Nhạc Thiên Linh sợ cái link này có virut gì đó, không dám bấm vào.
Bánh Quai Chèo:?
Một lát sau.
Hotboy Trường: Bài này viết rất có ý nghĩa.
Bánh Quai Chèo: Tôi thấy cậu mới có ý nghĩa đấy.
Hotboy Trường:?
Không biết có phải do hôm nay về nhà muộn không mà Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy mệt. Cô ngáp một cái, không trả lời tin nhắn, chỉ tắm rửa sơ qua rồi nằm lên giường.
Trong chốc lát, Ấn Tuyết lại gửi tin nhắn cho cô.
Ấn Tuyết: Mày ngủ chưa?
Bánh Quai Chèo: Chưa, sao thế?
Ấn Tuyết: Không có gì, hỏi vậy thôi.
Ấn Tuyết: Mày ổn không?
Nhạc Thiên Linh trở mình, chần chừ một lúc rồi mới gõ chữ.
Bánh Quai Chèo: Ổn rồi.
Thật ra thì tối hôm nay, cô cảm thấy tâm trạng của mình đã vơi đi phần nào nên mới nói Ấn Tuyết nghe chuyện bị Cố Tầm từ chối. Nhưng lúc nói ra khỏi miệng, Nhạc Thiên Linh phát hiện tâm tư của mình vẫn còn khó kìm nén. Mặc dù không khóc nhưng chóp mũi vẫn ê ẩm.
Lúc đầu Ấn Tuyết không tin nổi, một lúc lâu sau cô ấy mới chấp nhận hiện thực này. Sau một hồi an ủi, cô ấy phát hiện mình nghèo từ vựng, thế là đổi vé xem phim, từ văn học nghệ thuật chuyển thành phim hài.
Cho đến lúc nhìn thấy bạn mình cười vui vẻ xem phim, tâm trạng cô ấy mới thả lỏng một chút.
Hai người trò chuyện đôi câu, Nhạc Thiên Linh không còn chuyện gì muốn nói, cơn buồn ngủ xông lên, ngủ quên từ lúc nào không hay. Nhưng cô không được ngủ một giấc đến sáng.
Hơn một tiếng sau, Nhạc Thiên Linh bị đánh thức bởi một tràng tiếng rung điện thoại. Khi mở mắt ra, mưa đang rơi lộp bộp ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy lưng mình nóng lên, nhưng máy điều hòa đâu có tắt. Đầu óc cứ chập chờn, cảm thấy cả người không có sức lực.
Nhạc Thiên Linh hơi híp mắt, cầm điện thoại lên, thấy tiểu Mạch đang nhắn trong group.
Tiểu Mạch: Mọi người ngủ chưa? Hôm nay là cuối tuần, em cảm thấy mình có thể đánh một trận!
Nhạc Thiên Linh định bảo được, nhưng lúc đưa tay sờ trán, cô mới phát hiện có gì đó không ổn. Hình như mình hơi sốt nhẹ.
Cô ngước mắt nhìn máy điều hòa, bất đắc dĩ thở dài. Lúc trước mẹ cô cứ hay nhắc nhở rằng đừng mở máy điều hòa lúc ngủ, dễ bị cảm lạnh lắm. Nhưng cô lại không nhớ, cứ thế là bị cảm hết lần này tới lần khác.
Bây giờ lớn tướng vậy rồi mà còn phải lo chuyện này nữa.
Bánh Quai Chèo: Tôi không chơi đâu, không có sức chơi.
Hotboy Trường:?
Hotboy Trường: Sao lại không có sức chơi?
Bánh Quai Chèo: Bị cảm.
Hotboy Trường: Cậu mắc mưa à?
Bánh Quai Chèo: Không phải, tại bị máy điều hòa phả vào người.
Bánh Quai Chèo: Thôi không nói nữa, tôi tìm shipper mua thuốc giùm.
Hotboy Trường: Tìm shipper mua giùm là phải chờ một tiếng đấy.
Bánh Quai Chèo: Cũng đành chịu.
Nhắn xong câu này, Nhạc Thiên Linh thấy đầu mình nhức nhối cực kỳ, không trả lời tin nhắn nữa. Cô mở giao diện của app mua hàng, chọn hai loại thuốc cảm.
Đặt đơn xong thì xem thời gian giao hàng. Bởi vì bên ngoài đang mưa, mà bây giờ trời lại khuya, đúng thật là một tiếng mới giao tới nơi.
Nhạc Thiên Linh thấy khó chịu cả người, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, thế là cô đặt đồng hồ báo thức, tắt máy điều hòa rồi tiếp tục ngủ.
Nhạc Thiên Linh cảm thấy giấc ngủ của mình mơ mơ màng màng, giống như ngủ mà không phải là ngủ, không biết qua bao lâu, cô đột nhiên bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Shipper mua hàng tới rồi à?
Cô mơ màng ngồi dậy, nhìn thời gian, phát hiện chỉ hai mươi phút vừa trôi qua. Ngoài cửa sổ vẫn còn mưa to, shipper mua lẹ thế à?
Cô với lấy áo khoác, cầm điện thoại ra ngoài. Nhạc Thiên Linh định ra ngoài mở cửa thì chợt nhớ ra, shipper ở ngoài không thể lên lầu đưa hàng được. Vậy thì là ai nửa đêm một hai giờ tới gõ cửa?
Cô đột nhiên rất sợ, nắm chốt cửa, ngừng thở, dè dặt nhón chân nhìn mắt mèo.
—— Cố Tầm?
Cô sững sốt một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Trễ lắm rồi mà, có chuyện gì hả?”
Tầm nhìn bị thu hẹp, cô chỉ nhìn thấy hàng chân mày đang nhíu chặt của anh.
“Cậu có máy sấy tóc không?”
Nhạc Thiên Linh: “Hả?”
Giọng nói mơ hồ của Cố Tầm truyền qua cánh cửa.
“Máy sấy tóc của tôi hư rồi, cho tôi mượn cái của cậu dùng chút được không?”
Nhạc Thiên Linh không kịp phản ứng, do dự một hồi mới nhẹ giọng nói: “À, cậu chờ chút.”
Cô xoay người đi vào phòng tắm.
Biết ngay là làm hàng xóm không tốt chút nào mà, người kia thường xuyên lượn qua trước mắt cô, rất khó đẩy hoàn toàn hình ảnh của anh từ trong đầu ra ngoài.
Nhạc Thiên Linh lôi máy sấy tóc ra, mở cửa, đưa ra ngoài nói: “Tôi muốn ngủ, ngày mai cậu hẵng trả, hoặc là cậu cứ treo ở ngoài chốt cửa cũng được.”
Động tác đưa tay nhận đồ của Cố Tầm hơi khựng lại, một lát sau mới nhận lấy.
“Ừm.”
Trong giây phút đưa máy sấy tóc ra ngoài, Nhạc Thiên Linh cảm giác tiếng hít thở của anh hơi trầm nặng.
Cô hơi ngước mắt, phát hiện tóc anh đang ướt thật. Đầu tóc ướt đẫm nước rũ xuống trước trán làm cho đôi mày sắc sảo của anh dịu dàng hẳn đi.
Dời tầm mắt xuống dưới, Nhạc Thiên Linh thấy được bả vai và vạt áo trước của Cố Tầm cũng bị ướt. Gội đầu thôi mà quần áo lại ướt như vậy, anh là con nít ba tuổi à?
Đang suy nghĩ, cô đột nhiên nghe Cố Tầm lên tiếng: “Nhạc Thiên Linh, cậu bị bệnh hả?”
Cô trừng mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao vậy?”
Cố Tầm nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của cô, không nhẹ không nặng nói: “Nhà tôi có mấy loại thuốc thông thường, cậu qua lấy uống đi.”
Hành lang vào nửa đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Không biết có phải do lúc này nhìn anh giống như một con cún ướt nhẹp không mà Nhạc Thiên Linh không đành nói từ chối, thế là cô dời tầm mắt, liếc nhìn điện thoại.
Vị trí của shipper vẫn cách tiệm thuốc 4km, không nhúc nhích. Cô nhìn chằm chằm điện thoại không lên tiếng, Cố Tầm cũng không đi.
Một lát sau, Nhạc Thiên Linh mới khàn giọng nói: “À, được.”
Cô đóng cửa lại, đi theo Cố Tầm tới nhà anh. Đi phía sau lưng, Nhạc Thiên Linh lại không nhịn được mà nhìn lên tóc anh.
Tóc ngắn thế này, đứng ngoài ban công hai phút là gió thổi khô rồi, cần gì mượn máy sấy. Tối rồi cũng không ngại làm phiền người ta.
Chỉ vừa lầm bẩm được giây lát, cô đã bước vào nhà Cố Tầm.
Đây là lần đầu tiên vào nhà anh, chẳng biết tại sao mà Nhạc Thiên Linh lại thấy hồi hộp khó hiểu. Giống như là đi vào một lãnh địa riêng tư, cô tự nhắc bản thân đừng đánh giá xung quanh, không nên tò mò bất cứ gì về anh.
Thế là cô bước theo Cố Tầm vào phòng khách như một con robot. Nhưng quang cảnh lọt vào trong tầm mắt vẫn không bị khống chế, khắc sâu vào đầu cô.
Ừm, sạch sẽ ngăn nắp giống như mình nghĩ vậy. Chỉ là không có hơi người, đồ đạc linh tinh gì cũng không có, người không biết còn tưởng nhà này không có ai ở.
“Cậu cần gì cứ lấy đi.”
Nhạc Thiên Linh chợt hồi hồn, ngẩng đầu thì thấy trong hộc tủ có một túi thuốc lớn.
Không giống như những món đồ khác được bày trí ngay ngắn, mấy hộp thuốc này bị thả lung tung trong túi, giống như chưa kịp sắp xếp. Vậy cũng phải, Cố Tầm vừa dọn tới đây có bao lâu, người bình thường đều sẽ bày trí gọn gàng hết rồi mới mua thuốc trữ sẵn trong nhà.
Nhưng mà trong túi có đầy đủ các loại thuốc, giống như là quét sạch tất cả thuốc cảm trong tiệm thuốc vậy.
Nhạc Thiên Linh không biết lựa cái nào, cô lấy đại hai hộp thuốc ngoài rìa.
“Bao nhiêu tiền thế? Để tôi gửi lại cho cậu.”
Giọng Cố Tầm rơi xuống từ trên đỉnh đầu.
“Không cần.”
Cô đang định mở miệng nói tiếp thì anh đã đi vào nhà bếp.
Nhạc Thiên Linh nhìn bóng lưng quả quyết đó là biết chắc chắn người này không muốn so đo về chút tiền lẻ này với cô. Nhưng từ trước tới giờ cô không thích nhận đồ của người khác, cho dù nó không đáng bao nhiêu tiền. Huống chi người đứng trước mặt cô lại còn là Cố Tầm.
Thế là cô đưa tay lục lọi trong túi thuốc. Nếu thuốc mua về chưa kịp xếp thì chắc hóa đơn vẫn còn ở trong đó. Cô moi móc bên trong, đúng thật là tìm thấy tờ phiếu nhỏ. Nhạc Thiên Linh định so sánh để tìm giá, nhưng cô chợt chú ý tới thời gian mua thuốc.
Rạng sáng 1 giờ 27 phút hôm nay.
Hôm nay???
Nhạc Thiên Linh tưởng mình bị sốt hoa mắt nhìn nhầm nên nhìn lại lần nữa.
Không có sai, chính là hôm nay.
Bây giờ là 1 giờ 49 phút, vậy thì có nghĩa là Cố Tầm vừa mua thuốc này hơn 20 phút trước.
Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng Nhạc Thiên Linh lại thấy cực kỳ lạ lùng, một chuyện lạ lùng không thể cho qua.
Sao tự dưng anh ra ngoài mua thuốc lúc hơn nửa đêm? Lại còn là thuốc cảm nữa?
Cô nghĩ tới độ mất hồn, cho đến khi nghe được tiếng bước chân không nhẹ không nặng thì mới sực tỉnh. Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, phát hiện Cố Tầm đang bưng một ly nước đi tới.
Tự đáy lòng cô dâng lên nỗi hoảng hốt khó hiểu, vò nhăn tờ hóa đơn trong lòng bàn tay.
“Tôi vừa thấy trong bình thủy vẫn còn nước ấm.”
Anh đưa ly nước tới trước mặt cô, “Hay là cậu uống thuốc rồi hãy về?”
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn Cố Tầm, dưới ánh đèn sáng ngời, những giọt nước đọng trên tóc trở nên rõ ràng hơn. Trong lòng cô đột nhiên nhảy ra một ít suy đoán lạ lùng, Nhạc Thiên Linh lùi bước, lơ mơ nói: “Không cần, tôi về nhà uống.”
Nói xong cô lập tức xoay người đi. Cánh tay của Cố Tầm lơ lửng giữa không trung, nhìn theo bóng lưng vội vàng của cô, chợt thở dài.
Về đến nhà, Nhạc Thiên Linh hoàn toàn quên mất chuyện uống thuốc. Cô kéo quần áo ngồi trên ghế sa lon, trong đầu rối như tơ vò, vô số suy nghĩ đan xen va chạm.
Rõ ràng là thuốc mới mua, sao anh lại bảo là thuốc hay có trong nhà? Sao Cố Tầm phải ra ngoài mua thuốc khi đã trễ thế này? Nhìn cậu lại có vẻ không bị bệnh.
Hơn nữa, sao Cố Tầm lại trùng hợp qua gõ cửa nhà cô mà không nghĩ rằng trễ thế rồi chắc chắn cô đã ngủ?
Chẳng lẽ anh đi mua thuốc vì mình? Nhưng sao Cố Tầm biết mình bị bệnh?
Nhạc Thiên Linh càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, cộng thêm việc cơn sốt hoành hành, đầu cô cứ ong ong, càng khó suy nghĩ sáng suốt hơn.
Lúc này, điện thoại lại bắt đầu rung lên. Cô cụp mắt, nhìn chiếc điện thoại nằm trên ghế sa lon. Suy nghĩ đột nhiên càng hoang đường.
Lạc Đà: Giờ này mà còn chơi cái quần gì, anh vừa đi tụ họp về.
Lạc Đà: @ Bánh Quai Chèo em cũng uống thuốc rồi đi ngủ sớm đi, trời này dễ bị cảm lắm.
Đầu ngón tay cô bắt đầu nóng lên, khẽ run, kéo khung chat lên phía trên, sau đó dừng lại ở đoạn cô nói mình bị cảm. Cô chỉ nhắc mình bị cảm ở đây, không hề nói với người nào khác.
Ý nghĩ hoang đường trong đầu đột nhiên trở nên chân thật, nhưng Nhạc Thiên Linh lại không dám tin.
Tối nay, cô cứ nhìn lên trần nhà, chậm chạp không chịu nhắm mắt. Cho đến khi thuốc có tác dụng, cơ thể không thể chống chọi được cơn buồn ngủ, lúc này cô mới mơ màng thϊếp đi.
Ngủ một giấc thẳng tới hai giờ chiều.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chiếu đến mép giường, Nhạc Thiên Linh mở mắt, mất một lúc ý thức mới trở về.
Cơn cảm sốt tới nhanh đi cũng nhanh, cô uống thuôc rồi ngủ một đêm, thức dậy khỏe mạnh bình thường, chỉ là hơi đói thôi.
Nhạc Thiên Linh đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đi qua phòng khách, cô lại nhìn thấy hai hộp thuốc nằm trên bàn và tờ hóa đơn bị mình vò nhăn nhúm.
Câu đố khiến cô trăn trở cả đêm nay lại trở lại.
Nhạc Thiên Linh trố mắt đứng tại chỗ, quỷ thần xui khiến nhìn ra cửa, làm như ánh mắt có thể phóng xuyên qua bức tường, thấy được người ở nhà đối diện. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên lắc đầu.
Không thể nào. Sao có thể chứ! Tuyệt đối không thể nào.
Cô cầm hai hộp thuốc bỏ vào ngăn kéo. Nhưng cả một buổi chiều, khi dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, cô vẫn hơi mất hồn mất vía.
Cho dù bảo rằng đó là chuyện mười ngàn lần không thể xảy ra, nhưng cô vẫn nghi ngờ đủ 10001 lần.
Đến sáu giờ rưỡi, Hoàng Tiệp gọi điện thoại cho cô.
“Thiên Linh, em đang ở đâu thế?”
Giọng nói của Hoàng Tiệp kéo Nhạc Thiên Linh về thực tại, cô đứng dậy đi ra ban công hóng gió, nói: “Ở nhà ạ, sao thế chị?”
“Em vẫn còn ở nhà?”
Tông giọng của cô ấy đột nhiên cao vυ't lên, “Em quên hôm nay là sinh nhật chị hả?!”
Nhạc Thiên Linh: “???”
Cô đột nhiên gãi đầu, đúng là quên mất!
“Đâu có đâu chị!” Nhạc Thiên Linh vội vàng giải thích, “Em có chút việc, bây giờ lên đường đi nè!”
“Em tới mau nhé! Tới trễ tự phạt ba ly!”
Nhạc Thiên Linh không có thời gian đâu mà suy nghĩ chuyện khác, cô vội vàng cầm quà đã chuẩn bị sẵn, mau chóng ra ngoài. Chỉ là lúc chờ thang máy, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía cửa nhà Cố Tầm.
Chuyện này… Căn! Bàn! Là! Không! Thể! Nào!
Hồi tháng trước Hoàng Tiệp đã bắt đầu rêu rao về sinh nhật của mình.
Cô ấy tốt bụng, xã giao rộng, cả bạn và đồng nghiệp được mời tới ngồi đầy cả hai bàn lớn.
Cả đám ăn cơm tới chín giờ thì Hoàng Tiệp lại dẫn mọi người tới phòng karaoke đã đặt trước. Nhạc Thiên Linh hòa nhập vào bầu không khí, mọi người cùng nhau ca hát uống rượu chơi trò chơi, không có tâm trạng nghĩ về chuyện khác.
Tới lúc hơn 10 giờ chút xíu, có người cảm thấy mệt, không bảo về mà chỉ ngồi lì trên ghế salon lướt điện thoại.
Lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa phòng bao ra. Nhạc Thiên Linh nhìn sang, là Nhậm Thiên Dật và một người đồng nghiệp mà Hoàng Tiệp mời tới.
Chủ bữa tiệc đang ca hát đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang.
“Quản lý Nhậm?”
Nhậm Thiên Dật nhìn vị trí mà Nhạc Thiên Linh đang ngồi, sau đó mới đi tới chỗ Hoàng Tiệp.
“Tối nay tôi cũng tới đây chơi, tình cờ gặp Vương Ân ở ngoài nên biết hôm nay là sinh nhật cô. Tôi qua kính cô một ly đây.”
Hoàng Tiệp vội vàng bỏ micro xuống, khom người cầm chai rượu rót một hai ly.
“Anh khách sáo quá, quản lý Nhậm tới chơi là được rồi, kính rượu gì nữa.”
Cả tối nay Hoàng Tiệp cũng uống kha khá, thong dong đặt ly rượu vào tay Nhậm Thiên Dật, còn mình thì ngửa đầu uống cạn.
Anh ta lại trò chuyện với Hoàng Tiệp một hồi, sau đó mới nghiêng đầu đi qua chỗ ghế salon. Người ngồi bên cạnh cô tình cờ đứng dậy đi lựa bài, thế là Nhậm Thiên Dật thuận thế ngồi xuống.
Nhạc Thiên Linh nghiêng người cười với anh ta.
“Chào buổi tối quản lý Nhậm.”
“Em đừng kêu anh là quản lý Nhậm quản lý Nhậm mãi thế chứ, vậy thì trông anh như mấy người máy móc lắm. Anh cũng có phải quan to chức lớn gì đâu.”
Nhậm Thiên Dật xoa xoa cổ, thờ ơ nói, “Em cứ gọi anh là anh Dật thì được rồi.”
Mặc dù cô gật đầu nhưng lại không lên tiếng. Cô rũ mắt, nhìn điện thoại mất hồn.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Tiệp đột nhiên đứng lên ghế, giơ điện thoại lên nói: “Chúng ta chụp ảnh chung đi!”
Không ai từ chối việc chụp hình vào lúc này cả.
Nhạc Thiên Linh nghiêng về phía camera, giơ tay chữ V. Ngay sau đó, cô cảm giác như Nhậm Thiên Dật cũng nhích qua bên đây. Mặc dù đó là một tư thế chụp hình rất bình thường nhưng Nhạc Thiên Linh lại cảm thấy hơi mất tự nhiên. Cô nhíu mày, đúng lúc này Hoàng Tiệp cũng ấn nút chụp.
Chụp xong, mọi người lại bắt đầu ca hát.
Nhạc Thiên Linh thì cúi đầu, ngón tay vuốt ve điện thoại, dòng suy nghĩ bắt đầu tuôn ra. Không lâu sao, cô lướt newfeed thì thấy Hoàng Tiệp đã đăng bức ảnh chụp chung khi nãy lên.
Tuy là đèn không sáng lắm nhưng do cô ấy bật chế độ chụp ảnh ban đêm, vậy nên mặt ai cũng rõ.
Có lẽ do uống một chút rượu, trong lòng cô bắt đầu dâng lên sự kích động muốn dò xét. Cô nghĩ nghĩ, sau đó lưu tấm ảnh của Hoàng Tiệp vào điện thoại rồi cũng tự đăng lên tường nhà.
Sau đó thì lẳng lặng nhìn điện thoại.
Một phút…
Hai phút…
Năm phút…
Hai mươi phút trôi qua, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình nghĩ nhiều quá rồi. Cảm giác lo lắng tản đi mất, bả vai cũng được thả lỏng. Ngay giây tiếp theo, điện thoại cô đột nhiên rung lên, trái tim lại bị treo thót lên tận cổ họng.
Nhạc Thiên Linh chậm rãi vuốt màn hình lên, khung chat xuất hiện.
Hotboy Trường: Onl game không?
Cô phát hiện đầu ngón tay mình lại hơi run lên, run đến mức chỉ một chữ thôi mà gõ sai nhiều lần.
Bánh Quai Chèo: Không, đang đi chơi rồi.
Hotboy Trường: Trễ vậy rồi mà còn ở bên ngoài hả?
Bánh Quai Chèo: Ừ, đi uống rượu.
Bánh Quai Chèo: Say rồi, đau đầu muốn chết luôn.
Hotboy Trường: Cậu đi uống ở đâu?
Bánh Quai Chèo: Không biết, Taibei Kim gì đó.
Đầu bên kia không trả lời tin nhắn nữa, còn cô thì vẫn cứ nhìn khung chat, một lúc lâu sau mà vẫn chưa bình tĩnh nổi.
Thời gian đột nhiên trở nên rất chậm, tiếng ồn ào náo động dần dần cách xa, thời gian hát một bài như cũng bị chia ra từng giây từng phút.
Nhạc Thiên Linh rơi vào không gian mê man chưa từng thấy, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu. Cô chỉ kinh ngạc nhìn điện thoại, màn ảnh tối đi rồi mà vẫn không dời tầm mắt.
Chẳng biết qua bao lâu sau, người trong phòng bao cũng lục tục về bớt. Hoàng Tiệp hát xong bài cuối, cầm túi lên nói: “Chúng ta về thôi!”
Mọi người xung quanh đứng lên, Nhạc Thiên Linh cũng đứng dậy theo, tay thì siết chặt điện thoại, suy nghĩ vẫn chưa trở về. Thậm chí lúc đi ra khỏi phòng bao, cô còn nhìn khắp nơi theo bản năng.
“Em tìm gì vậy?”
Nhậm Thiên Dật đột nhiên nói, “Còn bạn chưa ra hả?”
“Không có, tôi chỉ nhìn vậy thôi.”
Rời khỏi quán karaoke, mọi người đều đang đứng đón xe ngoài cửa. Gió đêm phả vào mặt, Nhạc Thiên Linh cũng tỉnh táo hơn chút.
Sao có chuyện như vậy được chứ! Chắc chắn là mình nghĩ nhiều thôi. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Cô hít sâu một hơi, cất bước đi xuống bậc tam cấp. Nhưng không biết tên bợm nhậu nào làm rơi chai rượu ở đây, Nhạc Thiên Linh không để ý, chẳng may đạp trúng, trượt chân nghiêng ngã qua bên cạnh. Cũng may là Nhậm Thiên Dật kịp thời đỡ lấy.
Nhạc Thiên Linh không ngã nhưng mắt cá chân thì bị trẹo. Cảm giác đau nhói đột nhiên xông lên, cô “suỵt” một tiếng, lập tức ngồi chồm hổm xuống.
“Em không sao chứ?”
Nhậm Thiên Dật vội vàng kéo tay cô lại, “Em trật chân rồi hả? Đi được không?”
“Không sao.”
Nhạc Thiên Linh cựa quậy thoát ra khỏi cánh tay của anh ta, xoa xoa mắt cá chân của mình. Mặc dù cơn nhói ập đến trong nháy mắt nhưng không nghiêm trọng lắm, sau đó cô chỉ còn thấy hơi đau nhẹ thôi.
Lúc cô đứng dậy, Hoàng Tiệp đã ngoắc được một chiếc xe taxi, cô ấy mở cửa xe, quay đầu lại nói: “Chị và bạn cùng phòng về trước nhé! Em về nhà thì báo chị một tiếng luôn nha!”
“Dạ.”
Nhạc Thiên Linh vẫy tay, “Sinh nhật vui vẻ!”
Hoàng Tiệp ném lại một nụ hôn gió, sau đó đóng cửa xe.
Xe taxi đi rồi, Nhậm Thiên Dật nói: “Em đi được nữa không? Xe anh ở bên kia, tài xế lái thuê sắp tới rồi, anh dẫn em qua đó nhé?”
“Không sao, taxi sắp tới rồi.”
Nhạc Thiên Linh giật giật mắt cá chân, cảm thấy không bị sao thì đi qua ven đường. Nhậm Thiên Dật kéo tay cô, “Em bị thế này anh không yên tâm. Để anh đưa em về.”
Nhạc Thiên Linh thấy bực bội trong lòng, cô chỉ muốn được ở một mình, thế là dứt khoát rút tay ra.
“Không cần thật mà, nhà tôi ở gần đây.”
“Em khách sáo làm gì?”
Nhậm Thiên Dật lại kéo tay cô, “Là đồng nghiệp cả mà, thuận đường nên đưa một đoạn thôi.”
Anh ta lại kéo tay cô, điều này khiến Nhạc Thiên Linh thấy rất không thoải mái. Cô đang định nổi giận thì đột nhiên có một luồng nhiệt khác truyền từ cổ tay. Ngay sau đó, cô bị lôi ra sự dây dưa của Nhậm Thiên Dật.
“Quản lý Nhậm, anh có chừng mực chút đi.”
Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người cô giống như có một luồng điện xẹt qua, không khí bốn phía bị hút sạch, âm thanh bên tai cũng khi gần khi xa, chỉ có tiếng ong ong đang chiếm giữ toàn bộ tâm trí.
Nhạc Thiên Linh chậm rãi ngẩng đầu lên. Cố Tầm đứng bên cạnh, nắm cổ tay cô thật chặt, đôi mắt rét lạnh nhìn Nhậm Thiên Dật. Lực siết rất lớn nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Tất cả tế bào giác quan bây giờ đều tập trung cho thị giác. Cô cứ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào gò má Cố Tầm.
Lúc đó, một người bạn của Hoàng Tiệp vẫn chưa về, quay đầu lại thì thấy một màn này, người kia cảm thấy lạ lùng.
“Mọi người làm gì vậy?”
Có lẽ Nhậm Thiên Dật cảm thấy giằng co thêm nữa thì hơi mất thể diện, thế là anh ta lùi một bước, cười nói: “Nếu có người tới đón em thì anh yên tâm rồi, anh về trước nhé.”
Thấy anh ta xoay người đi, đôi môi mím chặt của Cố Tầm cũng thả lòng. Anh quay đầu lại, gương mặt hằn học tan vào gió bay đi mất.
“Cậu say rồi hả?”
Nhạc Thiên Linh chỉ nhìn chăm chăm vào anh, không nói lời nào.
Ánh đèn neon chiếu vào khuôn mặt người đối diện nhìn có vẻ không chân thật. Gió đêm cứ thế thổi qua từng cơn một, tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát từ người anh.
Có vẻ Cố Tầm đi rất gấp, anh đang thở hổn hển, ngực cũng phập phồng. Hơi ấm thuộc về anh cũng truyền qua người cô từ cổ tay.
Tất cả mọi thứ đều là thật.
Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy mình thở không thông. Cô há miệng, nhưng không biết nói gì. Cố Tầm chỉ nghĩ là cô say nhè, lực siết vẫn không giảm, kéo cô qua một bên.
“Bộ cậu nghĩ chuyện đơn giản lắm hay mà mà lại ra ngoài uống rượu với anh ta vào giờ này?”
Có lẽ là âm thanh gần trong gang tấc này đã giáng một đòn kết thúc lên cô. Nhạc Thiên Linh chợt dừng bước.
Cố Tầm thấy cô không đi, quay đầu lại hỏi: “Cậu đi không nổi hả?”
“Sao… Cậu tới đây?”
Cuối cùng cô cũng mở miệng. Nhưng không đợi Cố Tầm trả lời, Nhạc Thiên Linh lại kiên định hỏi rõ từng chữ một.
“Lâm Tầm?”