Xiềng Xích

Chương 68

Trên bàn đá trong đình viện trải giấy cỏ lau, bên trên rải rác mấy đống thảo dược. Bên trái đặt chày giã thuốc và cối thuốc, bên khác là quyển sách ố vàng mở hé.

Lúc này nàng đang ngồi quay lưng, hơi cúi đầu hình như đang xem kỹ thảo dược trong tay. Khi hắn đến gần mới nhìn rõ, hóa ra nàng đang cầm cây thảo dược rễ nâu mà thất thần.

Người đầu tiên phát hiện ra hắn tới là Vương thái y đang ngồi một bên khác cạnh bàn đá.

Từ vài ngày trước lúc Lâm Uyển bắt đầu xắn tay bốc thuốc, Vương thái y cũng vào Trấn Nam Vương phủ, mỗi ngày chỉ cần nàng làm người bốc thuốc, ông ta sẽ tới ở bên cạnh nhìn. Bốc thuốc không sắc uống thì còn được, nếu như nàng muốn uống, ông ta nhất định phải kiểm tra kỹ càng.

Vương thái y thấy Thái tử tới, vội vàng đứng dậy vấn an.

Lúc này Lâm Uyển mới hồi thần.

Tấn Trừ đến gần, thấy nàng ngước mắt trông lại, hắn cố nén đủ loại cảm xúc dâng lên trong ngực, mềm giọng hỏi: "Gần đây ổn không?"

Từ sau hôm đó hai người tan cuộc không mấy vui vẻ, bọn họ đã mấy ngày không gặp.

Hắn biết khúc mắc trong lòng nàng chồng chất, cần thời gian thích ứng, cho nên thời gian gần đây hắn chịu đựng không đi gặp nàng, ra vào cũng đều tránh mặt nàng.

Đồng thời cũng mời Phượng Dương công chúa tới bầu bạn khuyên giải, mong nàng có thể sớm ngày mở lòng tiếp nhận hắn một lần nữa.

Tấn Trừ ngồi xuống bên cạnh nàng, âm thầm quan sát nàng.

Trong lòng không ngừng phỏng đoán, nàng đã rộng lòng được mấy phần.

"Ta vẫn ổn." Lâm Uyển khẽ đặt thảo dược trong tay lên giấy cỏ lau, cố giữ sắc mặt bình thường nói chuyện với hắn: "Không biết gần đây ngươi thế nào?"

"Ta lại không ổn." Hắn nhìn nàng thật sâu, đôi mắt đào hoa thanh mảnh ẩn chứa sáng rực: "Nhưng mà bây giờ thấy nàng chịu nói chuyện với ta, ta lập tức khỏe rồi."

Cơn gió đầu đông se lạnh, thổi tung tóc mai nàng, quét qua khuôn mặt nàng khiến nàng có phần không mở nổi mắt.

Lời này lọt vào tai lại có cảm giác quen thuộc.

Lúc trước khi hắn nhận lỗi với nàng, kiểu gì cũng sẽ tỏ ra nhún nhường, dè dặt cẩn thận, đổi lại sự mềm lòng của nàng.

Lâm Uyển đưa tay vuốt tóc bay qua mặt ra sau tai.

Lời tuy vẫn vậy, nhưng người đã khác, cõi lòng đôi bên đã sớm không còn như xưa.

"Ngươi mạnh khỏe là được."

Lâm Uyển cong môi cười mỉm, sau đó dời ánh mắt đi, tiện tay cầm chày giã thuốc trên bàn đá, im lặng giã thuốc.

Ánh mắt Tấn Trừ lưu luyến mấy bận trên khuôn mặt nàng, rồi tiện thể nhìn sang cối thuốc nàng giã.

"Bây giờ là đang phối thuốc gì?"

Trong lúc nói chuyện, hắn lơ đãng nghiêng người về phía nàng, dần dần kề nàng rất gần, cánh tay gần như chạm vào xương bả vai nàng. Lúc hắn cúi người sang, hơi thở cũng thoảng qua gò má nàng như có như không.

Động tác giã thuốc của Lâm Uyển dừng lại.

"Là trị bệnh cam."

Tấn Trừ cụp mắt nhìn nàng nhắm hờ mí mắt, hàng mi tựa quạt đen nhánh, dáng vẻ vô cùng nhu hòa xinh đẹp, cuối cùng hắn không nhịn được duỗi tay, chợt nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng.

Lâm Uyển lập tức cứng đờ.

"Ngoại trừ bệnh cam, còn có thể trị bệnh khác không?" Bàn tay hơi ráp vuốt ve tay nàng, môi hắn kề sát bên tai nàng, thấp giọng hỏi: "Ví dụ như... đau lòng."

Nàng nhắm mắt không đáp lời.

Nhưng hắn cảm nhận được, ngón tay mảnh khảnh cầm chày giã thuốc dưới lòng bàn tay hắn xiết chặt, toát ra từ xương ngón tay yếu ớt đều là nôn nóng, đều là kháng cự.

Gió lạnh xào xạc lùa tới như muốn thổi tan chút nhiệt độ còn sót lại của sự đυ.ng chạm da thịt giữa hai người.

"Trời đông giá rét, sau này dù ra ngoài cũng không nên quá lâu, tránh bị lạnh." Lòng bàn tay hắn xiết chặt sau đó chậm rãi buông ra, vẻ mặt tự nhiên ngồi ngay ngắn lại.

"Hôm nay đúng lúc có việc muốn nói với nàng. Nàng về phòng trước đi, lát nữa ta lại qua tìm nàng."

Lâm Uyển đứng dậy rời đi.

Chờ đến khi bóng lưng gầy khuất trong tầm mắt, hắn mới thu hồi ánh mắt, vẫy thái y chờ ở phía xa lại.

"Hôm nay nàng phối thuốc gì?"

Vương thái y vội lật "Đàm Dã Ông Phương" trình lên.

"Chủ yếu là phối thuốc trị bệnh cam." Ông ta chỉ vào trang sách thuốc đang lật ra.

Tấn Trừ liếc qua rồi nhìn ông ta: "Nếu nàng muốn uống thuốc, phải cực kỳ thận trọng."

Vương thái y vội nói: "Nô tài hiểu."

Sau đó Tấn Trừ cầm chày giã thuốc, đảo thảo dược bên trong.

"Đây là những cái gì?"

"Là thanh đại, hoàng bá."

Vừa nghe thấy thanh đại, nghĩ tới vừa rồi lúc hắn tới, thấy nàng cầm một cây thuốc ngơ ngẩn thất thần, hắn bèn đặt chày giã thuốc xuống, nhìn một lượt trên giấy cỏ lau, cầm cây thuốc xem qua.

"Đây là thanh đại?"

Vương thái y gật đầu xác nhận.

Hắn đặt dưới chóp mũi ngửi, thuận miệng hỏi một câu: "Chủ yếu trị bệnh cam?"

Vương thái y nói: "Đúng vậy điện hạ, thanh đại chủ yếu trị bệnh cam ở trẻ em."

Trong sân trở nên yên lặng trong chốc lát.

Tấn Trừ bỏ thảo dược trong tay xuống, ánh sáng lẻ loi trong mắt đã hoàn toàn tắt.

"Nàng hơi có tâm đắc ở phương diện phối thuốc. Ngươi quan sát xem, nếu ngày nào tâm trạng nàng tốt, ngươi thử giao lưu với nàng một hai. Nếu có thể khiến nàng hứng thú trở lại, ta tính công lớn cho ngươi, chắc chắn trọng thưởng."

Vương thái y luôn miệng đáp ứng.

Tấn Trừ đứng lên, nhìn về phía thảo dược trồng trong sân. Mấy mầm cây xanh non tươi tốt, sức sống có vẻ khả quan.

"Có chỗ kí thác, nàng cũng không đến mức suốt ngày ngẩn ngơ, suy nghĩ lung tung."

Hắn trầm giọng nói, không biết là nói với người hay nói với mình.

Vì bên ngoài nổi mây đen che kín sắc trời, trong phòng có phần mờ tối, cho nên mới châm đèn.

Lúc Tấn Trừ vào nhà, ngước mắt nhìn qua thì thấy bóng hình thướt tha đứng trước cửa sổ cắt tâm đèn.

Ánh mắt hắn thoáng qua chút ấm áp, đưa áo lông cừu trên người cho hạ nhân nhận lấy, rồi cất bước qua chỗ nàng.

Lâm Uyển thấy hắn tới liền đặt kéo trong tay xuống, bước tới hai bước đón hắn, vừa định nói chuyện lại bị hắn cầm tay, kéo đến trước bàn ngồi xuống.

"Hôm nay lâm triều về, ta đến Ngự Thư Phòng một chuyến."

Nghe hắn đột nhiên nói một câu như vậy, nàng không nhịn được ngước mắt nhìn mặt hắn.

Chính sự không liên quan đến nàng, nhưng hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói với nàng chuyện này. Nếu đã nhắc đến, vậy chắc hẳn liên quan đến nàng.

Tấn Trừ nhắc một câu như vậy xong, rồi lại chuyển chủ đề: "Phượng Dương công chúa và nàng đã hợp nhau, vậy sau này hai người có thể qua lại nhiều hơn."

Lâm Uyển không trả lời.

Phượng Dương công chúa là thuyết khách hắn mời tới, mục đích chẳng qua là khuyên nàng thuận theo. Quan hệ như vậy sao có thể dùng hai chữ "hợp nhau" để hình dung.

Hắn cũng không để bụng sự im lặng của nàng, chỉ mong mỏi nhìn nàng, từ tốn nói: "Nếu nói ra, cuộc đời người nào trên thế gian mà không long đong? Dù là hoàng thân quốc thích cũng trốn không thoát. Nàng xem ví dụ như Phượng Dương công chúa, ngày đó lúc Hoàng thái tử hoăng, nàng điên điên khùng khùng, đâu chỉ xém mất nửa cái mạng. Bây giờ chẳng phải cũng có phu mới, cũng có đứa con trong bụng, lại một thân vinh hoa phú quý, vui vẻ mỹ mãn?"

Hắn ngừng giây lát, nói tiếp: "Thù và hận là chuyện hư vô mơ hồ nhất. Phượng Dương công chúa đã hiểu rõ mấu chốt trong đó từ lâu, đã sớm buông xuống rồi, lựa chọn từ bỏ làm Nghi quý phi ngày trước mà chấp nhận làm Phượng Dương công chúa bây giờ. Vinh hoa phú quý của phủ công chúa không kém trong cung bao nhiêu, thậm chí còn tự tại hơn, nàng có thể nói rằng nàng ta lựa chọn sai không?"

"Bây giờ, Phượng Dương công chúa coi quá khứ như mây khói thoảng qua, đối với phụ hoàng cũng không phải là không mang ơn."

Từng câu từng chữ lọt vào tai, len lỏi vào l*иg ngực nàng, lại khiến tâm tình nàng bắt đầu cuồng loạn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả người nàng cũng bắt đầu rét run.

Lý luận như vậy... lại là lý luận như vậy.

Nàng không hiểu, hắn dựa vào đâu mà cho rằng, tình cảm trên thế gian có thể tính toán như vậy.

Gϊếŧ chồng ngươi, trả lại ngươi một người chồng, gϊếŧ con ngươi rồi trả lại ngươi một người con.

Tựa như tình cảm giữa người với người đều có thể trao đổi, giống như lấy vật đổi vật, thoải mái đổi chác.

Hắn lại dựa vào đâu mà cho rằng, cảm giác thù hận của con người có thể dễ dàng quên lãng.

Có thể như mất trí nhớ vậy, quên người gây cho ngươi đau đớn và thống khổ, có thể không chút trăn trở mà mang ơn người đó, trải qua khoảng thời gian gọi là vui vẻ mỹ mãn.

Tại sao có thể có loại lý luận bạc bẽo như vậy.

Tại sao có thể có tư tưởng máu lạnh như vậy.

Nàng nhìn hắn không dám tin, hắn đang coi con người là cái gì.

Rốt cuộc là thế đạo này loạn lạc, hay là nàng chấp mê bất ngộ.

"Ta thực sự... khó mà tin được." Nàng thì thào nói.

Nàng vẫn khó mà tin được, nàng từng yêu người như vậy.

Có lẽ là nàng thực sự... chưa bao giờ hiểu rõ hắn.

Tấn Trừ không biết nàng nói khó thể tin là chỉ cái gì, nhưng hắn nhìn ra được trên mặt nàng khó nén phẫn uất và toát ra sự nản lòng thoái chí.

"A Uyển." Trái tim hắn siết chặt, không nhịn được muốn nắm tay nàng, lại đột nhiên bị nàng vùng ra.

"Điện hạ." Lâm Uyển dịch người đi một chút, ngồi ngay thẳng, nhìn hắn nói: "Ta đã đồng ý ở lại bên cạnh ngươi mười năm thì sẽ không tự ý hủy ước định. Nhưng cũng mong điện hạ có thể hiểu, trừ cái đó ra, ta thực không cho được ngươi nhiều hơn. Cho nên mong ngươi có thể để lại cho ta một không gian hít thở, đừng từng bước ép sát đòi thêm cái khác từ ta, được không?"

Tấn Trừ ngơ ngẩn đối diện với ánh mắt không có nhiệt độ của nàng, đáy mắt dần dần phiếm hồng.

"Bọn họ đều có thể, vì sao nàng không thể!"

Hắn đưa tay bám chặt thành ghế, đầy sự không cam lòng.

Lâm Uyển chỉ để ý từ "bọn họ" trong lời hắn thoáng chốc rồi không nghĩ lại nữa, chỉ nói với hắn: "Người khác là người khác, ta là ta. Ta không chi phối được suy nghĩ của người khác, cũng không cho phép người khác cưỡng ép ta tiếp nhận quan niệm của bọn họ."

L*иg ngực Tấn Trừ phập phồng kịch liệt. Hắn không cam lòng nhìn nàng chằm chằm, như muốn tìm kiếm một chút thỏa hiệp trong đôi mắt lạnh giá của nàng, nhưng cuối cùng lại thua trước vẻ mặt lạnh như băng kia.

Hắn đưa tay cầm ấm trà trên bàn đổ đầy một chén, cầm chén dốc xuống.

"Được thôi, nàng nguyện ý ôm hận thù sống hết đời vậy thì tùy nàng."

Hắn quăng chén trà trong tay lên mặt bàn, sau đó vịn bàn đứng dậy, tiện tay phủi phủi tay áo.

"Nhưng có một chuyện khác, nàng nhất định phải chấp nhận." Hắn liếc mắt ngạo nghễ nhìn nàng: "Ta đã xin ý chỉ phụ hoàng, nạp nàng làm Lương đệ, chọn ngày vào cửa."

Lâm Uyển lảo đảo đứng bật dậy.

Lần này đổi lại là nàng toàn thân phát run, vành mắt đỏ ngầu.

"Ngươi nói... cái gì?!"

Tấn Trừ trầm giọng nói: "Hậu viện Thái tử nuôi một quả phụ tội thần không danh không phận, bên ngoài chắc chắn sẽ có mấy lời gièm pha bịa đặt truyền đi khắp nơi, quả thực tổn hại đến danh dự của ta. Còn không bằng cứ đi đường sáng, dù có xì xào nhất thời nhưng đã danh chính ngôn thuận, những lời chỉ trích đó rồi cũng sẽ dần dần lắng xuống."

"Ngày đó chúng ta đã nói rõ..."

"Nói rõ cái gì?" Hắn không nể tình ngắt lời nàng, không để ý sắc mặt nàng như sắp sụp đổ, tiếp tục lạnh lùng nói: "Ta đồng ý với nàng mười năm, nhưng chưa từng đồng ý để nàng ở trong phủ Thái tử không rõ ràng mười năm."

"Ngươi đừng hòng, ta không đồng ý!"

"Có tin ta có một vạn cách để nàng đồng ý hay không?"

Thân hình Lâm Uyển lảo đảo sắp ngã, cả người như sa hầm băng.

"Có phải... có phải ngươi chưa từng có ý định buông tha ta?" Nàng gay gắt nhìn hắn, hai tay run lên: "Ngươi nói đồng ý với ta mười năm, chỉ là kế hoãn binh ư?"

Một khi có danh phận, làm sao nàng còn đi được nữa, dù là vì thể diện Hoàng gia, lúc đó hắn và những triều thần kia cũng không thể nào để nàng sống rời khỏi Kinh thành.

Tấn Trừ trầm mắt: "Thế đạo nan nguy, nàng một thân nữ tử..."

Chưa nói hết, Lâm Uyển đã vơ lấy ấm trà trên bàn ném về phía hắn.

"Tại sao ngươi phải bức bách ta đến nước này!" Dây cung trong lòng kéo căng một khoảng thời gian dài đã đứt phăng, dường như lực chèo chống bỗng nhiên bị người ta rút đi, thoáng chốc cả người nàng bất lực tê liệt ngã xuống đất.

"Ta đã không thể lui được nữa, vì sao ngươi còn không chịu buông tha? Ngươi hà tất... hà tất phải vậy, dù là để cho ta nhìn thấy một tia ánh sáng cũng được..."

Nàng khóc lóc nghẹn ngào khó nói thành lời, gương mặt trắng bệch đầy vẻ thê lương.

Phượng Dương công chúa nói hắn còn có tình ý với nàng, quả thực buồn cười vô cùng.

Thế gian nào có tình yêu như vậy, chiếm đoạt, cướp lấy, không chừa cho người ta không gian hít thở, chừng như hận không thể bức đối phương đến chỗ chết.

Thế này sao lại là yêu, chỉ là chấp niệm trong nội tâm quấy phá.

Vì chấp niệm trong lòng này, hắn phớt lờ cảm xúc của người khác, chỉ biết nuôi nhốt nàng, chiếm hữu nàng, cho đến khi biến nàng thành vật sở hữu của hắn, cuối cùng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Nàng không nhịn được ngước mắt nhìn hắn, xuyên qua nước mắt mơ hồ nhìn người cao lớn mạnh mẽ lại lạnh lùng ích kỷ.

"Ngươi tàn nhẫn với ta như vậy, từng có giây phút nào nảy sinh thương hại hay không?"

Tấn Trừ bị bộ dạng âu sầu này của nàng quấy nhiễu đến l*иg ngực đau nhức. Hắn bỏ qua câu hỏi của nàng không đáp, lại chỉ nói: "Đồng ý với nàng đương nhiên giữ lời, mười năm sau nếu nàng muốn đi, vậy tùy nàng là được."

Lâm Uyển lắc đầu nghẹn ngào không nói.

Nàng đã nhìn thấu bản chất bạc bẽo của hắn, nào chịu tin hắn nữa.

"Lúc đó nàng hoa tàn ít bướm, còn tưởng là ta thiếu nàng thì không được?" Hắn trầm mặt, cúi người đến đỡ nàng: "Nếu không tin, ta bảo người cầm giấy bút đến, lập thư làm chứng."

Ngón tay Lâm Uyển bấm sâu vào cánh tay hắn, nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi cũng từng đồng ý không đυ.ng vào ta, có thể giữ lời không?"

Tấn Trừ hít sâu một hơi, sau đó dùng sức ôm nàng từ dưới đất lên, đặt nàng xuống ghế.

"Người đâu, lấy giấy bút tới."

Chờ khi nô bộc trải giấy mài mực xong, hắn cầm bút chấm mực, chỉ là trước khi đặt bút lại trầm mắt nhìn nàng.

"Ta cam kết cho nàng, nhưng danh phận ta cho, nàng cũng nhất định phải chấp nhận. Được không?"

Lúc này Lâm Uyển hơi tỉnh táo lại. Nàng nâng tay áo lau sạch vệt nước trên mặt, sau đó nhìn về trang giấy trắng trên bàn.

Làm sao nàng không biết, lời hứa hẹn của hắn sau này có giữ lời hay không thực ra không thể biết được.

Chỉ là chuyện tới nước này, trong tay nàng không có bất kỳ cái gì để đặt cược, ngoại trừ tin tưởng lương tri còn sót lại của hắn thì bây giờ không còn cách nào khác.

Nàng cũng là nuôi chút hy vọng, hắn đã chịu viết chữ làm chứng, vậy hẳn là sẽ giữ lời. Dù sao sau này nếu hắn làm Hoàng đế, viết chữ đóng dấu, ngày sau chữ này cũng có thể tính là thánh chỉ.

Nàng khẽ cắn môi gật đầu, vành mắt hơi sưng đỏ, bình tĩnh nhìn hắn: "Ta đồng ý, chỉ mong ngươi cũng có thể tuân thủ lời hứa."

Tấn Trừ nhìn nàng, đôi mắt đẫm lệ còn ngấn nước, lúc này đang khẩn thiết, lo sợ nhưng lại khó nén kinh hãi nhìn sang hắn.

Như một con nai không nhà để về, hoảng loạn nơi đó.

Hai chữ "Đừng sợ" nghẹn trong cổ họng, cuối cùng lại nuốt xuống.

Hắn cụp mắt cầm bút viết, lập ra chứng từ dựa theo yêu cầu của nàng, sau cùng còn kèm theo tên húy.

Sau khi đặt bút, hắn bảo nàng lên kiểm tra.

Lâm Uyển đọc một lượt, mím môi nói: "Còn chưa có dấu."

Lúc này Tấn Trừ lại cười giận: "Được, bây giờ ta không cho nàng con dấu riêng nữa, trực tiếp đóng bảo ấn Thái tử."

Nói xong, hắn quát ra ngoài một tiếng: "Điền Hỉ, đi lấy bảo ấn của ta đến!"

Lâm Uyển không hề bị lay động bởi cơn giận mơ hồ của hắn, kiên trì chờ tờ giấy kia đóng dấu Thái tử, mới chịu nhận lấy tờ giấy.

Tấn Trừ đưa bảo ấn Thái tử cho Điền Hỉ, nhìn nàng cười lạnh nói: "Bây giờ có thể yên tâm rồi chứ?"

Lâm Uyển không lên tiếng, chỉ cầm tờ giấy kia đi về phía bàn trước cửa sổ hong khô.

"Bây giờ nàng đến Trường Bình Hầu phủ đi."

Lâm Uyển đột nhiên nghe hắn nói vậy, lập tức kinh hãi ngoái nhìn hắn.

Tấn Trừ không nhìn nàng, vẫn rót trà uống xong mới nói: "Nếu không muốn đến Trường Bình Hầu phủ cũng được, nàng đến Hàn Quốc Công phủ đi. Đợi ta xem xong ngày lành tháng tốt sẽ qua đón nàng."

Nàng không nhịn được hỏi một câu: "Không phải là Lương đệ sao?"

Tại sao còn phải đón? Nhất là thân phận bây giờ của nàng, không phải cho danh phận là xong việc rồi sao?

Tấn Trừ trầm giọng nói: "Ta thích náo nhiệt, xưa nay chuyện vui phải tổ chức lớn. Nàng nói cho ta, muốn đi Trường Bình Hầu phủ hay là Hàn Quốc Công phủ."

Lâm Uyển còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy trên mặt hắn đã không còn kiên nhẫn nên không hỏi nữa, chỉ khẽ giọng trả lời: "Trường Bình Hầu phủ."