Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 32

Đúng mười hai giờ trưa, Bách Thanh gõ cửa phòng.

Anh xách theo hộp giữ nhiệt mới, nhìn thấy Tô Sầm Sầm nằm ngay ngắn trên giường chơi điện thoại thì đi tới, khuôn mặt không chút biểu cảm rút điện thoại ra.

"Chơi điện thoại ít thôi."

Tô Sầm Sầm cũng không phản kháng, chỉ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi nhẹ giọng lẩm bẩm: "Như vậy là vừa tan học đã chạy tới đây à."

"Hửm? Cậu nói gì?"

Tô Sầm Sầm cười cười: "Không, không có gì."

Cô nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Bách Thanh: "Trưa nay ăn gì thế?"

Sau khi trải qua một buổi tối trầm lắng, cảm xúc của cô không còn căng thẳng như hôm qua. Cả người đã khôi phục sức sống như mọi ngày.

Nhưng rốt cuộc thì sau khi dung hòa cả hai đoạn ký ức, vẫn có chút cảm giác gì đó khác lạ.

Bách Thanh mở hộp giữ nhiệt, xếp từng món từng món ra.

"Tôm nõn xào trứng, gà xào nấm hương, canh bí đao thịt viên."

Những món ăn rất là phong phú.

Sau khi mở đồ ăn ra, chớp mắt mùi hương đã tràn ngập căn phòng.

"Đều là do dì Đường nấu sao?" Vẻ mặt Tô Sầm Sầm hạnh phúc: "Trời ơi, tay nghề của dì Đường tốt quá đi."

Cô nhét vào miệng một miếng thật to, nói chuyện cũng lùng bùng không rõ: "Sao dì Đường có thời gian nấu cơm cho tớ mà lại không có thời gian tới thăm tớ vậy, có phải..."

Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị Bách Thanh xen vào: "Khụ, gần đây mẹ tớ hơi bận."

Khi nói lời này, vẻ mặt anh có hơi mất tự nhiên, đôi mắt cũng luôn nhìn xuống đất, không dám nhìn thẳng vào Tô Sầm Sầm.

Cũng may sự chú ý của Tô Sầm Sầm đều đặt vào đống đồ ăn ngon trước mắt, không phát hiện ra sự khác thường của anh.

Nhìn Tô Sầm Sầm ăn ngon miệng, Bách Thanh tiện tay mở hộp giữ nhiệt buổi sáng ra.

Không xem thì thôi, vừa nhìn...

"Cậu ăn sạch bữa sáng rồi à?"

Động tác nhai nuốt của Tô Sầm Sầm ngừng lại: "Đúng vậy, thì, thì sao?"

Giọng nói Bách Thanh mang theo ý cười: "Ừm, ăn nhiều một chút. Ngày mai tớ lại mang nhiều thêm cho cậu."

Tô Sầm Sầm ngơ ngác gật đầu.

Cho đến khi nuốt cơm trong miệng xuống, đột nhiên cô mới phản ứng lại được.

...Bách Thanh đang cảm thấy cô ăn nhiều ư?

Bất chợt, Tô Sầm Sầm muốn giải thích: "Không phải đâu, bình thường tớ không ăn nhiều như vậy."

"Cậu biết mà đúng không, chỉ là do tối qua tớ không ăn cơm."

Nụ cười của Bách Thanh càng rõ ràng, vì suy nghĩ đến mặt mũi của Tô Sầm Sầm nên không vạch trần, cũng phụ hoạ theo: "Đúng vậy, ngày thường cậu ăn quá ít."

Nhưng trong lòng anh đã âm thầm ghi nhớ, ngày mai phải thêm nhiều đồ ăn hơn một chút.

Tô Sầm Sầm: "..."

Cô bỏ đũa xuống: "Cậu không tin tớ."

"Làm gì có." Bách Thanh nhét đôi đũa vào tay Tô Sầm Sầm, nhưng hai giây sau lại bị cô ném đi: "Cậu gầy như thế, phải ăn nhiều lên mới được."

Tô Sầm Sầm: "Tớ cảm thấy bị tổn thương."

Không biết rằng con gái ghét nhất là bị nói về cân nặng hay sao!

Tuy Bách Thanh không chê cô béo, nhưng bị nói là ăn nhiều thì cũng không khác gì mấy!

Đây là xúc phạm một cách trần trụi!

Cô yên lặng kéo chăn, muốn chui cả người vào trong đó.

Nhưng mới kéo được một nửa đã bị Bách Thanh ngăn lại.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng của nam sinh nắm lấy một góc chăn, hơi dùng lực một chút đã làm cản trở động tác của cô.

Kéo thế nào cũng không được.

Bách Thanh gắp một con tôm nõn lên: "Há miệng ra nào."

Theo bản năng, Tô Sầm Sầm cũng làm theo.

Chờ đến lúc cô phản ứng lại thì Bách Thanh đã đút cho cô được vài thìa.

Lỗ tai Tô Sầm Sầm dần nóng lên, muốn cướp lại đũa tự mình ăn, nhưng Bách Thanh lại hỏi cô: "Làm gì vậy?"

Làm gì?

Cậu còn hỏi là làm gì ư?

Tớ còn chưa hỏi cậu vì sao lại đút cho người khác ăn thuận tay như thế đấy!

Không khí ngưng đọng, bốn phía yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Dường như Bách Thanh ý thức được gì đó, hơi mím môi muốn rút tay lại. Cùng lúc đó, cánh cửa bị một người mạnh bạo đẩy ra.

Tần Thân thở hồng hộc: "Cậu sống lỗi quá đấy Bách Thanh, bắt tớ đi mua cơm cho cậu, còn bản thân thì ở đây..."

Thấy được động tác của hai người, Tần Thân nuốt lại toàn bộ lời muốn nói.

Cậu lại treo lên nụ cười đáng khinh thường ngày trên mặt: "Ù ôi, là tớ tới không đúng lúc rồi."

Nói xong, Tần Thân lùi ra cửa.

Mắt thấy hiểu lầm sắp tăng lên, Tô Sầm Sầm nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cậu mau vào đi!"

Tần Thân: "Thế thì không tốt lắm đâu..."

Cậu lù lù như một bóng đèn lớn thế này.

"Có gì mà không tốt." Tô Sầm Sầm chọc chọc tay Bách Thanh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu mau nói gì đi."

Lúc này Bách Thanh mới hé miệng: "Vào đi."

Giọng nói đều đều, không có chút nào là chột dạ.

Nếu như không thấy đôi tai đang đỏ hồng kia thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Tần Thân vừa đi vừa trêu chọc: "Phát triển thật là nhanh nha, đã đút cơm cho nhau ăn rồi cơ đấy?"

Tô Sầm Sầm lại vùi hơn nửa người vào trong chăn, mặt cũng bị che mất, bập bõm nói: "Cậu nhìn nhầm rồi."

"Được thôi, cứ coi như là tớ nhìn nhầm đi."

Tần Thân để túi cơm lên trên bàn, trò chuyện đơn giản vài câu, lại thấy Tô Sầm Sầm cứ luôn nhìn về phía sau cậu ta.

Tần Thân hiểu ra, nói: "Dương Khả đi vệ sinh rồi, lát nữa là tới."

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, ngay giây tiếp theo Dương Khả đã đứng ở cửa.

Chỉ có điều vẻ mặt của cô ấy không tốt lắm, môi mím chặt lại, không hề phù hợp với hình tượng dịu dàng đáng yêu thường ngày.

Tô Sầm Sầm: "Cậu sao vậy?"

Dương Khả cực kỳ bực bội: "Trên đường tới đây, tớ nghe thấy mấy y tá đang nói xấu cậu."

"Nên cãi nhau với họ mấy câu."

"Cậu như vậy là "xung quan nhất nộ vị hồng nhan*" đấy à?" Tô Sầm Sầm mím môi cười cười: "Mấy người đó thích nói thì cứ để họ nói, tớ không nghe thấy là được rồi."

*Trích từ một câu thơ trong bài thơ "Viên Viên khúc": ý nói Tướng quân nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì hồng nhan - kẻ đánh má hồng.

Lời mắng khó nghe hơn cô cũng đã nghe, việc gì phải để ý tới những cái này?

Tâm lý đã sớm được rèn luyện rồi.

Thấy có người nói chuyện cùng với cô, Bách Thanh yên lặng bưng hộp cơm ngồi qua một bên.

Cuộc sống ở bệnh viện rất buồn tẻ và nhạt nhẽo. Mới nửa ngày thôi mà Tô Sầm Sầm đã chán không chịu được, phải quấn lấy Tần Thân và Dương Khả bắt bọn họ kể chuyện ở trường học.

"Cũng không có gì thú vị lắm." Tần Thân vuốt cằm: "Nhưng các bạn học trong lớp có vẻ đều rất ủng hộ cậu."

"Ủng hộ tớ?"

Dương Khả tiếp lời: "Đúng vậy, lớp bọn tớ cũng thế."

"Mọi người đều nhất trí cho rằng những bình luận trên mạng đều đang làm quá lên."

Tuy tiếng tăm của Tô Sầm Sầm không tốt lắm, nhưng cũng không đến mức như trên mạng nói, không giống như chó điên lúc nào cũng cắn người.

Rất nhiều bạn học vì những lời đồn đại này mà không dám tới gần cô. Cộng với tính khí thất thường của cô, dần dần sự sợ hãi của mọi người đối với cô càng ngày càng sâu.

Đến nỗi việc cô có bắt nạt Vu Hoàn mười năm hay không, bọn họ cũng chẳng rõ.

Tô Sầm Sầm suy tư gật đầu: "Thế thì có chút ngoài dự đoán của tớ."

Dương Khả cầm tay cô, ôm cô vào ngực an ủi: "Sự thay đổi của cậu mọi người đều thấy mà."

Tình cảm của thời học sinh đều rất đơn thuần, không có ai sẽ luôn luôn căm ghét một ai hết.

Trò chuyện trong chốc lát, bọn họ cũng chuẩn bị rời đi.

Thời gian nghỉ trưa của trường Tam Trung vốn dĩ cũng không dài. Huống hồ trường học cũng cách bệnh viện khá xa, đi xe về phải mất khoảng mười phút.

Tô Sầm Sầm tiễn mọi người tới cửa: "Tạm biệt."

Bách Thanh xoa nhẹ mái tóc cô: "Nghịch điện thoại ít thôi, tối tớ lại đến."

Xuất phát từ việc phải chiếu cố người bệnh, Tần Thân và Dương Khả cũng nói: "Đúng vậy, mau quay về nằm đi."

Tô Sầm Sầm nghe lời đóng cửa lại.

Nhưng lúc cửa còn chưa đóng lại hoàn toàn, xuyên qua khe cửa, cô đã thấy Tần Thân gấp không chờ nổi quàng vai Bách Thanh, nhiều chuyện hỏi: "Nói đi nói đi, sao mà đã đút cơm cho nhau rồi?"

Tô Sầm Sầm: "..."

Đúng là sai lầm mà.

Tiết trời cuối thu, cho dù đã qua buổi trưa thì nhiệt độ vẫn rất thấp.

Ngồi trong phòng bệnh một mình cũng nhàm chán, Tô Sầm Sầm liền khoác áo đi ra cửa.

Bệnh viện thực hiện công tác xanh hoá không tồi, có thể nhìn thấy mấy cây đại thụ cùng lá rụng ở khắp nơi. Lá cây vàng khô rơi đầy mặt đất, dưới ánh nắng mùa thu cũng rất đẹp.

Tô Sầm Sầm tùy tiện tìm một băng ghế đá rồi ngồi xuống.

Ánh mặt trời chiếu lên người cô, ấm áp đến mức dường như xua tan được mọi cảm giác bệnh tật trong người.

Cô khó có thể tránh khỏi nghĩ tới Bách Thanh.

Dường như bên tai lại vang lên giọng nói nặng nề của thiếu niên.

"Tớ chưa từng chán ghét cậu."

Cô không tự chủ được cong môi.

Ngay cả khi cô mất đi ký ức, không có chút cảm giác nào với tất cả mọi người, vậy mà vẫn bị hấp dẫn bởi Bách Thanh.

Người đến kẻ đi nhiều như vậy, nhưng hình như chỉ có anh, vừa xuất hiện đã có thể thu hút toàn bộ ánh mắt của cô.

Cô khép hờ mắt, lười biếng tựa lưng vào ghế.

Chốc lát sau, thời gian nhàn hạ này bị người khác đánh gãy.

Có một đôi tình nhân ở cách đó không xa đang đi tới.

Nữ sinh cũng mặc đồng phục bệnh nhân, mỏng manh yếu đuối, được nam sinh ôm hờ trong ngực. Hai người cười cười nói nói rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh Tô Sầm Sầm.

Tô Sầm Sầm: "..."

Đột nhiên rất nhớ Bách Thanh thì phải làm sao bây giờ.

Hai người bên cạnh thì đang vui vẻ xem mấy chương trình truyền hình.

Âm thanh không quá lớn, nhưng ở một nơi im lặng như vậy, vẫn có thể lọt vào tai Tô Sầm Sầm không sót một chữ.

Nghe qua thì có vẻ là một chương trình tạp kỹ về diễn xuất?

Tô Sầm Sầm nhắm mắt nghĩ ngợi.

"Hai tuần nữa là chương trình này kết thúc rồi nhỉ?" Nữ sinh cảm thán: "Nếu không phải do chân tớ bị thương thì tớ cũng đi báo danh tham gia."

Nam sinh an ủi cô ấy: "Không sao đâu, không đi được thì thôi."

"Nhưng mà chương trình này thật sự rất phù hợp với những người nghiệp dư!"

Bọn họ nói xong câu này thì không nói chuyện nữa, làm Tô Sầm Sầm đang nghe lén gấp không chịu được.

Sao lại nói chuyện có một nửa như thế.

Tô Sầm Sầm mở to mắt, dịch sang bên cạnh một chút.

"Chị gái nhỏ." Cô dịch sang bên cạnh một chút: "Hai người vừa nói đến chuyện gì thế?"

Nữ sinh kia liếc nhìn cô một cái, lắc lắc điện thoại của mình: ", đang rất hot đó, em không biết sao?"

Tô Sầm Sầm: "Em là học sinh lớp mười hai, không thể dùng điện thoại."

Nữ sinh kia gật gật đầu, phổ cập chút kiến thức cho cô: "Chính là một chương trình diễn xuất nghiệp dư, nói đơn giản thì là lựa chọn diễn viên nghiệp dư thôi."

"Vậy còn việc báo danh tham gia thì thế nào ạ?"

Nữ sinh kia lại liếc nhìn cô một cái, trong miệng thì thầm: "Sao cái gì em cũng nghe được thế?"

Tô Sầm Sầm: Mỉm cười.jpg

"Thì là để làm nóng mùa khiêu vũ tiếp theo, đêm chung kết sẽ lựa chọn ra ba người lên sân khấu biểu diễn. Nếu có lượng bình chọn cao nhất sẽ được trực tiếp "tiến cử" vào mùa tiếp theo."

"Nhưng đã hết hạn báo danh từ ngày hôm qua rồi."

Cô ấy đánh giá nửa khuôn mặt đang lộ ra của Tô Sầm Sầm: "Em muốn tham gia à?"

Ngừng một chút, cô ấy lại bổ sung: "Lớp mười hai rồi, vẫn nên tập trung học tập thì hơn."

Tô Sầm Sầm gật đầu, nói cảm ơn với cô ấy.

Cô vẫn luôn suy nghĩ nên làm thế nào để phản kích Vu Hoàn, hiện tại xem ra là cơ hội tới rồi?

Tô Sầm Sầm nhanh chóng quay lại phòng bệnh, lục danh bạ tìm lại thông tin liên lạc của Trình Lẫm, nhắn cho anh ta một tin.

Có điều hình như công việc của anh ta quá bận rộn, cả một buổi chiều mà Trình Lẫm cũng chưa trả lời lại.

Gần tới tối, anh ta mới nhắn lại hai dấu chấm hỏi.

Tô Sầm Sầm đang định gửi tin nhắn thoại để giải thích tình huống, Trình Lẫm bên kia đã gọi điện thoại tới đây.

Anh ta vào thẳng vấn đề: "Em muốn tham gia sao?"