Âm Hôn

Chương 3: Quỷ Khí Và Quỷ Mộng

"Thế... Thế tôi phải làm thế nào để chúng tránh xa tôi?"

Bà Dậu tháo chiếc vòng từ trên tay xuống, rồi nhìn cô với vẻ mặt rất nghiêm túc, bà nói:

"Hà Vận, nghe kĩ lời tôi nói nếu không cô có thể chết bất cứ lúc nào. Khi đi đến thôn Kim Thành cô sẽ đi qua thôn Mạo Nam, đầu thôn sẽ có một cái cây bồ đề lớn. Lấy lá của nó bóp nát rồi chà vào tay và chân, mùi hương sẽ giúp ma đói không lại gần kiệu. "

Bà Dậu đẩy chiếc vòng lại phía cô.

"Chiếc vòng này sẽ giúp cô chạm vào ấm hương mà không bị ảnh hưởng gì từ nó. Cái ấm hương đó âm khí rất mạnh, quỷ sẽ bị thu hút bởi nó. Nên cái vòng này tạm thời trấn áp một phần."

Cô cầm chiếc vòng trên tay, nó là một cái vòng cẩm thạch đen. Hà Vận xoay cái vòng một lúc rồi mới đeo vào tay, cô thở phào như trút được một phần gánh nặng. Cô nhìn bà rồi nghiêng nghiêng đầu hỏi:

"Nhưng nếu như có một người khác không liên quan đến nhà họ Trương tìm thấy ấm hương thì sao? Không lẽ họ cũng sẽ gặp quỷ à?"

Bà Dậu thở dài một cái khi nghe câu nói đó, lát sau bà mới nói:

"Cái ấm hương sẽ biết ai là con dâu tiếp theo của nhà họ Trương vì y phục cô đang mặc, chắc cô cũng biết nó không phải y phục cưới của nước ta. Ông cố của họ là người Trung Quốc, nên ông ta muốn giữ được tập tục của bên đó, và nghi lễ cưới phải theo họ, bao gồm luôn cả tục MINH-HÔN..."

Bà nhấn mạnh hai chữ minh hôn khiến cô lạnh cả sống lưng, cô biết mình sẽ lấy một người đã mất nhưng khi nghe hai chữ đó ai mà không sợ chứ.

"Sao thế? Cô sợ à?"

Bà Dậu cười cười như đang trêu cô, bà Dậu cầm chum trà lên uống rồi nói tiếp.

"Để tôi nói cô nghe, trước đây tôi đã thấy cô vài lần nhưng cô còn quá trẻ, nếu như lúc đó tôi hỏi cưới cô cho nhà họ Trương thì thế nào cô cũng bị chôn sống. Bây giờ cô đã qua tuổi kết hôn, mẹ cô khi nói chuyện với tôi cũng nói đến việc bà ấy lo lắng cô không ai rước, nên mới đồng ý với yêu cầu của tôi. Cô yên tâm là cô không bị chôn sống đâu."_ bà vẫn giữ vẻ mặt như đang trêu chọc cô.

Hà Vận làm ra vẻ mặt như thoát khỏi một kiếp nạn vậy. Cô nhìn ra cửa sổ một lúc rồi mới quay lại hỏi:

"Nhưng mà chuyện tìm ấm hương, thật sự không có chỉ dẫn nào sao?"_ cô nhìn bà như có chút thăm dò.

"Vị trí thì tôi không biết nhưng có một cách khá hay. Đó là tìm một vong linh, họ mới chết nên âm khí không nặng, họ có thể giúp cô. Nhưng..."

Bà ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp.

"Nhà họ Trương từ những đời trước đã đích thân nuôi hai con quỷ, chúng là một cặp sinh đôi, hai đứa trẻ ấy khi mới sinh ra đã bị mua về luyện thành hai con quỷ phục vụ cho họ. Chúng là Quỷ Khí và Quỷ Mộng." Bà Dậu liếc nhìn qua, thấy cô vẫn chăm chú nghe, nên bà nói tiếp: "Quỷ Khí sẽ thổi ra khí có mùi hôi thối, khi hít phải thì cô sẽ rơi vào trạng thái mất ý thức. Quỷ Mộng chính là con quỷ cô cần phải đề phòng nhiều nhất, nó sẽ khiến cô chìm vào giấc ngủ nhưng đã ngủ thì không tỉnh lại được. Tất nhiên không phải là chết cho nên hồn vẫn trong xác, không thể trở thành u linh hay ma quỷ. Mọi nổi đau cô đều có thể cảm nhận được tất cả."

Cả người cô đều đã đổ mồ hôi lạnh, cô nói với giọng gấp gáp:

"Lá cây bồ đề cũng...cũng không tránh được sao?"

Bà Dậu lắc đầu một cái.

"Cây bồ đề đúng là có tác dụng xua đuổi tà khí, nhưng là đối với những con ma đói bình thường, còn đối với quỷ nó hoàn toàn vô tác dụng."

Bà Dậu tiếp tục lấy ra hai cái lá phù từ trong tay áo, trên đó viết những đường vẽ kì lạ. Bà Dậu cắn tay mình cho máu chảy ra, rồi vẽ trên lòng bàn tay cô những hình vẽ gần giống như trên lá phù.

"Những cái này có thể giúp cô, khi thấy những thứ kỳ lạ thì dùng Chi Tâm Chưởng ở lòng bàn tay, nhưng cái khó chính là cô sẽ không không biết được khi nào cô rơi vào giấc ngủ. Còn khi thấy mùi hôi thối phát ra thì dùng phù chú, nhưng cô phải xác định được Quỷ Khí ở đâu để dùng phù, cái này thì phải do cô tự cảm nhận."

Cô cười một cách khổ sở, rồi nói:

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bà."

"Tôi cũng chỉ mới theo nhà họ Trương mấy năm thôi, nên chỉ có thể giúp cô được tới đây."

Bà nói xong thỉ quay mặt đi, phe phẩy cái quạt trên tay, bà liếc qua thấy cô đang lặng lẽ uống trà, mặt có chút xanh. Bà biết cô đang cố giữ bình tĩnh nhưng sự lo lắng và nổi sợ của cô bị bà nhìn thấu hoàn toàn.

Cô ngồi ngẫm nghĩ một chút rồi mới chợt nhớ ra một chuyện cô cần hỏi bà, cô nhướng người về phía bà, ngập ngừng hỏi:

"Tôi có thể về nhà thắp cho cha một nén hương không? Tôi sợ mình sẽ không có cơ hội nữa..."

"Cũng được thôi, nhưng phải về đây khi chưa qua giờ Tý. Để đảm bảo điều đó, tôi sẽ đi với cô."

Nghe xong tâm trạng cô vui hơn một chút.

Bà Dậu đứng dậy rồi đi ra ngoài, cô cũng thấy thế mà đi theo. Bà dẫn cô đi đường tắt nên đến nhà mẹ cô rất nhanh, nhưng trời cũng đã tối dần rồi. Cô đến cửa thì thấy thấy Chi đang ăn bánh trái trên bàn, nó thấy cô liền phủi vụn bánh trên tay vào áo rồi chạy lại phía cô, nó vui vẻ nói:

"Chị về rồi, chị đẹp quá... Đẹp nhất cái thôn luôn."

Cô xoa đầu nó, mắt lại nhìn chăm chăm lên chiếc bàn gỗ nhỏ. Toàn là những mâm heo gà và có cả bánh trái, nhìn sang cái giường tre lại có năm mâm kích cỡ khá lớn được phủ vải đỏ, có vẻ như là một trăm cây vàng. Sau đó cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy mẹ cô liền hỏi.

"Chi nè, mẹ đâu rồi em?"

"Hả? Mẹ nói đi ra ngoài giếng lấy nước rồi. Nếu đi tối quá sẽ khó lấy, chị biết mà."

Phải rồi, trước đây nước đều là do một tay cô lấy, do làm ruộng cả ngày rồi còn nấu ăn nên cô đi lấy nước rất trễ. Sương lên dày nên lúc đó cô chỉ còn cách mò đường mà đi. Mẹ cô thì đánh bạc xong rồi chỉ ăn với ngủ để cô một mình làm mọi việc trong nhà. Bây giờ cô đi lấy chồng nên có chút lo, nhưng khi nghe Chi nói trong lòng đã yên tâm được phần nào. Cô đi đến chỗ để bài vị của cha, cô lấy một nén nhang ra rồi vái ba cái. Cô chỉ mong cha phù hộ cho mình. Con Chi thấy cô trầm ngâm liền kéo tay áo cô rồi nói:

"Chị ơi, chị ở lại ăn bánh với em không? Lâu rồi mới có đồ ăn ngon, Chi muốn ăn cùng chị."

Cô mặc dù rất muốn ở lại nhưng khi cô nhìn qua bà Dậu thấy bà lắc đầu với cô, ngụ ý rằng không nên ở lại lâu thêm. Cô cuối người xuống nựng vào má một cái, cô gượng cười nói:

"Khi khác nhé, chị phải về rồi. Lần sau chị sẽ mang thật nhiều bánh đến cho em rồi hai chúng ta cùng ăn."

Nó nghe xong mặt có chút buồn nhưng cũng đồng ý với cô. Cô và bà lập tức chạy nhanh về nhà. Khi đi ngang cái giếng cạn, hình ảnh cô gái trông mơ bất ngờ lại vụt qua trong đầu cô khiến cô bất chợt mà dừng lại. Bà Dậu nhìn qua cái giếng, bà liền chau mày một cái rồi cũng hối thúc cô đi nhanh.

Sương đã bắt đầu dày lên, chạy một đoạn nữa thì đã thấy ánh đèn của các nhà gần đó đều tắt hết rồi. Đến nơi, kiệu vẫn chưa tới nên vẫn còn thời gian cho cô nghỉ mệt một chút. Vào nhà cô uống liền mấy ngụm nước, bà Dậu dù mệt nhưng vẫn chỉnh tóc và quần áo cho cô, rồi bà mới ra đóng cửa.

Lúc này bụng cô đã đánh trống rồi, từ sáng cô chỉ ăn một chút lót dạ để kịp chuẩn bị, không ngờ lại rước dâu vào nửa đêm giờ Tý. Đám gia nô cũng chẳng quay lại mang thức ăn cho cô, chắc chắn là muốn cô kiệt sức. Thật hiểm ác.

Thấy cô đã đói nên bà đi ra nhà sau lây lên hai l*иg bánh bao nhỏ khoảng tám cái, cô thấy đồ ăn liền lao đến như hổ đói. Bà Dậu thấy cô ăn ngon lành như vậy cũng cười thầm trong bụng.

"Bánh bao này đã nguội, bà đã mua cho tôi à?"_ cô cầm cái bánh bao trong tay mà ngước lên.

"Ừ, tôi biết nhịn đói như vậy cô sẽ không chịu nổi nên mua cho cô vài cái."

Cô đang ăn thì bỗng có tiếng đập cửa khiến cô và bà đều giật mình nhìn ra phía cửa. Mở cửa ra thì thấy kiệu đã đến, các gia nô đứng thành một hàng ngang xung quanh kiệu, có bốn người khiêng kiệu và tám gia nô cầm đèn l*иg đỏ và tiền âm phủ. Bọn gia nô đều có một đặc điểm chung chính là ai cũng dùng khăn đỏ che nửa mặt trông vừa thần bí vừa kì lạ.

Bà Dậu đỡ cô ngồi vào trong kiệu, lòng cô lo lắng pha lẫn sự hồi hộp. Kiệu bắt đầu di chuyển, cô vén tấm màn đỏ nhìn ra bên ngoài, bà Dậu đi sát vào kiệu của cô. Xung quanh toàn là sương mù, có cảm giác như nó đã dày hơn lúc nãy rất nhiều lần. Ánh sáng duy nhất phát ra chính là từ đèn l*иg của đám gia nô, bọn họ đang rải đống tiền âm phủ xuống mặt đường.

Cô vô tình nhìn qua cánh rừng bên kia, có hai cái bóng đen đang hướng về phía kiệu của cô, cô đoán chính là hai con quỷ mà bà Dậu đã nhắc tới. Trên người cô mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, thêm vào đó là cơn buồn ngủ đến bất chợt nhưng cô vẫn không thể rời mắt khỏi hai con quỷ kia.

" Hà Vận... Đừng nhìn chúng. Cô sẽ bị Quỷ Mộng thôi miên..."_ bà Dậu liếc sang cô rồi nhăn mặt.

Tiếng bà Dậu khiến cô bừng tỉnh, chỉ một chút nữa thôi thì cô đã rơi vào giấc ngủ rồi.

"Khi nào đến thôn Mạo Nam thì bà kêu tôi nhé."_ cô nói nhỏ vào tai bà

Bà Dậu không nói gì mà chỉ gật đầu cái nhẹ. Cô kéo tấm màn lại rồi ngồi yên trong kiệu, cô nhìn vào cái vòng rồi suy nghĩ lại những điều bà nói. Máu của bà trong lòng bàn tay cô đã khô lại, cô không biết những thứ này có tác dụng hay không nhưng chỉ còn cách nghe theo bà...

Theo dõi page mới lập trên FB của tớ để xem trước 1 chương nhé

https://www.facebook.com/Minh-Anh_MinA-103879722084842/