Đừng Rung Động Vì Anh

Chương 63

Xế chiều hôm sau, khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên tới cửa sổ, Nhạc Thiên Linh mới bắt đầu thức dậy.

Nếu không phải do hôm nay có chuyện quan trọng phải làm thì cô chỉ muốn ngủ mãi không dậy thôi. Tiếc là khi thấy con số cụ thể trên đồng hồ, cô đành phải đứng lên rửa mặt.

Cố Tầm vẫn còn ngủ rất say, cánh tay vắt ngang qua người cô.

Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu nhìn đôi mắt trầm lặng của anh, giơ tay sờ nhẹ lên hàng lông mi. Thấy anh không cử động gì, ngón tay cô lại trượt xuống, lướt qua sống mũi, cuối cùng dừng lại bên bờ môi mỏng.

Mặc dù gương mặt anh đã gần trong gang tấc, chạm vào được cả lông tơ nhưng Nhạc Thiên Linh vẫn cảm thấy không chân thật.

Người thiếu niên mà ngay cả khi cô mong được nói một câu còn là hy vọng xa vời thì hôm nay lại yên lặng nằm bên cạnh, anh ngủ mê mà cũng không quên ôm lấy cô, hơi thở triền miên miên phất qua chóp mũi.

Hôm nay cô ngủ dậy trễ như vậy không chỉ vì tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực mà còn bởi vì từng chi tiết lúc tối đều khuếch đại lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần của Nhạc Kiến Linh lên đến cực điểm. Lúc này cơ thể cô vẫn còn cảm thấy khác thường, chứ không Nhạc Thiên Linh cũng sẽ nghi rằng tối qua mình nằm mơ.

Sau khi nằm yên một hồi, Nhạc Thiên Linh quyết định thức dậy chỉnh trang quần áo trước đã.

Con trai chỉ cần rửa mặt đánh răng là được, vậy nên cô không định đánh thức anh dậy, chỉ nhẹ nhàng dời cánh tay Cố Tầm ra, hất chăn, rón rén xuống giường.

Nhưng khi mũi chân mới vừa chạm đất, các cơ dưới chân lại truyền tới cảm giác bủn rủn, không khó chịu lắm, chỉ là nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới dây thần kinh, làm Nhạc Thiên Linh nhớ lại đủ kiểu đủ tư thế không biết xấu hổ của Cố Tầm tối qua.

Chỉ một đêm thôi mà anh đã phá hủy hết suy tư trong sáng thuần khiết của cô. Nghĩ đến việc này, oán khí không biết từ đâu tới, Nhạc Thiên Linh xoay người thụi vào ngực Cố Tầm một đấm.

Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái đ*t chứ ngủ.

Người nằm trên giường bất ngờ bị đánh, bật dậy, mơ màng nhưng lại không mở mắt ra.

“Tự nhiên đánh anh?”

“Muốn đánh anh cũng cần lý do hả?”

Nhạc Thiên Linh quăng câu này lại rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Tối hôm qua lúc nói đủ loại yêu cầu vô lý cũng chả thấy anh nêu lý do.

Nước chảy róc rách, Nhạc Thiên Linh vừa vùi đầu định rửa mặt thì vòi nước đột nhiên bị đóng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Tầm qua gương, anh chỉ mặc một cái quần ngủ, nhếch môi, “Anh không mặc đồ vào đàng hoàng được hả?”

Cố Tầm giơ tay xoay vòi qua bên nước ấm, dửng dưng nói: “Có chỗ nào em chưa thấy đâu, cần gì phải mắc công vậy.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Đâu phải cô chủ động muốn xem đâu, tại anh bắt cô mở mắt chứ bộ.

Nước chảy trong vòi ra đã âm ấm, Nhạc Thiên Linh chẳng thèm quan tâm, vùi đầu rửa mặt.

Còn có một cái bồn rửa mặt bên cạnh, Cố Tầm đứng đó đánh răng, động tác của cả hai dường như đồng bộ, nhưng chẳng biết tại sao, cô cứ luôn cảm thấy Cố Tầm cứ lúc có lúc không nhìn mình.

“Sao thế?”

“Không có gì.”

Cố Tầm lướt ánh mắt qua ngực cô, “Anh đi thay đồ.”

Người đi rồi cô mới nhận ra vừa nãy anh nhìn vào đâu. Với dáng người cao đó, cô không cần khom người thì Cố Tầm đã có thể thu hết vào mắt vẻ rực rỡ từ nơi cổ áo của cô.

Nhạc Thiên Linh ý thức được chuyện đó, cúi đầu xuống nhìn rồi lại hít một hơi lạnh.

Hèn gì tối qua tự nhiên Cố Tầm chợt dừng lại, hỏi cô xem hôm nay cô định mặc đồ gì. Lúc ấy Nhạc Thiên Linh không hiểu tự nhiên anh lại hỏi chuyện đó vào ngay lúc này để làm gì, thế là lẩm bẩm nói “áo sơ mi và quần”. Sau đó Cố Tầm càng không hề kiêng dè lăn lộn trên người cô.

Bây giờ khi nhìn thấy lốm đốm dấu chấm từ vùng xương quai xanh trở xuống, Nhạc Thiên Linh siết chặt tay.

Khi hai người ra ngoài thì cũng gần năm giờ chiều.

Nhạc Thiên Linh định mặc một cái áo 3 lỗ ở trong, sau đó sẽ cởi ba nút trên của áo sơ mi để lộ nửa vai, như vậy thì nhìn sẽ không cứng nhắc.

Kết quả là nhờ Cố Tầm, cuối cùng cô phải cài đàng hoàng từng cái nút áo một. Bộ quần áo kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc tạo thành một cô lớp phó học tập được giáo viên trong lớp yêu mến.

“Thật ra là…” Cố Tầm cúi thấp đầu quan sát bộ quần áo của cô, “Em gặp mẹ anh nhiều lần lăm rồi, vậy nên không cần ăn mặc kín đáo như con nhà lành vậy đâu.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cô im lặng một hồi rồi nói: “Cố Tầm anh có biết không? Lần đầu tiên nghe thấy từ mặt người dạ thú, em không biết nên giải thích từ này thế nào.”

Cố Tầm nhướng chân mày.

“Thế thì làm sao?”

Nhạc Thiên Linh: “Cho đến khi gặp anh, em mới hiểu rõ tường tận ý nghĩa của từ này.”

Cố Tầm kéo dài âm cuối, “hửm” một tiếng, “Vậy em nói thử xem em hiểu thế nào?”

Nhạc Thiên Linh nhíu mày không thèm quan tâm, đi ra mé đường đưa tay đón xe.

Khách sạn cách nhà của Cố Tầm cũng hơi xa, đường xá lại kẹt cứng, xe hơi chạy rồi dừng, Nhạc Thiên Linh ngồi đến mức mệt rã rời.

Một lúc sau điện thoại đột nhiên rung lên, Lạc Đà gửi tấm hình chụp chung hôm qua vào group.

Lạc Đà: Hôm qua về bận quá, anh quên gởi hình cho hai đứa.

Lúc chụp hình, Nhạc Thiên Linh không ngờ là Cố Tầm lại bất chợt hôn lên má cô một cái, vậy nên cô đâu thể mặt dày xin hình của Lạc Đà, thế là chỉ làm bộ như không có gì, ăn cơm, sau đó cũng quên khuấy chuyện này.

Bây giờ Lạc Đà gửi hình qua, Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại xem quá chú tâm, không để ý đến khung cảnh rối loạn xung quanh.

Một lát sau cô nghiêng đầu qua, phát hiện Cố Tầm cũng đang xem ảnh. Không giống như cô, anh phóng to bức ảnh lên, khuôn mặt của cô chiếm hết màn hình. Cố Tầm nhìn chăm chú vào bức ảnh còn cô thì không chớp mắt nhìn anh.

Một hồi sau, Nhạc Thiên Linh chợt phát hiện hai người bọn họ ngốc quá, thế là cô hắng giọng nói: “Anh nhìn cái gì mà lâu thế?”

“Nhìn em.”

Trong bức ảnh, đôi mắt cười của cô cong con như hai mảnh trăng lưỡi liềm, chúng sáng như những vì sao trong ánh đèn mờ ảo của nhà hàng. Cố Tầm bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của cô, “Sao đôi mắt em lại đẹp thế nhỉ, như có ánh sao trong đó vậy.”

Nhạc Thiên Linh hất càm quay mặt, nói nhẹ bỗng: “Đương nhiên rồi.”

“Ừ.” Cố Tầm nhàn nhạt nói, “Nhưng mắt anh lại càng đẹp hơn.”

Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu liếc anh, cười gượng nói: “Trong mắt em có sao đó, vậy chứ mắt anh có gì?”

“Có em.”

Nhạc Thiên Linh không trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng anh phản chiếu qua cửa xe, nụ cười trên khóe môi dần dạng rỡ hơn.

Lúc này, tiểu Mạch đột nhiên lú ra phá hư không khí.

Tiểu Mạch: Ơ fuck, tự nhiên sao có tấm hình này thế? Lạc Đà, anh cầm súng ép Lâm Tầm chụp à?

Tiểu Mạch: Tự nhiên cậu ta lại như thế?

Lạc Đà: Tủi thân

Lạc Đà: Tự nó lên cơn chứ liên quan gì tới anh?

Tiểu Mạch: Hối hận quá, biết vậy em về nhà rồi, bỏ lỡ một màn chưa từng có trong lịch sử.

Tiểu Mạch: @ Bánh Quai Chèo Lâm Tầm lên cơn cực kỳ không bình thường

Tiểu Mạch: Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu nhá, đặc biệt là buổi tối đó, coi chừng cậu ta động tay ngắt hoa đấy!

Nhạc Thiên Linh: “…”

Đã ngắt rồi.

Cố Tầm dứt khoát cầm lấy điện thoại của Nhạc Thiên Linh, bình thản nhắn hai con số.

Bánh Quai Chèo: 86 (bái bai)

Tiểu Mạch:?

Bánh Quai Chèo: Ôn thi đi. (?)

Tiểu Mạch: … 886 (bai bai bai)

Nhà của Cố Tầm nằm trong một khu nhà yên tĩnh cũ, lúc xuống xe, bảo vệ tòa nhà nhìn thấy anh là lại nhoài nửa người trên ra khỏi phòng bảo vệ để chào hỏi.

“Ô, lâu lắm rồi không thấy cậu về nhà nha.”

Bảo vệ nói xong thì lại nhìn qua phía Nhạc Thiên Linh, “Nay lại còn dẫn bạn gái về ra mắt nữa ha.”

Hai người lên tiếng chào hỏi, bảo vệ lại còn làm động tác xua hai người đi: “Mau về nhà đi, mẹ cậu cũng vừa mới tan ca về đấy.”

Vừa tan ca về?

Nhạc Thiên Linh chỉ biết Cố Vận Bình không đi ra ngoài chơi ăn lễ chứ không biết bà lại còn tăng ca.

“Công ty của dì không cho nghỉ lễ à?”

Cố Tầm: “Bà ấy làm ở công ty đa quốc gia, người nước ngoài đâu có lễ Quốc khánh gì, tuy là nói có nghỉ lễ nhưng mẹ anh là giám đốc tài chính, cơ bản là vẫn làm việc.”

Thì ra là như vậy. Hèn gì Cố Tầm bảo rằng không cần báo cho bà biết trước, chỉ cần về là gặp được.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, lúc bước vào thang máy, Nhạc Thiên Linh nhận được tin nhắn từ Cố Vận Bình.

“Dì chưa biết gì đâu, dì vẫn đang dặn tụi mình đi chơi đừng ăn nhiều đồ linh tinh không bổ dưỡng, phải tìm cửa tiệm nào ổn ổn chút, nhất định phải ăn sáng, mỗi ngày phải ăn đủ protein. Ồ, dì còn nói trời vào thu rồi, anh không thích ăn rau xanh, bảo em mua vitamin cho anh.”

Cố Tầm không nói gì, thang máy dừng ở lầu chín. Khi nhìn thấy cánh cửa nhà quen thuộc kia, anh mới thở ra một cái.

“Cuộc sống của mẹ anh không hề xuất hiện hai chữ tùy tiện, một ngày ba bữa bữa nào cũng phối hợp đủ chất dinh dưỡng. Lúc trước Lạc Đà còn nói nếu mẹ anh về hưu thì chắc chắn có thể đi thi lấy bằng giảng viên dinh dưỡng nữa.”

Lúc nói chuyện, Cố Tầm vừa mở cửa.

Cố Vận Bình đang ngồi ăn cơm, tay cầm báo cáo, chăm chú xem, không để ý thấy động tĩnh ngoài cửa nhà. Khi thấy bóng dáng gầy nhỏ của mẹ mình, Cố Tầm chợt hoảng hốt trong chốc lát. Sau đó anh mới đẩy valy của cả hai vào.

Nghe thấy tiếng bánh xe lăn, Cố Vận Bình hết hồn, hoảng hốt quay đầu lại. Khi thấy cô và Cố Tầm xuất hiện, đôi đũa trong tay bà rơi xuống đất, cả người cứng đờ, hơi há miệng nhưng không nói ra được chữ nào.

Trong giây phút đó, Cố Tầm đã đi tới trước mặt bà, anh đang định lên tiếng thì ánh mắt chợt nhìn qua bàn cơm, sững lại.

Nhạc Thiên Linh không để ý thấy sự thay đổi của Cố Tầm, cô chỉ cười nói với Cố Vận Bình: “Chúc dì sinh nhật vui vẻ!”

Nhạc Thiên Linh có chúc câu này thì bà vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm xúc bất ngờ nhiều năm chưa từng gặp lại này dội vào khiến bà không biết nên trả lời thế nào, biểu cảm vẫn đọng lại trên mặt.

Nhạc Thiên Linh đưa tay kéo vạt áo ở cổ tay anh, bảo anh nói gì đó. Nhưng cô vừa quay đầu thì lại thấy Cố Tầm đang lẳng lặng nhìn bàn ăn, biểu cảm hết sức phức tạp. Nhạc Thiên Linh cũng nhìn qua, sửng sốt một chút.

Trên bàn có một cái laptop, báo cáo để đầy trên bàn phím.

Ở phía bên kia là một chén cơm chan canh, trên đó có vài cọng rau và một nhúm cải muối chất đầy trên mép bát. Không khí trong phòng đông cứng lại, không ai nói gì. Cố Vận Bình yên lặng là vì ngạc nhiên, còn Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm yên lặng là vì hình ảnh trước mắt.

Một lúc sau, Cố Tầm nhíu mày nhìn về phía mẹ mình, trong mắt có sự nặng nề mà Nhạc Thiên Linh chưa từng thấy.

“Mẹ ở nhà một mình ăn thế này đó hả?”

Cuối cùng Cố Vận Bình cũng thoát khỏi sự khϊếp sợ, lấy lại tinh thần, bà vội vàng nhặt đôi đũa rơi xuống đất lên, đi về phía nhà bếp.

“Mấy hôm nay bận quá nên mẹ ăn đại tiết kiệm thời gian ấy mà.”

Bà bỏ đũa vào bồn rửa, không lấy đũa mới, chỉ quay đầu cười nói: “Hai đứa đi ra ngoài chơi mà? Sao tự nhiên tới đây?”

Cố Tầm không lên tiếng, chỉ nhìn bà chằm chằm.

“Tụi cháu tới mừng sinh nhật dì mà.” Nhạc Thiên Linh lấy lại tinh thần, nụ cười lại nở trên mặt lần nữa, “Nhưng mà hình như dì hơi bận ạ?”

“Bây giờ không có bận, dì chỉ xem báo cáo một chút thôi.” Nói xong bà lại hỏi, “Hai đứa vừa xuống máy bay hả? Để dì đi rót nước cho hai đứa.”

Khi hai người nói chuyện, Cố Tầm chỉ nghiêng đầu, nhắm mắt hít sâu một hơi đi về phía nhà bếp.

“Để con rót cho.”

Chân anh dài, đi ba bước là tới, anh mở cửa cái tủ quen thuộc nhưng lại nhìn thấy một đống cơm đóng hộp, mì gói bên trong.

Tâm tư cuộn trào, cánh tay khựng lại giữa không trung.

Từ hồi cái chuyện Lâm Hoành Nghĩa bỏ anh lại chỗ bảo tàng khoa học bị bà phát hiện, Cố Vận Bình không cho phép những loại đồ ăn nhanh này xuất hiện trong nhà nữa.

Dù công việc có bận bịu cỡ nào, chỉ cần Cố Tầm ở nhà, chắc chắn bà sẽ về nhà tự mình nấu cơm. Mười năm có mưa có gió cũng không trở ngại, không có lần nào là ngoại lệ.

Có lúc Cố Tầm muốn ăn mì gói gì đó, anh đi siêu thị mua về nhà, lần nào bị bà phát hiện thì bị ném đi lần đó. Vì chuyện này mà hai người còn cãi vả đôi lần, không ai lùi bước.

Cậu bé Cố Tầm mười mấy tuổi thường bực bội bởi chuyện này, không hiểu tại sao ngay cả quyền tự do được ăn thứ gì đó mà mình cũng không có. Nhưng tới hôm nay, Cố Tầm lâu lắm rồi không về nhà mới biết được cuộc sống một mình của mẹ mình là như thế nào.

Ký ức cũ xưa cuồn cuộn ào tới, Cố Tầm nhìn lại quá khứ, phát hiện mình chưa bao giờ thoát khỏi cái tôi cá nhân để nhìn lại cuộc sống của mẹ mình.

Tính nghiêm khắc và gò bó của bà không phải sinh ra đã có mà chỉ là do cuộc sống của người mẹ độc thân đưa tới.

Khi bà ở một mình, lúc không thể hiện tình thương của mẹ, những thói quen tỉ mỉ tới cực điểm không còn tồn tại.

Cố Tầm chợt cảm thấy sự cố chấp với tự do của mình tự nhiên rất buồn cười.

Lúc này giọng của bà đột ngột vang lên.

“Ly không có ở đó đâu, năm ngoái mẹ mua tủ khử trùng nên bỏ hết ly vào trong đó rồi.”

Thấy Cố Tầm không có phản ứng, Cố Vận Bình lại đi vào bếp.

“Thôi để mẹ lấy cho, con ra phòng khách nghỉ mệt đi.”

Lúc đi sát qua Cố Tầm, Cố Vận Bình chợt cảm giác như tay con trai vừa đặt lên vai mình. Linh cảm của tình thân khiến bà nhận ra được bầu không khí đang lặng lẽ thay đổi, Cố Vận Bình dừng lại theo bản năng. Ngay giây sau, anh mở rộng cánh tay ôm bà vào lòng.

Cơ thể bà cứng đờ ra, Cố Tầm thì ấn vào sau ót để bà tựa đầu lên vai mình.

“Mẹ, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Tối hôm đó ba người bọn họ ra ngoài ăn cơm tối, nhiều cửa tiệm phải xếp hàng mới vào được, bọn họ phải đi mấy vòng mới có nơi còn bàn trống.

Sau khi ăn cơm xong, lúc đi qua trung tâm thương mại, Cố Vận Bình nói hôm trước bà về vội quá, chưa mua quà ra mắt gì cho Nhạc Thiên Linh, thế là một hai kéo cô vào mua cái vòng tay.

Thời gian trễ nãi, lúc về đến nhà thì cũng gần mười giờ đêm.

Vừa vào nhà, Cố Vận Bình chợt nhớ lại chuyện gì đó, hỏi Nhạc Thiên Linh: “Đúng rồi, cháu ngủ phòng cho khách hay là…”

Nhạc Thiên Linh hiểu ý bà là sao, vội vàng nói: “Cháu ngủ ở phòng cho khách là được rồi ạ.”

“Được, vậy để dì đi thay bộ drap trải giường sạch cho cháu.”

Cố Vận Bình đi rồi Nhạc Thiên Linh mới nhìn qua phía anh, Cố Tầm nở nụ cười, nhẹ nhàng cạ cạ tay cô.

“Hôm qua còn bảo là sẽ chịu trách nhiệm mà, sao hôm nay lại đòi chia phòng ngủ rồi?”

“… Cút.”

Nhạc Thiên Linh không biết vì hôm nay mình dậy quá muộn hay vì đây là ngôi nhà Cố Tầm đã sống rất nhiều năm, mà tóm lại, khi đã nằm hơn nửa tiếng, không lướt điện thoại mà cô vẫn không thấy buồn ngủ.

Hơn mười phút sau, cô chợt nghe tiếng nói chuyện be bé truyền từ phòng khách. Mặc dù không nghe rõ nội dung nhưng cô có thể biết rằng Cố Tầm và Cố Vận Bình đang trò chuyện.

Những làn mây dày bay lang thang ngoài cửa sổ, bầu trời đêm trăng sáng sao thưa.

Nhạc Thiên Linh nghe tiếng nói chuyện, chợt rơi vào giấc mộng đẹp tự khi nào.

Lúc chợt tỉnh, cô ngơ ngơ không biết thời gian cụ thể, chỉ cảm thấy chắc là đã trễ lắm rồi. Nhưng tiếng nói chuyện khe khẽ ngoài phòng khách vẫn trôi lơ lửng trong không khí.

Lần này không biết qua bao lâu, Nhạc Thiên Linh nhìn thấy ánh sáng lọt qua khe cửa đã biến mất thì mới chợp mắt thϊếp đi. Trong cơn mơ màng, chẳng biết có phải là mơ hay không mà cô cứ cảm thấy như là Cố Tầm đã vào phòng, dường như còn hôn nhẹ lên trán cô một cái nữa.

Hai ngày sau trời vẫn cứ đổ những cơn mưa nhỏ.

Ban ngày Cố Vận Bình đi làm, Cố Tầm che dù dẫn Nhạc Thiên Linh đi lang thang trong thành phố. Tưởng như chuyến đi này không có mục đích, nhưng Nhạc Thiên Linh từ từ cảm giác được từng con đường hiện hữu trong lòng anh.

Anh dẫn cô đi qua từng mốc theo thời gian trưởng thành của anh.

Tuổi thơ của mỗi người cơ bản là giống nhau, Cố Tầm cũng không có quá nhiều nơi để hồi tưởng, nhưng tất cả đều mới lạ đối với cô.

Hai ngày ngắn ngủi vừa qua, những ký ức tươi đẹp và không vui vẻ trong trí nhớ của Cố Tầm đều đọng lại trong đầu Nhạc Thiên Linh, như là đang xem một bộ phim điện ảnh.

Đến sáng ngày thứ ba, Nhạc Thiên Linh tỉnh dậy dưới ánh mặt trời ấm áp. Cô đang sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Nhạc Thiên Linh biết ai gõ, cô vừa ngáp vừa nói: “Vào đi.”

Cố Tầm đẩy cửa vào, cô nghiêng đầu hỏi: “Dì đi làm rồi hả anh?”

Cố Tầm lười biếng ngồi xuống mép giường, dựa vào gối, nghiêng người nhìn qua cô.

“Mười một giờ rồi.”

“Ồ.”

Nhạc Thiên Linh đứng dậy duỗi người, mở cửa sổ, ánh mặt trời đổ xuống như nước thác chảy, tất cả hắt lên người cô.

Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu làn không khí nhẹ nhàng khoan khoái, Cố Tầm cũng đứng sóng vai trước cửa sổ cùng cô tự lúc nào.

Nhạc Thiên Linh nhìn thấy ánh nắng ấm vàng nhạt đang chiếu lên người anh, đôi con người màu hổ phách nhìn như thờ ơ nhưng lại lấp lánh rực rỡ.

Hình ảnh trở lại mùa thu ba năm trước, vào cái lần đầu tiên mà cô thấy anh ở dưới tàng hoa quế.

Cô rút lại lời nói của mình lúc trước. Người đàn ông này của cô không hề lạnh lẽo, anh vẫn là người mà chỉ cần liếc mắt nhìn thì sẽ khiến tim đập thình thịch. Chỉ là lúc đó giữa hai hàng lông mày của anh toát lên chút xíu vẻ cáu kỉnh thôi. Mà hôm nay, cái vỏ kén vô hình kia đã được lột ra, nụ cười nhẹ trên khóe môi không hề lẫn một tia tạp chất.

Sau khi nhìn anh hồi lâu, Nhạc Thiên Linh lại phóng mắt ra ngoài cây phong đỏ ngoài cửa sổ, tự nhiên lại nói: “Thời tiết hôm nay đẹp quá.”

“Đúng vậy.”

Cố Tầm giơ tay lên ôm bả vai cô, “Thời tiết đẹp thế này, chúng ta bỏ trốn đi.”