Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 48: Anh Tiểu Bách

Edit: Hana

Beta: Heloaphr

**********

Tiếng hét nhanh chóng bị lấp đi bởi tiếng cười lớn hơn.

Đám người ăn dưa do Tần Thân dẫn đầu đứng ở cách đó không xa, âm thầm dùng tay che miệng lại, nhưng không kìm được tiếng cười tràn qua khe hở ngón tay.

Sau nhiều ngày như vậy, đám người trong lớp cũng sớm đã biết rõ quan hệ của hai người họ rồi, nhưng không ai chủ động phá bỏ.

Trước khi đến lễ Giáng sinh, họ còn thảo luận riêng với nhau rằng Bách Thanh sẽ tặng quà gì.

Quần áo, túi xách, đồ trang điểm,... nói chung cái gì cũng đoán.

Nhưng họ không bao giờ ngờ được rằng, Bách Thanh lại có thể tặng "Ba Ôn Năm Thi"?

Đây là thể loại sắt thép thẳng nam gì vậy!

Tần Thần chê cười không hề do dự: "Người anh em, cậu cũng qua loa quá rồi."

Bách Thanh cho cậu ta một ánh mắt im miệng đi đừng nói nữa, sau đó nhìn xuống Tô Sầm Sầm.

Hai má cô ửng đỏ, ngực cô không ngừng phập phồng, cả người như con cá nóc nhỏ đang tức giận.

Bách Thanh móc lấy tay của cô: "Không thích?"

Tô Sầm Sầm lườm anh một cái.

Cô tự nhận mình không phải là người vật chất gì, cũng không cần những món quà đắt tiền, nhưng cô tràn đầy kỳ vọng lại chỉ nhận lại được một cuốn Ba Ôn Năm Thi tầm thường, làm cô có một loại thất vọng vì mình không được đặt trong lòng.

Một câu nói tùy tiện của Bách Thanh cô đều nhớ rất rõ, nhưng cô đã nhắc trước với Bách Thanh không biết bao nhiêu lần, người này lại có thể....

Vừa nghĩ đến đây, Tô Sầm Sầm càng tức giận hơn.

Cô hất tay Bách Thanh ra: "Bây giờ tớ không muốn nói chuyện!"

Nói xong, liền quay đầu trở về chỗ ngồi mà không quay lại, khoảng thời gian sau đó cô thật sự không nói với Bách Thanh một câu nào.

Cho đến khi đèn trong lớp mờ đi, trên màn hình bắt đầu chiếu phim.

Nói là xem phim, nhưng thực tế là cho họ một cơ hội để trò chuyện vui đùa.

Những người trong lớp dần dần đi hết, những tiếng cười nói ồn ào phía sau lớp học tràn ngập bên tai.

Tô Sầm Sầm chống cằm, nhìn chằm chằm màn hình, nhưng trong đầu lại thắc mắc là tại sao Bách Thanh chưa đến dỗ cô.

Trong căn phòng mờ mịt, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ màn hình và ánh sáng yếu ớt từ đèn pin điện thoại phía sau, cô cố gắng ép bản thân không được quay đầu lại.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy góc áo của mình bị người nào đó kéo một chút.

Lúc đó Tô Sầm Sầm buồn chán đến mức buồn ngủ, còn tưởng rằng đây là ảo giác của mình lúc nửa tỉnh nửa mơ.

Sau đó, lại bị người kéo xuống một cái.

Lần này sức lực tăng lên không ít, trực tiếp kéo cô mất ba phần buồn ngủ.

Tô Sầm Sầm vô thức cúi đầu.

Nhìn vào đôi mắt sáng của Bách Thanh.

Lần này, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất.

Cũng may cô vẫn còn nhớ mình đang còn giận, chỉ nhìn Bách Thanh một cái rồi quay đầu lại.

Nam sinh cao lớn ngồi xuống bên cạnh chân cô một cách đáng thương, thấy cô không để ý tới, liền từng chút từng chút kéo góc áo của cô.

Tô Sầm Sầm không chịu nổi: "Làm gì đó?"

Thấy cô cuối cùng cũng nói chuyện, Bách Thanh bỏ áo ra, thuận thế nắm lấy tay cô: "Vẫn còn giận sao?"

Anh đứng lên, một tay chống lên bàn, hơi hơi nghiêng người, che Tô Sầm Sầm dưới bóng lưng của mình: "Tớ đưa cậu ra ngoài chơi, có được không?"

Ba chữ cuối bị anh cố ý nhấn mạnh, giọng nói trầm ấm vang bên tai, To Sầm Sầm mê mang không biết đêm nay là đêm nào.

"Được."

Bách Thanh cười nhẹ một tiếng, kéo tay cô đứng dậy.

Phía sau phòng học đang ồn ào náo nhiệt, bóng của hai người họ tuy rằng đột ngột, nhưng cũng không ai chú ý tới.

Dù có người nhìn thấy rồi, thì cũng sẽ xem như chưa nhìn thấy.

Họ cứ thế đi ra khỏi tòa nhà dạy học một cách dễ dàng.

Đi qua một quãng đường dài như vậy, Tô Sầm Sầm đã sớm khôi phục lại trạng thái vừa rồi, cô vừa phỉ nhổ trong lòng rằng mình không kiên định, vừa không nhịn được mà nghĩ, Bách Thanh muốn đưa cô đi đâu.

"Cậu..." Tô Sầm Sầm trộm liếc anh mấy cái, hỏi: "Muốn đưa tớ đi đâu?"

Nhìn có vẻ như muốn ra khỏi trường học.

Hành động sau đó của Bách Thanh đã xác thực suy đoán của cô.

Thiếu niên vỗ vào bức tường cao bằng nửa thân người, quay đầu cười nhạt: "Từng trèo tường chưa?"

Cơn gió đông thổi qua làm tóc anh hơi rối, vài sợi tóc mái dài lướt qua đuôi mắt, cộng với đang trong bóng tối, làm tăng thêm vài phần không kiềm chế được.

Tô Sầm Sầm nuốt nước bọt: "Chưa."

Lúc trước cô có trốn học, nhưng đều là trực tiếp không đến, chuyện như thế này thì thực sự chưa từng làm.

Nghe thấy câu trả lời của cô, nụ cười trên mặt Bách Thanh càng rõ hơn.

Anh đi tới, vỗ vỗ lên vai mình: "Vậy hôm nay anh Tiểu Bạch sẽ cho cậu trải nghiệm một lần."

Nói rồi anh ngồi xổm xuống, đưa cánh tay ra sau, đẩy Tô Sầm Sầm lên lưng mình.

"Ngồi lên vai tớ."

"Hả?" Tô Sầm Sầm không dám: "Quá, quá nguy hiểm rồi."

"Sợ cái gì?" Bách Thanh quay đầu lại: "Tớ bảo vệ cậu."

Có lẽ là giọng điệu của anh quá nghiêm túc, Tô Sầm Sầm thật sự bị dỗ nên nhấc chân mình lên.

Đợi đến khi cô bị Bách Thanh bế lên như một đứa trẻ, mới muộn màng cảm thấy có chút sợ hãi: "Quá, quá cao rồi, cậu bỏ tớ xuống đi."

Lời vừa nói ra, cô đã cảm nhận được rồi.

Bách Thanh bước đi rất vững, hai tay ôm chặt chân cô, không hề có khả năng cô sẽ bị ngã xuống.

Lúc này Tô Sầm Sầm mới rảnh quan sát xung quanh.

Có được sự bảo vệ của nam sinh cao lớn như Bách Thanh, tầm nhìn của cô bất chợt được mở rộng, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy con đường rực rỡ ánh đèn ở bên ngoài bức tường.

Tô Sầm Sầm say mê nhìn, đến Bách Thanh dừng lại lúc nào cô cũng không biết.

"Không xuống sao?"

Giọng nói từ bên dưới truyền lên, lúc này Tô Sầm Sầm mới khôi phục lại ý thức.

Cô hơi nghiêng người ngồi lên trên tường, vui vẻ mời anh: "Cậu cũng mau lên đây đi, bên ngoài náo nhiệt lắm!"

Nhưng không giống với cô là, cách mà Bách Thanh lên tường không có rắc rối như cô.

Anh chỉ lùi lại vài bước, chạy một đoạn ngắn lấy đà, liền có thể dễ dàng ngồi lên bên cạnh Tô Sầm Sầm.

Tô Sầm Sầm hào hứng chỉ tay về phía xa: "Cậu xem ở đó, thật náo nhiệt!"

Bách Thanh nhìn theo hướng mà cô chỉ, mơ hồ nhận ra đó là quảng trường Dung Thế.

Nhưng nếu không đi thì sẽ không kịp.

Bách Thanh nhảy xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Sầm Sầm: "Mau xuống đây, tớ đỡ cậu."

Với sự chuẩn bị lúc nãy, lần này Tô Sầm Sầm đã mạnh dạn hơn rất nhiều.

Cô giẫm chân một cái, liền từ từ ngã xuống vòng tay Bách Thanh.

Bách Thanh vững vàng ôm cô vào lòng.

Vào lúc đó, anh đột nhiên có một loại cảm giác, Tô Sầm Sầm là tiểu tiên nữ từ trên trời xuống, cả người được bao bọc bởi ánh sao, mang theo mong đợi đến bên cạnh anh.

Bên tai vang lên tiếng cười thoải mái của cô gái: "Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"

Cô ôm cổ Bách Thanh nhảy xuống tại chỗ hai lần, càng mong chờ hơn vào hành trình tiếp theo.

"Nhanh lên nhanh lên, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Bách Thanh giữ cái đầu đang nhìn ngó xung của cô lại, nhướng mày: "Không giận nữa?"

Tô Sầm Sầm thể hiện hoàn hảo cái gì gọi là kĩ thuật thay đổi sắc mặt mạnh nhất thế giới, khuôn mặt cười tươi dỗ cho Bách Thanh vô cùng vui vẻ: "Giận cái gì chứ, cậu là tốt nhất!"

Tối nay có buổi bắn pháo hoa bên sông, Tô Sầm Sầm vốn tưởng rằng Bách Thanh sẽ đưa cô đến đó, nhưng không ngờ lại đưa cô đến một nơi khác.

Cách một cái lan can, từ xa, Tô Sầm Sầm có thể nhìn thấy đầu người ở phía đối diện.

Cô bắt đầu tán thành cách làm của Bách Thanh: "Người ở phía trước đông quá đi."

Cho dù có thể nhìn thấy pháo hoa ở góc độ tốt nhất, e là phải chen chúc đến khó chịu.

Rõ ràng là có rất nhiều người cũng có cách nghĩ giống với họ, trên đường tới đây, đã thấy không ít đôi tình nhân tay nắm tay.

Tô Sầm Sầm nắm lấy tay Bách Thanh, mắt phát hiện có một hộp màu trắng bên lan can.

"Ai để quên đồ ở đó?" Tô Sầm Sầm mạnh dạn đoán: "Không phải là đôi tình nhân nào đó cãi nhau nên để quên hộp quà ở đây chứ?"

Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, sau đó cô không khỏi nghĩ đến hành vi của trực nam Bách Thanh.

Trước một giây khi cô nổi giận, Bách Thanh đề nghị: "Đi xem thử không?"

"Không ổn đâu..." Tô Sầm Sầm do dự nói: "Nói thế nào thì cũng là đồ của người ta mà."

"Xem xem là cái gì, rồi chúng ta ở đây đợi chủ nhân của nó quay lại."

Suy nghĩ vài phút, Tô Sầm Sầm đồng ý.

Nhưng ngay khi cô đến bên cạnh, cô đã nhìn thấy rất rõ logo trên bao bì bên ngoài hộp.

Cô nhìn Bách Thanh, lại nhìn hộp quà trên mặt đất, trong đầu cô nảy ra một suy nghĩ.

Nhưng khi cô vừa nhìn thấy chiếc túi bên trong, còn có dòng chữ gửi Sầm Sầm trên tấm thiệp, cô vẫn vô cùng ngạc nhiên.

Cô mặc kệ thứ đồ trong tay, hét lên rồi nhào vào lòng Bách Thanh.

"Cậu mua rồi sao lại không nói với tớ?"

Hai tay Tô Sầm Sầm ôm mặt Bách Thanh, kích động hôn lên má trái má phải của anh mấy cái.

"Ừm." Bách Thanh cũng cười ôm eo cô, vành tai đỏ bừng vì hành động nhiệt tình của cô.

"Nghe nói cái này là bất ngờ?"

Từ cuối cùng tan biến trong tiếng nổ của pháo hoa.

Là một người sinh ra và lớn lên ở Dung Thành, đây là lần đầu tiên cô thấy buổi bắn pháo hoa hoành tráng như này.

Cả bầu trời đêm được chiếu sáng như ban ngày, pháo hoa nổ tung rực rỡ, soi rõ khuôn mặt khôi ngô của người bên cạnh.

Tô Sầm Sầm chớp mắt, đột nhiên kéo cổ Bách Thanh xuống, dưới bầu trời đầy pháo hoa, chậm rãi dứt khoát hôn lên môi anh.

Chỉ là chạm nhẹ một cái.

Trong hoàn cảnh này, sự xấu hổ của cô cũng tan biến theo pháo hoa, vào lúc tách ra, còn bổ sung thêm một câu bên tai Bách Thanh: "Chỉ cần là ở bên cạnh cậu, xem cái gì đều không quan trọng."

Bách Thanh đáp lại cô bằng một nụ hôn sâu và dài.

Pháo hoa vẫn đang tiếp tục bắn, nhưng Tô Sầm Sầm không còn tâm trạng thưởng thức, trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vừa mở mắt ra, lại là khuôn mặt kề sát của Bách Thanh.

Không biết qua bao lâu, cô mới được buông ra.

Bên môi bị người dùng ngón tay lau đi một cách ám muội, Bách Thanh dường như sắp dán vào bên tai cô nói: "Mau xem."

Ánh sáng đập vào mắt cô là một dòng chữ cái khổng lồ trên bầu trời, không lệch một chút, ở ngay chính giữa hướng của họ.

LOVE SU.

Vào giây phút đó, Tô Sầm Sầm cái gì cũng không nghe thấy.

Cô nhìn chằm chằm vào không trung, như muốn khắc ghi cảnh tượng này vào trong tâm trí mình mãi mãi.

Bách Thanh cũng đưa mắt xuống nhìn, trong mắt anh toàn bộ là dáng vẻ của Tô Sầm Sầm.

Lời của anh không nhiều, nhưng vào lúc này, lại muốn mang tất cả những lời yêu thương trên thế giới này nói cho Tô Sầm Sầm nghe.



Dù có bao nhiêu tin đồn, anh cũng chỉ thích em.

Pháo hoa có rực rỡ đến mức nào, trong mắt anh cũng không thể sánh bằng em.

...

"Khi lên kế hoạch cho những thứ này, tớ đã nghĩ rằng, sau này mỗi năm đều đến đây dạo một vòng."

"Không chỉ đến vào lễ Giáng sinh, đón Tết cũng phải đến, kết hôn càng phải đến, sinh con rồi..."

Tô Sầm Sầm lau nước mắt, một tay che miệng Bách Thanh: "Sao cậu lại nghĩ xa như vậy chứ!"

Bách Thanh kéo tay cô xuống, đặt cằm lên đầu cô, trầm giọng nói: "Xa sao?"

Bởi vì là em, mới muốn đi xa hơn.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rồi! Cảm ơn sự ủng hộ của các tiểu thiên sứ trong khoảng thời gian này!