Tiểu Thịt Tươi Của Nữ Vương

Chương 37

Edit : Michellevn

Buổi sáng lúc Quách Trí thức dậy, bên cạnh đã không còn người nữa.

Cô rửa mặt xong rồi thay quần áo đi ra phòng khách, Alex đã bày xong bánh rán nhỏ, rưới lên nước sốt ngọt . Đặt bên trên một trái trứng chần, rắc một dúm rau trộn, xếp từng cái một, cuốn lại, đẩy tới trước mặt Quách Trí.

" Um~~~~~~" Quách Trí chỉ cắn một miếng đã phát ra âm thanh hài lòng. Quá đã, cô vẫn cứ thích trứng lòng đào !

[

IMG]

Nhìn cô ăn ngon lành, khuôn mặt đẹp của Alex liền cười đến viền mắt cong cong.

Nhân lúc Quách Trí ăn, cậu cân nhắc cẩn thận và nói :" Chị Quách."

" Hử?" Quách Trí ngước mắt nhìn cậu. Má phồng phồng, con mắt lúng liếng, giống một chú hamster nhỏ.

[

IMG]

Và thế là cậu chàng Alex trong nháy mắt quên luôn những gì muốn nói. Dừng một chút, mới nói một cách dè dặt:" Hôm qua em lấy được tiền rồi. Tuần sau .... còn một món nữa chắc là có thể thanh toán được."

Lúc nói những lời này, mắt cậu nhìn Quách Trí không hề chớp, không muốn bỏ sót bất kỳ một tia biểu cảm nào của cô.

Cậu nháy bén túm được khoảnh khắc Quách Trí vốn dĩ đang nhai ngon lành đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên tia buồn bã. Tuy tia cảm xúc đó biến mất một cách nhanh chóng, nhưng lại khiến trái tim của Alex không ngừng cuồng loạn.

Cậu kìm nén vui mừng trong lòng, dùng giọng điệu bình tĩnh tự nhiên hết mức mà nói :" Em đã gọi điện cho chủ nhà cũ, nói ông ấy nếu có phòng trống thì nhớ báo em trước. Chủ nhà đấy rất tốt, ông ấy nhất định đáp ứng. "

Tốt lắm đấy ? Tốt mà còn đuổi cậu ra ngoài?

Quách Trí bực mình. Thằng nhóc ngố này !

" Cậu nói là cái phòng tầng hầm kia ấy hả ?" Cô nhanh chóng nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, uống một ngụm sữa bò nóng và hỏi.

" Vâng."

"Có cửa sổ không ?"

"Không, ngầm hết mà. Lấy ánh sáng chỉ có thể dựa vào đèn điện, có điều trên cửa có lắp quạt gió, cũng khá thoáng khí." Alex nói bằng giọng rất bình tĩnh," Chỉ là có chút lạnh lẽo, còn ẩm ướt nữa, mùa hè nếu đi ngủ mà không mặc quần áo thì không đến vài ngày mình mẩy sẽ đau nhức."

Nhóc ngốc có đơn giản hơn nữa, thì đối mặt với sự việc mình thật lòng mong muốn, cũng sẽ vắt hết óc, mở mang cái đầu. Alex thật sự không được xem là đứa trẻ đặc biệt thông minh và lanh lợi, nhưng tính cách cậu có chút nhạy cảm và tinh tế trong cảm xúc. Trong thời gian sống chung với Quách Trí, cậu đã nhận ra mặc dù trong công việc Quách Trí lạnh lùng và nghiêm khắc, không nói tình cảm. Thực ra, là một người phụ nữ có trái tim mềm yếu.

Đối với trái tim mềm yếu của cô, cậu tràn đầy cảm xúc. Vì vậy phô trương chút xíu mưu mô nho nhỏ ở chỗ này.

Đúng, cậu phô ra cái đáng thương.

Quả nhiên Quách Trí vừa nghe thấy đã nhíu chặt mày lại.

" Đừng nghĩ đến chỗ đó nữa. Ở lâu không tốt cho sức khỏe." Cô nhíu mày bảo," Cậu tìm chút nữa đi, có loại tòa nhà cũ, nếu có hợp đồng thuê thì giá cả cũng không đắt lắm đâu. Chung quy cũng tốt hơn là ở tầng hầm. "

Thực ra cô muốn hỏi cậu một chút, là rốt cuộc thu nhập của cậu có thể được bao nhiêu.

Nghề người mẫu này, quả thực là thu nhập cách biệt rất lớn, có năm kiếm được trăm vạn ngàn vạn, cũng có tháng chỉ thu được mấy ngàn. Kiểu giống như Alex, chẳng có gì nổi tiếng, người đại diện lại quá cùi bắp, Quách Trí không nghĩ cũng biết, thu nhập của cậu chắc chắn là cực kỳ không ổn định. Nói không chừng, tháng này có thể kiếm được hai ba vạn, tháng sáu thì lại chẳng kiếm được đồng nào .

Nhưng cô vẫn cảm thấy với điều kiện ngoại hình của cậu, không đến mức thảm tới trình độ sống ở tầng hầm. Cô có hơi kỳ lạ.

Nhưng thu nhập cá nhân, tình hình tài chính, theo ý kiến của Quách Trí đó là một chuyện hết sức riêng tư. Mặc dù Quách Trí quan tâm Alex, cảm thấy việc hỏi tình trạng thu nhập của cậu, vẫn có chút quá giới hạn. Cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.

Cô chỉ bảo :" Cậu không cần nôn nóng, từ từ tìm, trước khi tìm được thì cứ yên tâm ở chỗ này của tôi."

Alex muốn nghe chính là câu nói này!

" Vâng!" Cậu vội vàng gật đầu.

Cậu muốn khống chế cảm xúc hết mức có thể, đừng nên biểu hiện quá rõ ràng. Thế nhưng khóe miệng cong lên cùng ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, vẫn cho thấy tâm tình cậu đang nhảy nhót.

Quách Trí cảm nhận được, có hơi kỳ lạ. Chẳng qua chỉ kêu cậu ráng tìm phòng ở phù hợp thôi mà, cậu làm gì mà vui vẻ thế nhỉ ?

Có điều.....trông cậu vui vẻ khiến tâm tình buổi sáng của người ta thật tốt gì đâu nha !

Cậu làm bánh ăn cũng siêu siêu ngon !

Sáng ra mà như này a, nếu được mãi như vậy thì tốt biết bao.

Quách Trí cười cười trong lòng, sao có khả năng đó chứ, Alex đâu thể ở chỗ cô suốt đời được.

Nhưng không sao, sống chung vui vẻ thoải mái như này, có thể được ngày nào thì hay ngày đó thôi.

Hai người cùng nhau ra cửa.

Trước khi đi, Alex đã cài đặt xong thời gian nồi hầm điện.

" An toàn không đây?" Quách Trí lo lắng hỏi.

Cô chưa từng dùng qua đồ này, nghĩ tới cả ngày trong nhà không có người, nhiều ít gì cũng có chút lo lắng.

" Yên tâm đi mà, chị Quách." Alex đẩy vai Quách Trí đi ra ngoài, cười bảo," An toàn thật sự mà.Em đặt chế độ tự động rồi, đun cả ngày cũng sẽ không làm cháy nồi đâu. Rất dễ sử dụng."

Dáng vẻ lo lắng bất an này của Quách Trí, đối với Alex mà nói, vừa mới lạ lại buồn cười.

Trên người cô, cậu thích nhìn thấy những gì mà bình thường không thấy. Cậu rất muốn hiểu cô nhiều hơn nữa.

Bởi vì không chung hướng, Quách Trí lái xe đưa Alex đến ga tàu điện ngầm.

" Lanh lợi chút nha ! Hỏi trước coi có thể thanh toán luôn được không." Cô dặn dò cậu một cách kỹ lưỡng," Hạng mục nhỏ như này, đa số đều có thể thanh toán tại chỗ. Thanh toán được thì thanh toán luôn, cố gắng đừng để họ ngâm của cậu, ngâm cái là có chuyện đấy."

Trong thâm tâm không kìm được mà dạy bảo cậu như một tân binh vừa tốt nghiệp mới vào công ty làm việc. Đã quên mất Alex đã ở Đế Đô này tự lực cánh sinh lăn lộn cả hai năm rồi.

Dĩ nhiên là Alex không ngốc đến độ nói cậu đã biết những quy tắc đó rồi, cũng đã nếm trải hết rồi, từng được dạy bảo cả rồi. Mỗi lần Quách Trí chỉ dạy cậu, căn dặn và dẫn dắt cậu, cậu đều lắng nghe hết sức nghiêm túc, hứa sẽ ngoan ngoãn hết mức. Lúc làm việc, cũng thật sự làm theo lời cô.

Hơn nữa cậu cũng không phiền chán Quách Trí càm ràm cậu như vậy, cậu nhìn sự lo lắng không giả tạo trong mắt cô, chẳng những không phiền chán, mà còn cực kỳ thích.

Từ đáy lòng yêu thích Quách Trí quan tâm cậu như vậy, chỉ lo cậu thua thiệt.

Mấy năm này, có ai, từng quan tâm lo lắng cho cậu như vậy ? Có ai từng không nề hà mà dạy cậu làm người làm việc ? Có ai mà chuyện lớn chuyện nhỏ đều muốn dặn dò cậu rõ ràng từng cái một mới yên tâm ?

Không có.

Chỉ có Quách Trí!

Cậu chỉ có Quách Trí!

Nhìn theo xe Quách Trí biến mất dần trong dòng xe cộ vào giờ cao điểm đi làm, Alex đứng trên bậc thang của lối vào ga tàu điện ngầm, trong lòng càng thêm quyết tâm.

Xứng hay không xứng, cậu phải vì chính mình mà ra sức tranh thủ !

Có lần Quách Trí và cậu nói chuyện, khi nói đến thái độ làm việc, đã nói rằng, trên đời này, nếu một người không biết ra sức vì chính mình, thì mãi mãi không có cơ hội thành công. Bởi vì sẽ không có ai vì bạn mà ra sức.

Cho dù mục tiêu cao tới đâu, quá trình khó thế nào, thì ra sức, chính là khởi đầu của thành công, cô nói vậy.

Cô nói rất đúng.

Mà cậu, cũng nhất định sẽ nghe.

Thời tiết hôm nay thực ra cũng không tốt. Lại còn sương mù dày đặc, người đi lại trên đường phố, rất nhiều người đã mang khẩu trang. Tòa nhà phía xa xa kia, nhìn trông cũng thấy hơi mơ hồ.

Nhưng Alex lại cảm thấy, kể từ sau khi tới Đế Đô, thì đây là một ngày cậu cảm thấy suôn sẻ nhất.

Không phải ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ hồ hồ, sống ngày nào hay ngày ấy. Chỉ cầu không chết đói.

Trong lòng cậu có mục tiêu, bộ não vốn có phần chậm chạp và tê liệt lại đột nhiên giống như vén ra màn sương mù, sáng trong lên.

Cậu nhìn theo xe của Quách Trí biến mất dần dần, đeo tai nghe và bật nhạc lên, xoay người đi xuống trạm tàu điện ngầm.

Tâm trạng của Quách Trí cũng rất tốt.

Tất nhiên rồi, bất kỳ ai mà mới sáng ra được ăn sáng bằng món ăn ngon hợp khẩu vị, lại còn được ngắm nhìn gương mặt tươi cười của giai đẹp, tâm tình sao có thể tệ được chứ hả.

Hơn nữa điểm mà cô thích Alex nhất chính là cậu ngoan ngoãn. Cô nói với cậu cái gì, cậu cũng nghiêm túc lắng nghe rồi gật đầu "Vâng". Lúc cô nói, miệng cậu khép lại, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn cô một cách chăm chú, trong nét mặt luôn có sự căng thẳng, giống như sợ không nghe thấy hoặc bỏ lỡ mất lời nào của cô.

Y như giáo viên nghiêm khắc gặp được học sinh ngoan ngoãn. Cảm giác đó, tốt đến khỏi bàn luôn.

Đấy là còn chưa nói đến giá trị nhan sắc của học sinh cao đến mức nào.

Mà giáo viên cô đây còn là một cô nàng háo sắc.

Ăn chưa xong, vẫn chưa đến giờ làm việc buổi chiều, cô đi mua sắm bên khu đồ ngắn trong trung tâm thương mại. Ở đó có một cửa hàng đồ lót thương hiệu rất tốt. Đồ lót và đồ mặc nhà của họ vô cùng dễ chịu. Quách Trí luôn thích nhãn hiệu này.

Cô muốn mua hai bộ đồ lót mới. Cô tính mua chất liệu ren theo sở thích cũ của mình, nhưng lại trông thấy một dòng sản phẩm mới. Theo đánh giá, thì biết dòng sản phẩm này nhắm vào gái trẻ, không gợi cảm như hàng ren, nhưng hoa văn và màu sắc, thậm chí phong cách, đều tràn ngập cảm giác bay bổng của thanh xuân.

Quách Trí nghĩ rằng, loại phong cách thiếu nữ như này không còn phù hợp với cô nữa. Cô tự nhận mình là phụ nữ trưởng thành, đã quen đi con đường ren rúa. Nhưng không biết sao, đột nhiên nghĩ tới Alex.

Chết tiệt ! Lúc cô tự mua đồ lót cho mình, vậy mà nhớ tới Alex! Cô nhớ tới cậu trẻ trung cường tráng như vậy, thậm chí đôi khi làm cô chịu không nổi.

Càng chết tiệt hơn nữa, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô mua luôn hai bộ đồ lót dòng trẻ trung. Lúc nói với nhân viên cửa hàng gói lại, lỗ tai của cô không kìm được mà có hơi nóng lên. Cũng không biết là người mình bị sao nữa .

Lúc sắp trả tiền, chợt ánh mắt lướt qua khu đồ nam bên kia. Trong lòng cô khẽ động .........

Vừa về đến văn phòng, điện thoại liền vang lên.

Cô nhét hai cái túi đồ mới mua xuống dưới gầm bàn, rồi mới móc điện thoại ra xem, là Lâm Bác.

"Tối nay có kế hoạch gì không? Cùng ăn cơm đi ?" Lâm Bác nói, " Lâu không gặp rồi, tâm sự chút."

Giọng anh ta bình tĩnh, cũng không gửi lời mời qua đêm.

Trước giờ Quách Trí cũng rất thích trò chuyện với Lâm Bác về công việc và cuộc sống. Đặc biệt là kể từ khi anh ta phát triển sự nghiệp của mình trong hai năm này, càng ngày càng tiến bộ, cũng có nhiều trải nghiệm hơn mà một kẻ làm công ăn lương như cô chưa cảm nhận được. Lúc cô lắng nghe, đều là kinh nghiệm quý báu.

Thế nhưng đột nhiên Quách Trí nhớ đến nồi hầm bằng điện ở nhà.

Đối với nấu cơm hầm canh thế này, yêu cầu của Alex vô cùng cao.

Cậu không mua thịt hay xương để đông lạnh qua đêm, cậu luôn luôn ra khỏi giường sau khi kết thúc cuộc yêu buổi sáng với cô, trong lúc cô ngủ tiếp thì đã mua xong nguyên liệu thức ăn tươi mới từ chợ buổi sáng trở về. Cậu làm cơm siêu khoái khẩu cũng liên quan rất lớn đến việc này.

Hôm nay vẫn không ngoại lệ, cậu vẫn dậy sớm , rồi đi chợ sớm, trước khi Quách Trí thức giấc, đã xử lý xong các loại nguyên liệu đó, rồi bỏ vào trong nồi hầm bằng điện kia.

Cho dù không cần ở nhà tự mình canh lửa, nồi canh kia, cậu vẫn rất để tâm.

Quách Trí không nỡ bỏ nồi canh đó. Cô lại càng không muốn thấy sự thất vọng mất mát của Alex vì lãng phí nồi canh này. Cậu là thằng nhóc nhạy cảm tinh tế, lại còn không biết che giấu cảm cảm xúc. Khi cậu ở trong tâm trạng tiêu cực, cậu sẽ không ồn ào cũng như sẽ không cố ý biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng sự suy sụp bao trùm cả người cậu, trong mắt cậu dâng đầy sự mất mát...... Quách Trí đã từng thấy, aizz... Giống y như một chú chó cắn ghế sofa bị chủ nhân la mắng ....

Thật khiến người ta sinh ra cảm giác không đành lòng.

"HÔm nay không được ....." Quách Trí buột miệng nói, trong lòng cũng sửng sốt, mình vậy mà có thể vì một nồi canh mà từ chối Lâm Bác. Lý trí của cô rung lên hồi chuông cảnh báo vang rền, cô nói được nửa câu, liền sửa lại :" Không thì ngày mai đi? Ngày mai anh có thời gian không ?"

"Có." Lâm Bác nói.

" Ok, vậy mai gặp." Quách Trí nói. Hai người xác định thời gian xong thì cúp điện thoại.

Cô day day mi tâm, nhìn nhìn điện thoại di động, có chút ngẩn ngơ. Đột nhiên tầm mắt lại nhìn nhìn cái túi đồ dưới gầm bàn....

Yên lặng giây lát, cô thở dài .

Sợ gì chứ, qua thời gian này cậu sẽ dọn đi thôi. Chẳng qua cô cũng chỉ là, tận hưởng thật tốt trước mặt mà thôi. Chẳng có gì là to tát cả.

Alex, chỉ là một người qua đường.

Trong cuộc đời, người qua đường như này, rất nhiều.

Lâm Bác cúp điện thoại di động. Quơ cái điện thoại bàn trên bàn làm việc, nhấn gọi nội bộ.

" Anh Lâm ạ ?"

"Tối mai đã hẹn dùng bữa với Hạng tổng bên Tân Duyệt đúng không ?"

" Dạ đúng, thưa anh ."

" ......Ngày mai tôi có việc, cậu nói họ đổi thời gian khác đi, đổi thành ngày mốt coi có được không ." Lâm Bác nói.