chiến bắt đầu nói về Hoàng Tử Bé, ông chủ không ngừng lại, nhân viên xin phép đi trước. Trà đã đổi hai ba bình, có phải ông chủ không định kết thúc bữa sáng hay không?

Tiêu Chiến nói: "Phần sau có một đoạn, mấy ngày nay tôi thường xuyên nhớ tới, lúc về Paris muốn đi xem lại một lần nữa."

Đồng nghiệp suy đoán: "Trên thế giới có hơn 5000 đoá hoa giống hệt cậu, nhưng chỉ có cậu là đoá hoa hồng duy nhất của tôi?"

Hoàng Tử Bé là môn bắt buộc đối với người Pháp, xem từ nhỏ đến lớn, đây là câu thoại nổi tiếng nhất.

Tiêu Chiến lắc đầu một cái, anh thêm một muỗng đường nâu vào ly cà phê đen.

Tiêu Chiến cố ý nói chậm rãi, nhìn hạt đường hoà tan trong cà phê, đề tài rất nhàm chán đến mức khiến những nhà điều chế ở đây đồng thời nghĩ đến một phương pháp phối chế, thành phần hương liệu của đường nâu là chiết xuất vani.

"Nếu như bạn muốn cảm hoá một người, thì phải mạo hiểm rơi nước mắt."

Câu trả lời của Tiêu Chiến và cuộc gọi của Lola đồng thời vang lên, rốt cuộc đã tới.

Thấy tên của Lola, Tiêu Chiến còn tưởng rằng ngủ ở bệnh viện quá ngon, ở bên nhau quá vui vẻ khiến người ta quên mất rằng còn có ông chủ này.

"Ông chủ ơi, bọn em còn phải ở bệnh viện thêm một ngày, ngày mai tiểu yêu quái mới có thể xuất viện."

"Vương Nhất Bác cậu ta có đi lại được không?"

"Cậu ấy đi được, nhưng vết thương vẫn còn sưng, ông chủ, em cảm thấy ở thêm một ngày khá ổn..."

Lola có chút căng thẳng, bắt đầu nhắc lại, Tiêu Chiến biết cô không muốn quay về đây.

Vương Nhất Bác rơi vào sông Nile, bắp chân bị thương, nước sông không sạch, vết thương nhiễm trùng là chuyện thường thấy, hôm qua Tiêu Chiến chỉ mới nhìn qua miệng vết thương, người vẫn đi lại được.

"Vương Nhất Bác ở bên cạnh em à?"

"Vâng, đang ngủ ạ. Ông chủ tìm cậu ấy à?"

"Không tìm."

Tiêu Chiến chưa nói tạm biệt đã kết thúc cuộc gọi, thật sự không phải kiểu của anh.

Bữa sáng ăn quá lâu, cà phê nguội rồi, cuối cùng Tiêu Chiến thông báo hôm nay là hoạt động tự do, bữa ăn sáng có thể kết thúc.

Sắp 11 giờ trưa, chòm sao Orion lui về ngoài không gian rồi, tủ của Narnia đã lao ra khỏi đại dương, vẫn đang ngủ, tại sao chứ?

Tiêu Chiến đi qua đi lại ngoài ban công, mặt trời hung ác, anh nghĩ mãi, nghi ngờ và phân tích theo thói quen, anh không nhịn được.

Một mình đến Paris, Tiêu Chiến đã từng thấy rất nhiều người dùng những cách thức không thể tưởng tượng nổi, dần dần được võ trang đầy đủ, quả thực không dễ dàng tin tưởng nữa.

Quả xoài xanh trong vườn hôm nay lại to hơn, Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, vô thức giẫm chân lên lan can sắt.

Anh duỗi dài cánh tay, vươn hết cỡ về phía trước, vẫn là không với tới quả xoài xanh. Nửa người đã ở ngoài ban công, đứng không vững khiến cả người lung lay, anh mới ý thức được nguy hiểm.

Tiêu Chiến có hơi sợ độ cao, bị doạ cho một trận, vội vàng quay lại ban công ngồi xuống. Lần trước còn mắng Vương Nhất Bác không muốn sống, muốn với tới quả xoài xanh.

"Cảm hoá một người, sẽ rơi nước mắt."

Chờ nhịp tim khôi phục lại tần suất thường, Tiêu Chiến lại nghĩ tới câu này. Xem ra lần này trở về Paris phải đi xem Hoàng Tử Bé một lần nữa - câu chuyện được người Pháp in lên tờ tiền giấy.

Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, vẫn không có cuộc gọi và tin nhắn nào, anh thay bộ đồ khác tới bệnh viện.

===

"Ông chủ, sao anh lại tới đây? Tiểu yêu quái ổn lắm."

Lúc Tiêu Chiến đến phòng bệnh, Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ, rèm cửa sổ không được thả xuống, ánh mặt trời chói mắt, thỉnh thoảng tiểu yêu quái sẽ cau mày.

"Bác sĩ cho cậu ta uống thuốc ngủ à? Buổi trưa mà vẫn ngủ?"

"Chưa uống thuốc, tối hôm qua tiểu yêu quái để em ngủ trên giường, cậu ấy còn xuống tầng ngắm chòm sao Orion, em muốn đi cùng nhưng mà buồn ngủ quá nên ngủ mất."

"Cậu ta một đêm không ngủ?"

Lola không biết Vương Nhất Bác trở về phòng bệnh lúc mấy giờ.

Tiêu Chiến nghĩ, có phải là trong phòng không có tủ quần áo hay không? Chẳng lẽ cậu ta phải ngủ ở trong tủ?

Tiêu Chiến đi tới đầu giường, thấy trên trán Vương Nhất Bác toát một lớp mồ hôi, giống như đêm hôm đó lúc Tiêu Chiến mở cửa tủ quần áo ra vậy.

Muốn đưa tay giúp cậu lau mồ hôi đi, nhưng Lola vẫn đang ở đây, Tiêu Chiến đút tay vào trong túi, nắm chặt điện thoại di động.

"Ông chủ, buổi sáng bác sĩ tới khám, sau đó tiểu yêu quái ngủ luôn, đến bây giờ vẫn chưa dậy."

Lola lời ít ý nhiều giải thích với ông chủ, nói cô có thể chăm sóc cho Vương Nhất Bác, ông chủ có thể đi làm việc đi.

"Lola, em đi làm thủ tục xuất viện."

"Bây giờ ạ?"

"Bây giờ."

"Nhưng mà bác sĩ nói, ngày mai mới có thể xuất viện..."

Tiêu Chiến đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lùng, Lola hiểu rất rõ ông chủ, bình thường Tiêu Chiến rất dễ nói chuyện, nhưng việc anh đã quyết định, sẽ không tiếp nhận ý kiến nữa.

Trạng thái giống như bây giờ, chính là vừa rồi Lola đã nhiều lời. Lola hơi nhìn sang Vương Nhất Bác đang ngủ, một mình xuống tầng làm thủ tục xuất viện.

Chờ Lola đóng cửa phòng bệnh lại, Tiêu Chiến lập tức lau sạch mồ hôi trên trán cho Vương Nhất Bác, trong cổ cũng dinh dính, lại lau cổ một lượt, động tác rất nhẹ, tiểu yêu quái vẫn ngủ không cựa quậy.

Có lẽ cậu không nói dối, cậu trung thành.

Lau mồ hôi xong, Tiêu Chiến nghĩ đến chút trò xấu, anh cách một cái khăn mặt, đánh một phát lên trán Vương Nhất Bác.

"Làm gì thế!...Đại nhân? Sao anh lại ở đây?"

"Ngủ đủ chưa? Hôm nay không cần làm việc à? Kiếm đủ bánh mì rồi thì hôm nay cậu về nhà đi."

"Đại nhân, rốt cuộc anh cũng tới đón tôi rồi."

Vương Nhất Bác vẫn không hiểu chừng mực khi tiếp xúc tay chân, cậu nắm lấy bàn tay vừa đánh mình của Tiêu Chiến, ngồi dậy, kéo Tiêu Chiến không chịu buông, để anh cũng ngồi trên giường.

Cậu chờ tôi đến đón cậu? Muốn về sao lại không gọi điện?

Nhìn qua thì không tâm cơ, gây khó dễ khi gần khi xa còn giỏi hơn so với người làm nghệ thuật Paris.

Tiêu Chiến bất giác nghi ngờ, thói quen đã thành điều hiển nhiên, vừa nghĩ đến vài điều anh đã tự ngăn mình lại, mày cứ thế này không mệt à, tin cậu ấy một lần, cậu ấy sẽ ăn mày luôn hay sao.

"Vương Nhất Bác, cậu muốn quay về khách sạn hả?"

"Muốn ạ."

"Lola chăm sóc cho cậu không tốt ư?"

"Tốt chứ. Nhưng mà đại nhân, tôi muốn trở về."

Đối thoại với tiểu yêu quái rất đơn giản, Tiêu Chiến vốn muốn doạ cho cậu một chút, không cho về, như vậy thì có thể nhìn thấy cậu cuống lên, một khi Vương Nhất Bác cuống lên sẽ nói rất nhiều câu không có chừng mực, cũng sẽ làm những chuyện không có chừng mực.

Tiểu yêu quái càng nôn nóng, Tiêu Chiến càng tin tưởng cậu không mang ý đồ xấu tiếp cận anh.

Vương Nhất Bác khăng khăng giữ Tiêu Chiến ngồi ở trên giường, cậu dựa rất gần, tóc ngắn trên đỉnh đầu thỉnh thoảng cọ qua Tiêu Chiến, vẫn là chọc vào mặt thấy nhột.

Ngứa đến mức Tiêu Chiến muốn né tránh, tiểu yêu quái tưởng là anh lại muốn đi, giống như hôm qua vậy, rời khỏi bệnh viện một đêm không quay về.

Vương Nhất Bác túm rất chặt, còn tăng thêm một cái tay, đồng thời nắm lấy hai cổ tay Tiêu Chiến, kiên quyết muốn đại nhân ngồi trên giường của cậu, không được lùi, không được đi.

"Tiểu yêu quái, cậu muốn về sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"

Tiêu Chiến hỏi với nhịp thở ổn định, ánh mắt mang ý cười, Vương Nhất Bác không nhìn ra được, hiện giờ Tiêu Chiến còn căng thẳng hơn cậu nhiều.

Đối với Tiêu Chiến, độ khó của việc hỏi ra câu này, vượt xa độ khó để tiểu yêu quái suy nghĩ đáp án.

"Đại nhân, điện thoại của tôi rơi xuống sông, bị nước vào."

"..."

Thế mà lại không nghĩ ra, Tiêu Chiến cảm thấy mình ngốc đi rồi, cả một đêm mà không nghĩ tới.

Anh chỉ vào điện thoại đang để trên tủ đầu giường hỏi Vương Nhất Bác:

"Cậu không biết dùng điện thoại này sao? Điện thoại là dính nước là không thể gọi điện được?"

"Nhưng mà số cũng mất rồi, đại nhân. Vậy nên tối qua tôi muốn đi bộ về, ra khỏi bệnh viện không tìm được khách sạn, thật lâu sau mới tìm được, nhưng mà không lên được thang máy, tôi ngồi đợi ngay trong vườn. Sau đó trời mưa, chòm Orion cũng tắt, tôi nghĩ là anh đã ngủ nên quay về đây."

Tiêu Chiến nghe mà mở lớn hai mắt, trong đêm Vương Nhất Bác từng đi về khách sạn, sau đó bởi vì chòm Orion tắt sáng mà trở lại đây?

"Vương Nhất Bác, cậu cũng biết bịa chuyện quá đấy? Tôi có ngủ hay không liên quan gì đến chòm Orion?"

"Đại nhân, ba ngôi sao ở giữa chòm Orion, nối liền hai nơi, nếu một bên muốn di chuyển, một bên muốn gặp, thì ngôi sao sẽ loé sáng."

"...Yêu quái, cậu sốt à?"

Tiêu Chiến đặt mu bàn tay lên trán Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn chưa buông tay, hai bàn tay chồng lên nhau, cùng nhau sờ nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác.

"Không lên cơn sốt mà cậu nói mê sảng cái gì vậy, cũng là truyện cổ tích mẹ cậu kể ư?"

"Đúng vậy, là mẹ tôi kể, người khác không biết đâu."

"..." Giờ phút này Tiêu Chiến đã không thể nào dùng một câu "Có bị ngốc không" để khái quát lại hành vi không theo lẽ thường của tiểu yêu quái nữa rồi, anh chỉ than một câu:

"Vương Nhất Bác, nói cậu đần thì cậu lại rất khôn, nói cậu không đần thì cậu cũng kỳ quặc quá."

Tiêu Chiến nghĩ lại chuyện tối hôm qua Vương Nhất Bác đã làm, còn cả việc cậu không gọi cho anh là bởi vì điện thoại bị dính nước, quả thực không nhịn được muốn cười, cười tiểu yêu quái, cũng cười chính anh.

Vương Nhất Bác lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến càng cười càng lớn tiếng như vậy, tiếng cười lớn đến thế, đột nhiên cậu cảm thấy, "đại nhân" cũng không "người lớn" cho lắm.

Cười đủ rồi, Tiêu Chiến lấy từ trong ví ra vài tờ tiền giấy mệnh giá khác nhau, nháy mắt hỏi Vương Nhất Bác:

"Tiểu yêu quái, thích màu gì nào?"

"Thích xanh lá cây."

"Không tệ, cũng khá đắt đấy."

Tiêu Chiến rút một tờ 100 Euro ra, tiền giấy màu xanh lá cây, được làm từ sợi bông.

Tiêu Chiến vuốt phẳng tờ tiền, tờ 100 Euro mới tinh, lại lục tìm trong túi, không mang bút.

Vương Nhất Bác vừa nhìn đã biết Tiêu Chiến đang tìm bút, cậu bò đến tủ đầu giường, lấy cây bút màu đen ở trên bệnh án đưa cho Tiêu Chiến.

"Yêu quái, tôi đã nói cậu khôn mà, cái gì cũng có thể nhìn ra được."

"Không phải đâu, đại nhân muốn lấy bút tôi có thể nhìn ra được, chứ những người khác thì không..."

Tiêu Chiến đọc một câu, nhoài người trên giường bệnh, viết chữ lên tờ Euro, viết tên của mình, sau đó viết số điện thoại, con số viết rất lớn, chiếm hết tờ tiền giấy.

"Cầm lấy, cất đi, sau này đói có thể mua bánh mì."

"Đại nhân, đây là tên của anh sao?"

Tiểu yêu quái nhìn dòng chữ trên tờ tiền giấy, vô cùng nghiêm túc. Đây chính là cách viết bằng tiếng Pháp tên của đại nhân.

Vương Nhất Bác đã sớm được nghe, biết đọc nhưng chưa từng gọi, cũng không biết viết bằng tiếng Pháp như thế nào.

"Đúng, là tên tôi. Yêu quái, cậu cất tiền cho kĩ đấy, đừng để rơi xuống sông."

"Đại nhân, đó chính là không rời xa nhau nữa."

"Ôi? Vương Nhất Bác, cậu vẫn sốt à?"

Tiêu Chiến đứng lên, Vương Nhất Bác vẫn muốn kéo anh, Tiêu Chiến đưa ngón trỏ ra, hướng về phía Vương Nhất Bác, chỉ rồi lại chỉ, bảo cậu buông tay.

Nhìn có vẻ không phải đại nhân muốn đi, tiểu yêu quái suy nghĩ một chút, thả lỏng tay. Nhìn Tiêu Chiến đi lấy cặp nhiệt độ, nhét vào tai Vương Nhất Bác, âm báo còn chưa vang lên Tiêu Chiến đã lấy ra xem.

"Yêu quái, cậu sốt tận 42 độ, não bị chín rồi ấy nhỉ!"

"Đại nhân, anh biết không, ở Cairo có người rất thích ăn não nấu chín, đáng sợ lắm."

"Cậu... cậu nói chuyện tử tế có được không."

"Đại nhân, Cairo có một loại dê, các quán ăn sẽ dùng não của nó để nấu thành canh, mẹ tôi nói ăn vào sẽ buồn ngủ."

"Vương Nhất Bác! Im miệng!"

Rời khỏi bệnh viện, ba người cùng ngồi một chiếc xe trở về khách sạn, trên đường không có ai nói chuyện, im lặng gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhận biết được đường đi, rẽ thêm một lần nữa là đến.

Tiêu Chiến đột nhiên hỏi tài xế: "Từ khách sạn đến bệnh viện là bao nhiêu kilomet thế?"

"Chưa tới 10km thưa quý khách."

Tiêu Chiến gật đầu một cái, nghiêng mặt sang nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghe mà không chút phản ứng, cậu căn bản không hiểu được, Tiêu Chiến là đang nghĩ xem tối qua cậu đi hết bao lâu.

Xuống xe, Lola đi trước vào sảnh lớn khách sạn, Tiêu Chiến đi tụt ở phía sau hỏi Vương Nhất Bác:

"Yêu quái, mẹ cậu có nói tại sao ăn não dê lại buồn ngủ không?"

"Có nói, bởi vì dê rất lười."

"Ha ha ha ha..."

Tiêu Chiến cười làm Lola quay đầu lại nhìn, cô cũng nhận ra ông chủ có chút khác lạ. Anh cứ luôn nói chuyện riêng với tiểu yêu quái, còn lớn tiếng cười nữa.

Thẻ phòng của Vương Nhất Bác rơi xuống sông Nile rồi, tối qua cũng bởi vì vậy mà cậu không đi lên được.

Lola dẫn Vương Nhất Bác đến quầy lễ tân làm lại thẻ phòng khác, Tiêu Chiến vào thang máy trước, Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, Tiêu Chiến đè ngón trỏ ở trên môi, "Xuỵt". Không biết là Vương Nhất Bác có hiểu hay không nữa.

Vào trong phòng, Tiêu Chiến đi thẳng ra ban công, nhoài người trên lan can nhìn xuống, liếc mắt đã nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Cậu đứng dưới cây xoài, tán lá rất lớn, hình bầu dục, che khuất mặt trời, Vương Nhất Bác đứng dưới lá cây màu xanh, đang ngẩng đầu tìm anh.

Cậu cũng thấy Tiêu Chiến rồi, tiểu yêu quái học theo điệu bộ của đại nhân, đè ngón trỏ ở trên môi, "Xuỵt".

Tiêu Chiến lại không nhịn được cười lớn tiếng, xuỵt gì mà xuỵt chứ, cách mấy tầng lầu, không xuỵt cũng chẳng nghe thấy tiếng.

Tiêu Chiến vẫn tay lên phía trên, Vương Nhất Bác lập tức đi vào toà nhà.

Nhà điều chế đứng ở sau cửa, nghe tiếng bước chân tới rất nhanh, anh lập tức mở cửa, ngón tay Vương Nhất Bác còn chưa chạm tới chuông cửa nữa.

Vương Nhất Bác nhào tới ôm ngay lấy Tiêu Chiến, không phải ôm chầm lấy, mà giống như đang nâng một bao gạo, hai tay đặt ở hai bên thân thể Tiêu Chiến, siết chặt lấy anh, giống như muốn nâng lên tại chỗ.

Cánh tay bị siết khiến Tiêu Chiến thấy đau, anh còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói:

"Đại nhân, tôi có thể ôm anh không?"

"..."

Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác cũng không buông tay.

Cửa ban công đang mở, như có một cái quạt gió, hơi nóng tràn vào phòng, Tiêu Chiến rất nhanh đã đổ mồ hôi, sau lưng có một mảng bị ướt dữ dội, là nơi mà bàn tay Vương Nhất Bác đang ấn.

"Yêu quái, cậu thả lỏng ra có được không?"

Tiểu yêu quái từ từ buông Tiêu Chiến ra, nhìn anh đóng cửa ban công lại rồi đi tới tủ lạnh lấy hai chai bia.

Vương Nhất Bác uống một hớp, mát lạnh, nhưng dễ khiến người bị sặc, cậu rất ít uống rượu, mỗi lần đều cảm thấy rất khó chịu, mùi của lúa mì rõ ràng không phải như thế này.

"Đại nhân, ký hiệu anh cho tôi, là chỉ tôi mới có thôi đúng không?"

"Ký hiệu?"

Vương Nhất Bác lấy tờ 100 Euro màu xanh từ trong túi ra, cậu dùng thẻ kẹp lấy, đưa cho Tiêu Chiến nhìn. Nói với anh, tên của Tiêu Chiến viết phía trên chính là ký hiệu.

"Đại nhân, mẹ tôi từng nói, có tên lại còn có tiền, chính là ký hiệu."

"Vương Nhất Bác, mẹ cậu đúng là quá giỏi."

"Vậy đại nhân còn đưa cho những người khác nữa sao?"

Tiểu yêu quái thật sự rất để tâm, lần đầu tiên Tiêu Chiến nghe thấy cậu truy hỏi, Tiêu Chiến muốn lấy lại tờ Euro xanh nhìn thử, tại sao viết tên lên lại thành ký hiệu rồi?

"Yêu quái, tờ tiền có ghi tên tôi chỉ cho mỗi cậu, bởi vì trên người tôi không mang giấy, tiện tay lấy ra, không phải ký hiệu mà cậu nói đâu."

"Dù sao thì cũng là không rời xa nhau."

"..."

Tiêu Chiến uống hớp lớn bia lạnh, có thể trực tiếp hơn tí nữa không?

Vương Nhất Bác không biết mình lại vượt giới hạn, Tiêu Chiến cũng chỉ có thể coi như không biết.

TBC