Bây giờ đã quá giờ Ngọ.
Dưới cái nắng gay gắt cháy da cháy thịt, Hà Vận đang chạy trốn từ thôn Vân Hà sang thôn Đại Lăng.
Hai năm trước, cha cô mất. Mẹ thì lấy tiền để dành trong nhà đánh bạc hết cả, bà cứ nghĩ theo hướng cứ đánh đi rồi sẽ thắng. Nhưng thắng đâu chẳng thấy, chỉ thấy tiền trong nhà ngày càng ít. Hết tiền thì lại vay người khác, nợ lại chồng thêm nợ. Với số tiền khổng lồ đó, cho dù cô có bẻ ngô, gặt lúa mướn cả đời cũng không trả đủ.
Nghe trộm được mình sắp bị bán vào chốn lầu xanh ở thôn Quế Đình. Nơi đó nổi tiếng vì đó là nơi ăn chơi trác táng của các ông phú hộ, người khá giả hay những tên thương nhân háo sắc thường hay lui tới. Ai cũng biết khi bị bán vào đó đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, không thành trò tiêu khiển thì cũng mắc bệnh mà chết. Cô bị bán vào đó thì cũng tàn một đời con gái.
Không, cô không muốn như vậy. Cô không muốn cả đời phải sống trong sự nhục nhã, không muốn bản thân bị vấy bẩn chỉ vì số nợ của mẹ cô. Nên khi trời chưa sáng cô đã lén trốn đi trước khi bị đưa đến nơi đó.
Cô đội mưa đi chân trần từ tối hôm qua đến giữa trưa mới đến, chân cô đều đã trầy xước hết cả. Hết mưa rồi đến nắng cô bây giờ vừa mệt vừa đói. Đến đầu thôn Đại Lăng, cô ngồi dưới gốc đa nghỉ mệt, cô ôm bụng mà chợp mắt một tí vì cô đã ngủ được giấc nào đâu.
Trong mộng cô nhìn thấy khung cảnh xung quanh giống với gốc cây đa mà cô đang nằm nhưng trời đã tối, màn sương dày đặc. Một cô gái với mái tóc dài không được búi lên mà thả xuống, dáng đi cô ấy thướt tha, quần áo mặc là loại vải tốt, đường may và hoa văn nhìn rất đẹp. Cô ấy hình như là tiểu thư của gia đình nào đấy, nhưng tại sao lại đi ra đây ngoài trời đêm?
" Tiểu thư, trời đã khuya cô đừng lang thang ở đây như vậy. Thôn Đại Lăng này nổi tiếng có ma quỷ nhiều, cô sẽ bị doạ"
Cô ấy hình như nghe thấy tôi nên cũng từ từ quay đầu lại, giọng nói như đang khóc.
" Giúp tôi... MAU GIÚP TÔI"
Cô gái đó quay mặt lại, trong mơ cô gái đó đôi mắt sâu hun hút, mắt và miệng chảy cả nước. Một tiếng "rắc" đầu cô đã quẹo hẳn qua một bên xương cổ lồi lên bên trong chảy ra toàn là máu, nó không ngừng phun ra trông đáng sợ vô cùng. Tiếng khóc, tiếng la càng ngày càng lớn đến độ cô phải bịt cả tai.
Giấc mơ khiến cô tỉnh giấc, cô lau những giọt mồ hôi chảy trên trán. Đây không phải là lần đầu tiên mơ những thứ này, lúc nhỏ cô thường xuyên mơ thấy, nhưng khi được 12 tuổi thì không còn thấy nữa. Không ngờ chỉ mới chớp mắt dưới gốc đa này mà lại mơ thấy những thứ không sạch sẽ. Chiếc vòng chỉ đỏ được cha cô thắt lại tăng cô lúc nhỏ bây giờ lại nằm dưới đất, có vẻ nó đã đứt khi cô ngủ. Cô cầm lên xem rồi bỏ lại vào túi.
Bỗng một đám người trạc tuổi cô tiến lại, ai cũng có cơ thể nhỏ nhắn, quần áo trên người được làm bằng loại vải không dùng cho nông dân. Cô ngơ ngác nhìn họ chưa kịp mở miệng đã bị lôi đi, cô cũng chẳng còn sức mà chống cự nên mặc cho họ kéo.
Cô bị đưa đến một ngôi nhà, bên trong một người phụ nữ tầm trung niên đang ngồi thưởng thức tách trà nóng. Thấy cô, bà thì thầm vào tai con gia nô bên cạnh điều gì đó. Hà Vận ngồi vào bàn với vẻ mặt phờ phạc miệng nói:
" Bà có thể cho tôi ít cơm không? Tôi sẽ làm thuê làm mướn, bẻ ngô, gặt lúa hay quét dọn trả bà cũng được"
Bà nhìn cô rồi cười nhẹ, bên trong con gia nô lúc nãy bưng ra một mâm cơm nào là cá chiên rồi rau luộc, thịt kho rồi canh mướp. Cô ăn lao đến mà ăn lấy ăn để, gắp cái gì cũng cho vào miệng. Sau khi ăn xong cô liếʍ hạt cơm còn dính trên miệng. Bà mới nói:
" Cô vào trong rửa tay đi, tôi muốn nói chuyện với cô"
Cô khó hiểu nhưng cũng ngoan ngoãn mà nghe theo. Cô và bà ta đâu có quen biết nhau cũng chưa hề gặp mặt,sao lại muốn nói chuyện với cô. Chẳng lẽ bàn về công việc cô sẽ làm để trả công hay sao? Sau khi tay và miệng rửa sạch cô ngồi xuống trước mặt bà. Nhìn cô một lát rồi bà mới nói:
" Tôi tên Dậu, là người mai mối. Nhà họ Trương mỗi năm đều rước dâu cho con trai họ, kể ra cũng bốn năm rồi. Năm nay họ lại tiếp tục nên tôi lại tìm người tiếp theo. Trông cô có vẻ hơi xanh xao chắc là do không được ăn uống đầy đủ, nhưng nét trên gương mặt cô rất đẹp. Một lần đi ngang thôn Vân Hà tôi đã ưng cô từ lần đó, bây giờ mới đến thời điểm rước dâu"
" Không Được, tôi không đồng ý. Bao nhiêu cô tiểu thư ngoài kia đẹp hơn tôi, lại còn thuần thục về may vá, dáng đi uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào. Tại sao lại phải tìm người không biết chút gì như tôi về làm dâu?"
" Mẹ của cô thì đồng ý đó, chả là mẹ cô mượn 12 cây vàng của nhà họ Bạch. Nhà họ Trương mỗi lần rước dâu sẽ mang đến hai chai rượu quý, bánh trái, heo và gà, còn có 100 cây vàng làm của hồi môn. Tôi đã ưng cô từ trước với lại mẹ cô đang nợ vàng nhà người ta, nên tôi mới tìm đến cô. Chúng tôi cũng đã hỏi ý bà ta từ trước, đồng ý thì tôi mới đến nhà nói rõ nhưng không ngờ cô lại bỏ trốn. Mà cho dù cô có chạy hết thôn trên thôn dưới thì người của nhà họ Trương đã có sẵn ở đó chờ cô"
Chỉ nói đến đấy cũng đủ biết nhà họ giàu đến cỡ nào rồi. Trong năm thôn ở đây gia đình nhà họ là quyền lực nhất, họ giàu có như thế vì khi còn chiến tranh. Ông cố họ là người Trung Quốc, ngày xưa đã dùng thần giữ của để giữ tiền vàng, nên bây giờ họ giàu như vậy cũng chẳng có gì lạ. Cô nhìn bà rồi lảng mắt qua chỗ khác, cô thầm nghĩ:
"Hoá ra không phải bị bán vào thôn Quế Đình mà là gả vào nhà họ Trương. Vậy cuộc nói chuyện mà mình nghe trộm được là chuyện này, bây giờ mới thấy giọng nói bà ta khá giống với giọng nói của người nói chuyện với mẹ đêm hôm trước"
Thấy cô không nói gì, bà Dậu uống thêm một ngụm trà rồi nói tiếp.
" Nếu cô đồng ý, bà ấy sẽ có 100 cây vàng trả nợ cho bên đấy, còn có heo quay, gà quay. Còn nếu không thì nhà họ Bạch sẽ gây khó dễ cho mẹ cô, vì đã quá hạn trả nợ. Tệ hơn em gái của cô sẽ bị bắt nuôi lớn rồi bán vào thôn Quế Đình, chả lẽ cô muốn như vậy sao?"
" Các người đây là đang uy hϊếp tôi? Hơn nữa là kết hôn với người đã mất..."
Cô gầm mặt xuống mắt đã đỏ hoe từ bao giờ. Cậu cả nhà đó đã chết cũng gần 4-5 năm. Mỗi năm đều rước dâu, mọi sự chuẩn bị đều rất linh đình nhưng chẳng ai về thăm gia đình một lần nào. Vài người nói:
"Ham mê tiền của, sung sướиɠ trong nhung lụa thì nhớ đến ai?"
Nhưng những người ác mồm ác miệng lại bảo:
"Chết hết rồi nên chẳng ai về thăm nhà"
Những người gả vào đó đều có xuất thân khác nhau. Người thì con nhà khá giả, người thì là một cô gái nông thôn gương mặt xinh đẹp. Nhưng chỉ duy nhất một cô gái ở năm đầu tiên từ nhỏ đã sống trong thôn Quế Đình ở lầu xanh, chẳng hiểu vì sao lại có thể gả được vào nhà họ Trương. Lúc đấy ai nấy đều bàn tán xôn xao nhưng rồi mọi chuyện cũng lắng xuống.
" Cô cứ bình tĩnh nghe tôi nói, tôi chỉ đang nói chuyện bất trắc có thể xảy ra nếu cô không đồng ý. Cô biết nhà họ Bạch cũng đâu phải hiền lành gì"
Nghe xong cô như rơi xuống đáy vực, nếu mẹ cô không đánh bạc rồi mượn tiền thì cô đã không thành ra như vậy. Nếu cô không đồng ý sợ rằng nhà họ Bạch sẽ làm khó dễ, muốn mẹ và em có cuộc sống tốt hơn thì chỉ còn cách đồng ý với yêu cầu đó. Cô nắm chặt tay rồi nói:
" Cho tôi gặp mẹ tôi sẽ đồng ý"
" Chúng tôi sẽ kêu người đem bà ấy qua. Cô cứ nghỉ ngơi bên trong"