Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 45: "Hôn tớ một cái."

Edit: Hana

Beta: Heloaphr

**********

Thật không dễ gì mới nhặt được chiếc điện thoại rơi dưới đất lên, màn hình bị vỡ để lại một dấu vết giống như mạng nhện.

Nhưng Vu Hoàn không nhặt nó lên ngay lập tức.

Cô ta ngây người đứng ở đó, trong đầu không ngừng lặp lại lời mà Tô Sầm Sầm vừa nói.

Nói cái gì, tưởng rằng chỉ có cô ta mới có hệ thống?

Ý của Tô Sầm Sầm là... cô cũng có hệ thống?

Vu Hoàn nhớ lại sự thay đổi mấy tháng nay của Tô Sầm Sầm.

Tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ khi Tô Minh Viễn bị ngất đi ở trường học.

Một người như cô, làm sao có chuyện sau khi đi rồi lại quay lại lần nữa.

Chắc chắn, chắc chắn là bởi vì Tô Sầm Sầm sớm đã biết cô ta sẽ làm gì rồi?

Vu Hoàn vô duyên vô cớ cảm thấy hoảng hốt một trận.

Nỗi hoảng sợ muộn màng bắt đầu từ lòng bàn chân của cô ta lan ra, từng chút một lan lên trên, dần dần xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô ta.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả người Vu Hoàn đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Cô ta ngồi xuống nhặt điện thoại dưới đất lên.

Màn hình đã tối đi, những vết nứt giống như hình mạng nhện chia cắt khuôn mặt cô ta thành nhiều mảnh, nhìn có vẻ đáng sợ không thể lý giải được.

Vu Hoàn lau sạch vết xám trên màn hình, mở khóa lại.

Cuộc gọi đã bị cúp máy, cô ta lại thoát ra, nhấp mở Weibo lên.

Mấy phút trước Tô Sầm Sầm đã đăng một đoạn weibo mới.

Vẫn chỉ có mỗi ảnh, không có cap kèm theo.

Là Vu Mân Hàm mua thủy quân*, xúi giục Điền Cần tấn công, còn gửi đến bằng chứng về chiếc hộp khủng bố.

*Thủy quân /水军/: trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...).

Từng vụ việc một, tất cả chứng cứ đều vô cùng xác thực.

Dường như đã không có đường để quay lại.

Vu Hoàn ấn nhẹ bàn tay đang run rẩy của mình, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đôi mắt tối đen không rõ, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Có người đang dùng sức đập mạnh vào cửa, từng chút từng chút, không có phép tắc, cũng rất thiếu kiên nhẫn.

Đợi vài giây vẫn không thấy trả lời, người ở ngoài cửa kia liền mở khóa cửa xông vào.

Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, đến một tia nắng cũng không thể chiếu vào bên trong. Vu Hoàn dựa vào tường đứng lên, ánh sáng điện thoại hắt lên mặt cô ta, nhìn rất quỷ quái.

Người vừa tới bị bộ dạng này của cô ta dọa một trận, hét lên một tiếng ngắn, đập mạnh vào cái nút bên cạnh cửa.

Căn phòng sáng như ban ngày.

Đôi mắt của Vu Hoàn bị ánh sáng mạnh chiếu vào.

Cô ta vô thức nheo mắt lại, trong hốc mắt cũng chảy ra vài giọt nước mắt sinh lí.

Người kia lại như không nhìn thấy, lạnh lùng để lại một câu: "Phòng 402 mở cuộc họp."

Sau đó quay người rời đi.

Vu Hoàn chỉ có thể đi theo.

Đúng như cô ta dự đoán, phòng 402 có một nhóm đông người đang ngồi trong đó, nhìn có vẻ như họ đều đang muốn hỏi tội.

Người cầm đầu không có chút chần chừ nào, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô định làm như thế nào?"

"Dư luận trên mạng đã hoàn toàn bị đảo ngược, nếu không có phương án để giải quyết thì cô rút khỏi cuộc khi đi."

Giậu đổ bìm leo, giới giải trí luôn là nơi thực tế nhất.

Vu Hoàn đã từng có thể mang lại độ hot cho chương trình, thì cô ta chính là cô giáo Vu hoàn mỹ nhất trong miệng của tất cả mọi người, bây giờ cô ta đi sai một bước, vậy thì đến cả một chút khách khí ngoài mặt cũng không giữ nổi.

Vu Hoàn lạnh nhạt nhìn lại, biểu cảm trên khuôn mặt thờ ơ: "Vậy là muốn một mình tôi gánh trách nhiệm sao?"

"Cô có ý gì?" Người kia phản bác lại: "Chúng tôi từ đầu đến cuối đều bị cô quay cho mòng mòng."

Đây là có ý muốn đẩy hết trách nhiệm lên người cô ta.

Cũng đúng, họ là tư bản mà, họ đều là người khôn giữ mình.

Nếu có thể, Vu Hoàn thật sự muốn xé nát bộ mặt xấu xa của những người này.

Nhưng cô ta không thể, Vu Mân Hàm bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, bọn họ mất đi chỗ dựa là Tô Minh Viễn, còn lại là con át chủ bài duy nhất để cô ta trở mình.

Vì thế dù có nhục nhã hơn thế nữa, thì cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn đến ngày cô ta có thể quay trở lại.

Vu Hoàn đứng dậy, liếc mắt từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Tôi có một cách."

Cô ta đã hạ quyết tâm, thở ra một hơi nặng nề, sau đó gọi điện cho ai đó.

"Mẹ."

"..."

Đầu bên kia nói gì đó họ nghe không rõ, chỉ biết đợi Vu Hoàn đặt điện thoại xuống, cuộc thương lượng giữa cô ta và Vu Mân Hàm cũng xem như đã kết thúc.

Vu Hoàn chống một tay lên bàn, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy, giống như chỉ dựa vào cánh tay này để chống đỡ.

Cô ta dừng lại một lúc, sau đó lại nói: "Mẹ tôi đã đồng ý rồi."

"Bây giờ, làm ơn dành ra cho tôi một căn phòng, tôi muốn quay video."

Khi Vu Hoàn đang cố gắng hết sức để lật ngược tình thế, thì Tô Sầm Sầm đang vui vẻ đến trường.

Cổng trường người ra người vào, các học sinh trong bộ đồng phục cấp ba cười cười nói nói, thật là náo nhiệt.

Tô Sầm Sầm không khỏi cảm thán: "Đúng là trường học là nơi thuần túy nhất."

Dư luận trên mạng có lớn đến đâu, cũng không mảy may ảnh hưởng đến trường học.

[Không, ký chủ cô sai rồi.] Hệ thống dập tắt đi ảo tưởng không cần thiết của Tô Sầm Sầm: [Đây đã là người thứ 107 trên đường trộm nhìn cô rồi.]

Tô Sầm Sầm xua tay không để ý: "Nhìn một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, hơn nữa, họ cũng chỉ nhìn vì tò mò thôi, khác xa với những lời nhục mạ tục tĩu trên mạng đó."

Nói xong câu này, Tô Sầm Sầm tự cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nói là nhìn vì tò mò, vẫn chưa chính xác.

Trong mắt những người nhìn Tô Sầm Sầm đó, không chỉ có tò mò, nhiều hơn thế là sự thương hại, còn có... xin lỗi?

Thật là kỳ lạ.

Tô Sầm Sầm cảm thấy là do bản thân cô suy nghĩ nhiều rồi, cô vỗ vỗ đầu, vừa nói chuyện phiếm với hệ thống vừa đi về lớp.

Nhưng ngay khi bước vào lớp thì đã bị cảnh tượng ở bên trong thu hút.

Hầu hết mọi người đều đang vây quanh bên cạnh bàn của cô, ai ai cũng đang cúi đầu nhìn gì đó, điều này khiến cho Tô Sầm Sầm không khỏi liên tưởng đến vụ hộp khủng bố trước đó.

"Làm gì đó làm gì đó." Tô Sầm Sầm vỗ vỗ vai người đứng ở ngoài cùng hỏi: "Sao tất cả lại đều vây quanh chỗ tớ thế?"

Người đó quay đầu, nhân tiện bảo người đằng trước nhường chỗ cho Tô Sầm Sầm.

Lúc này Tô Sầm Sầm mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên bàn của cô được dính dày đặc các mẩu giấy ghi nhớ, với đủ các loại màu sắc khác nhau.

Tô Sầm Sầm xé một tờ xuống trong số đó.

[Trước đây tớ cảm thấy tính tình của cậu rất tệ, tớ từng cùng với bạn học khác chửi cậu.]

[Tớ xin lỗi.]

Cô lại xé xuống một tờ nữa.

[Buổi biểu diễn tối qua rất tuyệt! Tớ đã phẫn nộ rất nhiều người ở trên bình luận thay cậu.]

[Còn nữa, tớ xin lỗi.]

Nội dung trên giấy ghi chú đều không giống nhau, nhưng câu cuối cùng đều có ba chữ.

"Tớ xin lỗi."

Có người giải thích với Tô Sầm Sầm: "Mới sáng sớm đã liên tục có người tới dán cái này."

Tô Sầm Sầm nhìn thấy những mẩu giấy đa dạng màu sắc trên mặt bàn, khẽ cười thành tiếng.

Cô trong lòng gọi hệ thống: "Tôi nói không sai chứ, trường học chính là nơi thuần túy nhất."

Một số người sẽ làm ra những điều ác ý với bạn mà không cần lí do, còn một số người sẽ vì những lời nói sai lầm mà trịnh trọng xin lỗi bạn.

Một bạn học nữ có quan hệ tốt với Tô Sầm Sầm khoác vai cô: "Cậu rất tốt, không cần quan tâm những lời nói trên mạng."

Có người mở đầu, những bạn học khác xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.

Động viên có rất nhiều ý nghĩa, nhưng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng tấm lòng chân thành của họ được ẩn chứa trong mỗi một câu chữ.

Tô Sầm Sầm cảm ơn từng người một.

Khi Bách Thanh bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Rất nhiều người đang vây quanh cô bạn gái nhỏ của anh, một đám người vừa cười vừa nói, không biết là đang nói cái gì.

Cơn ghen của đại thiếu gia lập tức được khơi dậy.

Anh đặt cặp sách xuống, từng bước đi tới chỗ Tô Sầm Sầm, giả vờ như vô ý làm ngăn cách giữa cô với những người ở quá gần cô.

"Khụ, sao lại tập trung hết ở đây thế?"

Nói xong, anh thản nhiên liếc mắt một cái, những mẩu giấy ghi chép trên bàn rơi vào tầm mắt anh một cách rõ ràng.

Bách Thanh còn chưa kịp hỏi gì thì bị Tô Sầm Sầm kéo ra ngoài cửa.

Phía sau lập tức vang lên một tiếng.

"Cậu kéo tớ làm gì?" Bách Thanh chau mày, vuốt gọn lại tóc mái trên thái dương cho Tô Sầm Sầm.

Anh cảnh giác nheo mắt: "Đó là cái gì, thư tình?"

Bây giờ viết thư tình đều trắng trợn như vậy sao?

"Đương nhiên không phải." Tránh việc anh lại nghĩ nhiều, Tô Sầm Sầm không cần nghĩ đã phủ định.

"Đại khái là thư xin lỗi đó."

Nghe được lời giải thích của Tô Sầm Sầm, Bách Thanh yên tâm hơn rồi.

Chỉ cần không phải là thư tình, tất cả đều dễ nói.

Anh khẽ ho một tiếng, sau khi xác định xung quanh không có người liền nắm tay Tô Sầm Sầm nhét vào túi áo của mình.

Tay còn lại xoắn một lọn tóc của cô, vuốt xuống từng chút một.

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm chứ?"

"Ừm." Tô Sầm Sầm thuận thế xoa tay anh hai cái: "Vậy tớ muốn ăn lẩu thịt!"

Việc ăn uống trước nay Bách Thanh đều nghe theo cô, nghe vậy anh dứt khoát đồng ý.

Xung quanh không có ai, chỗ họ đứng còn bị che khuất, Bách Thanh nhìn chằm chằm Tô Sầm Sầm không chớp mắt, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.

Anh lười biếng ngả người ra sau, còn nắm tay Tô Sầm Sầm không buông, hại Tô Sầm Sầm suýt chút đâm đầu vào lòng anh.

Bách Thanh nhướng mày hướng lên trên, mặt mày có chút không kiềm chế được.

Anh cố ý hạ thấp giọng, giọng nói khàn khàn rất mê người: "Tối qua ngủ không ngon."

Tô Sầm Sầm lập tức ngẩng đầu: "Cậu mơ thấy ác mộng hả?"

Con cừu non thuận lợi rơi vào bẫy, Bách Thanh cong môi hài lòng.

"Mơ thấy chúng ta chia tay."

Tô Sầm Sầm xoa xoa người anh như là an ủi: "Trong mơ đều trái với hiện thực mà."

"Nhưng tớ vẫn rất sợ."

Nam sinh cao lớn trước mặt cô cúi đầu xuống, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có hình bóng của cô, Tô Sầm Sầm lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.

"Vậy thì phải làm thế nào cậu mới không sợ đây."

Bách Thanh dựa sát vào người cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, hai khuôn mặt rất gần nhau.

"Hôn tớ một cái."

Tô Sầm Sầm tròn mắt không thể tin nổi.

Cô cẩn thận nhìn xung quanh: "Nếu có người đi qua thì sao?"

Bách Thanh không nói gì, vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn cô.

Tô Sầm Sầm: "..."

Thôi được rồi, cô thừa nhận là cô đã mềm lòng được chưa.

"Không có lần sau đâu nhá!"

Tô Sầm Sầm nghiêng đầu, đôi môi mềm mại in lên khuôn mặt Bách Thanh, chạm nhẹ một cái liền tách ra.

Mà Bách Thanh còn chưa kịp cười thành tiếng, thì bên dưới bỗng truyền tới một giọng nữ hơi kinh ngạc.

"Hai em ở lớp nào đây, đang làm gì thế?"

Tô Sầm Sầm lùi lại một bước theo phản xạ, khuôn mặt của Thành Mẫn dần hiện ra trong tầm mắt.

Cô lắp ba lắp bắp chào: "Cô ạ, em chào cô."

"Ừ." Thành Mẫn bước lên cầu thang, đứng bên cạnh hai người họ: "Sắp vào lớp rồi, hai em ở đây làm gì?"

"Bọn em, bọn em..."

Tô Sầm Sầm bọn em cả nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra một lý do phù hợp, hết cách, cô chỉ đành nhẹ nhàng đá Bách Thanh.

Bách Thanh đứng thẳng dậy, một chút cảm giác lúng túng khi làm chuyện xấu bị giáo viên bắt được cũng không có, hai tay đút vào túi, thong thả ung dung nói: "Giao lưu một chút về vấn đề học tập."

Thành Mẫn nhìn hai người họ với vẻ nghi ngờ, cuối cùng vẫn từ bỏ việc truy xét.

Cô ấy xách theo túi của mình tiến lên vài bước, sau đó lại quay lại.

"Bách Thanh."

Mặt cô ấy nghiêm nghị nói: "Việc em trèo tường tối qua cô vẫn chưa tìm em tính sổ đâu!"

Tô Sầm Sầm mím chặt môi nhìn Bách Thanh, bả vai hơi nhún một cách mất tự nhiên.

Cho cậu hả dạ!