Tinh Tuyết theo bản năng đi đến gần hắn, mọi người đinh ngăn cản nhưng không kịp, tên đeo mặt nạ quỷ hướng Tinh Tuyết lao đến bóp cổ nàng. Tinh Tuyết giờ mới hồi thần, thấy mình bị bóp cổ thì hoảng sợ.
Tên đeo mặt nạ định gϊếŧ Tinh Tuyết thì đột nhiên ôm đầu bỏ chạy, mọi người thở phào nhẹ nhỏm tiến đến hỏi thăm nàng.
"Sao con lại làm chuyện ngu ngốc như vậy"
Bà bà lo lắng tiến đến, ngữ điệu không một tia trách cứ mà hoàn toàn là sợ hãi. Tinh Tuyết không nói gì vẫn nhìn theo người đeo mặt nạ.
"Bà bà, con cảm thấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ."
Bà bà cũng không nghi ngờ, nghĩ là Tinh Tuyết bị hù dọa nên mới như vậy. Hai người trở về phòng, những người còn lại thu dọn tàn cuộc.
"Bà bà, người đó đó rất giống ca ca"
Về đến phòng Tinh Tuyết liền nói ngay suy nghĩ của mình cho bà bà, bà bà nghe vậy trầm ngầm một lát lại nói.
"Không thể nào, Quảng Mạch nếu như còn sống tại sao không trở về, còn làm hại con nữa"
"Con không biết"
Tinh Tuyết ỉu xìu nói, nàng cũng không nghĩ vì sao ca ca không trở về, càng không hiểu vì sao ca ca làm hại nàng. Vì thế chuyện đó nhanh chõng bị hai bà cháu bỏ qua, Tinh Tuyết đi thăm Vân Khanh.
Vài phòng đã thấy Vân Khanh tỉnh dậy mơ mơ màng màng. Tinh Tuyết thấy vậy thì vui vẻ, rót một ly nước cho Vân Khanh.
"Có chuyện gì vậy, tỷ chỉ ngủ một đêm mà cả cơ thể rã rời"
Vân Khanh uống ly nước cho thấm giọng rồi hỏi, lúc tỉnh lại nàng mệt rã rời không nhấc tay lên nổi.
"Tỷ không nhớ chuyện gì?"
Nghe Vân Khanh hỏi Tinh Tuyết mắt mở to nhìn nàng, kinh ngạc không thôi. Nhận lại chỉ là cái lắc đầu của Vận Khanh.
"Hàn Tịch bạo động, hàn khí tản ra đóng băng cả phòng,..."
Tinh Tuyết kể hết mọi chuyện cho Vân Khanh nghe, nghe hết mọi chuyện Vân Khanh vẫn bất biến giống như mình không liên quan đến chuyện này vậy. Tinh Tuyết đã quen với điều này rồi nên không để tâm.
"Ca ca có chuyện gì không"
Vân Khanh sợ Hàn Tịch có chuyện thì Phần Tịch có chuyện, trước nay hàn Tịch luôn ôn hòa không ảnh hưởng đến nang nay lại.
"Vân Khê ca ca không sao, tỷ không cần lo"
Tinh Tuyết bĩu môi nói, ngữ điệu có chút ai oán.
"Muội sao vậy?"
Vân Khanh nghe có chút không đúng, ngẩn đầu lên đối diện với đôi mắt Tuyết vẫn đang nhìn mình, cả hai ngơ ngác một hồi mới dời đi tầm mắt.
"Muội không sao chứ?"
Tinh Tuyết nghe hỏi đến mình thì vẫn còn giận một chút, nhưng vân nhanh chóng trả lời nàng
"Đúng rồi, bà bà nói khi nào tỷ khỏe lại sẽ quay về U Đô"
Tinh Tuyết vừa định đi thì sựt nhớ lại, quay người lại nói với Vân Khanh"
"Vậy còn muội?"