Edit: Jenn.
Bộ quản lý đã mở một cuộc họp, những nhân viên tạm thời như Minh Minh đều tham dự cuộc họp, nội dung cuộc họp là kế hoạch tiệc tối Trung Hoa thời thượng để nhóm nghệ sĩ Hoa Thước tuyền truyền sách lược, cuộc họp diễn ra vào tháng sau, khôi phục chức vị của Yến Sơ Phi.
Mới đầu Minh Minh nghe rất nghiêm túc, ai hỏi đến ý kiến của cô, cô đều châm chước nói hai câu, thái độ khiêm tốn thành khẩn, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Thái độ bình thản, ổn định của cô làm những người đại diện thâm niên không khỏi liếc nhìn, bất quá cũng không có ý đồ gì, rốt cuộc cô chỉ làm tạm thời, tranh đấu gay gắt đều còn không tới phiên cô.
Khi nội dung cuộc họp được chuyển sang biểu diễn cuối năm, Minh Minh nhìn xuống và quẹt điện thoại.
—— cá tới rồi, giữa trưa?
Minh Minh cong lên khóe môi.
—— Ở đâu?
------Tôi đưa em đi.
-------Công ty.
-------Ân.
Lời ít ý nhiều, lời đối thoại như là ám hiệu giữa hai người họ, đó là cách thức cô cùng Hoa Vân Lâu giao tiếp hằng ngày.
Sau lần chạm trán vừa rồi, cô và Hoa Vân Lâu liên hệ nhiều hơn, nới là nhiều, nhưng mỗi ngày chỉ có hai ba cái tin nhắn. Anh trước khi ra cửa sẽ thay đồ cho cô xem, làm cô chảy nước miếng hoặc biểu tình cân nhắc do dự, nếu cô nói hai câu, anh sẽ đổi một bộ, làm cô đỏ mắt nước miếng chảy lênh lán.
Nhờ có anh, mắt thẩm mỹ của cô đã cao lên một bậc, tác dụng phụ chính là nhìn đến nam nhân khác ăn mặc, theo bản năng liền đối chiếu với anh, hầu hết các kết quả so sánh đều rất bi thảm, thời điểm rảnh rỗi cô thường lôi ảnh chụo của anh ra để đôi mắt được hưởng thụ.
Thức ăn, màu sắc và tìиɧ ɖu͙©.
Gần đây cô bận rộn với việc của Bộ Thiếu Văn, cô không quan tâm đến chuyện đó, Hoa Vân Lâu hẹn cô mấy lần cô đều đẩy, không tính Hàn Duật lần đó, cô đã không có thời gian thư giãn tốt.
Hoa Vân Lâu là lực chọn đầu tiên của cô.
Nhìn thấy tỷ lệ gần như hoàn hảo của nam nhân trong bức ảnh, mặc một bộ đồ đoen giãn nhưng khoong kém tự tin, nhưng trong đầu Minh Minh hiện lên hình ảnh nam nhân trần trụi, bộ ngực loã lồ của anh, nụ cười càng sâu, mắt phượng ẩn ẩn tỏa sáng…
“Oa! Đây là người mới của công ty nào vậy? Hay là minh tinh nước ngoài? Hay người mẫu nam?” bên phải Minh Minh là một nữ đại diện đang lơ đãng nhìn qua màn hình điện thoại cô, thấp giọng kinh ngạc cảm thán.
Marry Chu đột nhiên ho khan vài tiếng đánh gãy câu hỏi của La Tỷ, La Tỷ nhìn theo ánh mắt của Marry Chu nhắc nhở mình, lập tức bị doạ cho giật mình, ngồi nghiêm chỉnh, eo lưng thẳng tấp, mồ hôi lạnh ứa ra.
Minh Minh cũng xem xét Yến Sơ Phi, ảnh đế đại nhân nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt uy nghiêm, vẻ mặt giống như mây đen bao phủ---- lạnh lùng không đủ miêu tả, có thể nói rất nguy hiểm. Minh Minh cất di động, lộ ra vẻ tươi cười vô hại.
Đường quai hàm của người đàn ông kéo dài.
“Tan họp. Minh Minh ở lại.”
Mọi người nghe vậy trộm ngó mắt Minh Minh, nối đuôi nhau mà ra.
Minh Minh đợi vài phút, mỉm cười, “Yến đổng?”
Cây bút trong tay Yến Sơ Phi phát ra tiếng nứt.
Lễ phép, khách khí, chuyên nghiệp, ôn hòa, làm anh nhớ lại ngày cô ở văn phòng của Hàn Duật vài tháng trước, cô đã đối xử với Hàn Duật như vậy….
Không, hiện tại, cô càng thêm “vô tư.”
“Em không có lời nào muốn hỏi tôi sao?”
Không thay đổi cô vãn giữ nụ cười trên môi, thậm chí càng thêm nhu hoà lắc đầu.
“Tôi có chuyện muốn hỏi em.”
Minh Minh vươn tay làm dáng mời anh nói.
“Em và tôi, chỉ là diễn kịch thôi sao?” Mỗi lời thốt ra, tim phổi giống như bị roi gai ném qua ném lại. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày anh hỏi một câu như vậy.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình, Yến Sơ Phi, nam diễn viên từng đoạt giải thưởng hơn một thập kỷ, không thể phân biệt được lời nói và việc làm của người khác có phải là diễn kịch hay không!
“A…” Minh Minh cười ra tiếng “Anh quan tâm đến chuyện này."
"..."
"Tất nhiên---Không phải.”
Nhẹ nhàng réo rắt lời nói lọt vào tai, Yến Sơ Phi phảng phất nghe được tiếng bức tường thành trong lòng anh đang sập.
"Mặc dù ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ rằng anh có mục đích khác, nhưng điều đó không ngăn cản tôi yêu anh, kỹ thuật diễn khiến người khác phải rùng mình, ôn nhu lại khắc chế tính nết, uyên bác tri thức, đối tôi cẩn thận, kiên nhẫn, khẳng khái lại tôn trọng, càng không cần phải nói giá trị nhan sắc, dáng người, năng lực tìиɧ ɖu͙©, tôi sao có thể không động tâm.”
Yến Sơ Phi đột nhiên đứng lên.
“Nhưng nó đã trôi qua rồi.”
“Em hay nghe tôi giải thích.”
Minh Minh đang muốn mở miệng, những ánh sáng chói loá từ dười lầu bật lên, nhìn xuống công ty, Minh Minh quay sang Yến Sơ Phi, ánh mắt trong suốt, nhìn thấu mọi thứ.
“Anh không cần giải thích, điều đó không cần thiết.”
“Không, tôi ——”
“Anh do dự.”
“Cái gì?”
“Ngày đó nghe được những lời anh nói với Bộ Thiếu Văn, tôi thực sự rất tức giận, nhưng ngữ khí lời nói, anh không mất đi lí trí, thời điểm anh muốn giải thích, tôi đang nghe, chỉ cần anh trước mặt Bộ Thiếu Văn nói anh thực sự thích tôi, yêu tôi, tôi đều tin tưởng anh. Nhưng anh do dự.”
“Tôi…” Yến Sơ Phi liều mạng nhớ lại, anh do dự?
“Anh nói không biết liệu tôi có diễn kịch hay không, mà nên hỏi chính bản thân anh có đang diễn kịch hay không. Anh cho rằng anh đang lừa dối Bộ Thiếu văn, nhưng anh không nghĩ tới, những lời lừa dối Bộ Thiếu Văn đều là thật lòng.”
“Không!” Anh làm lại không phân biệt rõ! Anh…
“Yến Sơ Phi, những lời nên nói tôi đều đã nói xong, mặc kệ anh có diễn kịch hay không, tôi đã thật sự thích anh, cũng không có hối hận, đoạn thời gian ở bên nhau, tôi thật sự rất vui vẻ. Cảm ơn! Về sau, xin Yến đổng trong công việc chỉ giáo nhiều hơn!”
Minh Minh mỉm cười đứng dậy,”Nếu không có việc gì nữa, tôi đi ra ngoài, tôi có hẹn.” Minh Minh chỉ chiếc xe dưới lầu sáng chói như bạc phản xạ lại ánh mặt trời, chiếc xe thể thao cực kì xinh đẹp.
Minh Minh xuống lầu đi thẳng đến xe, Hoa Vân Lâu xuống xe nhường vị trí ghế lái, cô gái tươi cười kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần của anh rồi lên xe.
Trên lầu cao, có một ngọn núi đang sụp đổ.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Ha hả ha hả, anh Yến khoẻ không?
Lâm Phục: Một ngày cậu không đâm chọc cậu sẽ chết sao?
Minh Huyên: Anh làm sao biết được? Đay là ý nghĩa tồn tại của tôi! Sau khi làm việc chăm chỉ trong bảy ngày, bị anh Lâu tươi cười rinh người đi mất, gần đây anh ta đâu có vội cái gì đâu?
Lâm Phục:… Đánh, du, diễn.
Minh Huyên: Anh Duật đâu? Vẫn chưa kết thúc? Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị từ chối, hãy làm quen với điều đó.
Hàn Duật:…
Minh Huyên: Anh Văn khổ tận cam lai? Anh ở gần chị tôi vẫn không dám dụ dỗ, các chị em lo lắng là có đạo lí.
Bộ Thiếu Văn: Lo lắng cái gì?
Minh Huyên: Lo lắng anh vài giây là bắn.
Bộ Thiếu Văn:… Không bằng cậu hỏi chị cậu thử xem?
Minh Huyên:!!