Chân Hương Thật Lục

Chương 77 : Chừa chút đồ vật

Edit: Jenn.

Hội nghị được bố trí trong phòng tiệc lớn nhất của một câu lạc bộ cao cấp, sân khấu nhập vai được sử dụng, người mẫu mang trang sức đứng rải rác bên trong những đám người ở hội trường, dù đang ngồi hay đang đứng, với phong thái lịch lãm và khí chất khác nhau, thu hút sự chú ý.

Lạ thay, một nhóm khách xúm lại xì xào, ít ai để mắt đến "nhân vật chính" thực sự ngày hôm nay.

“Vị kia chính là?”

“Đúng vậy, là Hoa Vân Lâu tổng tài của Kỳ Nam Quốc Tế Châu Á, là cháu trai của Hoa gia! Mới về nước được mấy tháng!”

“Không phải Kỳ Nam chỉ hứng thú với những thứ xa xỉ sao?”

" Thị trường xa xỉ rất lớn! "

“Tôi nghe nói tiểu Hoa gia gần đây cũng ở Trung Quốc?”

“Đúng vậy, chú cháu Hoa gia tranh chấp nhau chỉ là dáng vẻ bên ngoài. Các người xem trọng vị nào hơn?”

“Ha ha… Vị Hoa tổng tài lớn lên nhìn rất tốt…”

“Đúng vậy đúng vậy, nữ nhân vừa cùng Hoa tổng rời đi không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai?”

“Đều không biết sao?”

“Hình như tôi vừa thấy vị tiểu thư đó cùng Lâm công tử cùng nhau đến.”

" Ừm ... này, sợi dây chuyền này không tệ, cổ điển đầy mới lạ ... "

Các khách cùng nhau giao lưu sao đó dò hỏi lẫn nhau, chậm rãi hướng trọng tâm câu chuyện đến người mẫu đang đeo trang sức phái trên, nhưng những ánh mắt giao nhau tỏng lòng hiểu rõ nhưng không dám nói ra, đây mới là ý nghĩa thật sự của những kẻ hám tiền tham gia vào các hoạt động khác nhau tương tác xã hội.

Ngoài mặt vừa trò chuyện vừa cười nói, mọi người sẽ quét đèn trái sáng một góc sảnh tiệc. Ở đó, họ được cho là hai người chói sáng và bắt mắt nhất trong buổi họp báo, nhưng họ lại cư xử khá bình thường không thể giải thích được.

Yến ảnh đế chỉ biết móc túi và nhờ các phóng viên chụp choẹt một tấm ảnh, nâng niu chữ như vàng. Lâm thiếu gia đêm bản thảo đọc vài câu liền đưa các người lớn tuổi có thâm niên lâu năm trong nghề xem xét! Lâm công tử sớm muộn cũng trở về tập đoàn Lâm Thị kế thừa địa vị tối cao của cha mình trong giới kinh doanh, cho nên thái độ lúc này của anh cũng không đáng trách!

“Trong khoảng thời gian này, cô ấy cùng anh vẫn luôn ở bên nhau?” yến Sơ Phi mặc một tây trang màu xám đậm chất cổ phục, một chiếc túi hình vuông sáng màu có ghim cổ áo tinh xảo, trước sao vẫn cao quý lãnh diễm.

“…Ân.”

“Lên giường?”

Lâm Phục sờ sờ cái mũi.

Yến Sơ Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm.

“Lão yến ——”

Yến Sơ Phi xoay người, sải bước.

“Lão yến!” Lâm Phục vội vàng đuổi theo giữ chặt anh: “Tôi thật sự hứng thú với cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, huống hồ anh chỉ diễn! Hiện tại cô ấy đã biết ý đồ của của anh, dù anh chưa chán cũng nên thu tay lại!”

Yến Sơ Phi đẩy tay Lâm Phục ra, đôi mắt thâm thuý đen đặc u ám, giống như chứa những đám mây tích điện: “Ai nói anh, tôi diễn kịch?”

Lâm Phục hoảng hốt.

Trở lại khách sạn, Yến Sơ Phi đi vào phòng để quần áo, mọi thứ đều như cũ khi cô rời đi, như thể cô sẽ quay lại bất cứ lúc nào, lười biếng mỉm cười tiến vào lòng ngực anh.

Mười ngày, anh tìm cô mười ngày, cứ tưởng thời gian này cô ấy bình tĩnh lại một chút, anh tìm cô giải thích rõ ràng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng nếu bỏ lỡ như vậy thì cô sẽ mất tích.

Bỏ lại một mình anh trong vở kịch.

Anh không mệt, tôi mệt….Nên nói lời tạm biệt.

Hai chúng ta, chia tay.

“Đúng vậy, đến giờ diễn rồi.” Yến Sơ Phi nằm dựa vào trên sô pha, lẩm bẩm nói.

Sau khi trở về biệt thự suối nước nóng cùng với Hoa Vân Lâu, Minh Minh lần đầu tiên ngâm mình trong suối nước nóng, lỗ chân lông nhẹ nhõm dễ chịu đến mức cô lại thở dài một hơi.

Có tiếng bước chân vang lên, Minh Minh nghiêng đầu mở nửa đôi mắt nhìn mỹ nhân bước vào nước, làn da tuyết trắng hoàn mỹ, nhưng lại có khí chất đàn ông không thể phân biệt được.

Người nam nhân này, chỉ cần lẳng lặng đứng ở nơi đó cũng đủ rồi. Đã lâu không gặp, càng thêm quyến rũ, nhưng từ xa nhìn cô nở một nụ cười, khiến cô như bị thôi miên mà đi thẳng về phía anh.

“Gần đây nhất ăn gì?” Minh Minh cười hỏi.

“Ân?”

“Càng ngày càng đẹp.” Gần sát thân thể anh, ở trước ngực anh, Minh Minh gợi cằm tinh tế xem xét.

“Em đẹp hơn.” Hoa Vân Lâu vòng tay qua eo mảnh mai của cô, nghiêng đầu hôn cô, nhưng lại bị ngón tay của Minh Minh ngăn cản.

“Có vẻ như ai đó đã nói ở nơi công cộng rằng họ không biết tôi?”

“Tức giận?”

“Hơi tức.” Minh Minh thu hồi ngón tay.

“vậy tôi phải làm thế nào để em hết giận?”

“Ân…” Minh Minh oai đầu nhỏ nghĩ nghĩ. Khi mọi chuyện kết thúc, cô thấy rằng cô không thể giận anh một chút nào, chứ đừng nói đến chuyện đó.

Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của cô, Hoa Vân Lâu bế cô lên, trần trụi mà đi trở về phòng ngủ.

Đặt cô lên giường lớn, Hoa Vân Lâu từ tủ đầu giường đưa ra một rương kim loại có bao da. Minh Minh tò mò nghiêng người về phía trước, nhưng khi Hoa Vân Lâu vừa mở ra, cô lập tức nhảy ra khỏi giường như một con thỏ sợ hãi.

“Tôi không cần!”

Hoa Vân Lâu nhanh tay lẹ mắt ôm eo cô trở về lông ngực “Em xăm cho tôi.”

“Cái gì?”

“Làm em nguôi giận.”

“…”Minh Minh trộm nhìn chiếc rương, nuốt nuốt nước miếng, “Cái kia, kỳ thật tôi cũng không tức giận như vậy.”

“Như vậy, vậy thì không cần.” nói xong, Hoa Vân Lâu giả vờ cất chiếc rương.

“Này này!” Minh Minh vội vàng ngăn lại, cắn môi nhìn Hoa Vân Lâu, trên mặt lộ ra vẻ háo hức nhỏ.

Hoa Vân Lâu mỉm cười, hôn lên cặp môi thơm của cô.

Nửa giờ sau, cẩn thận tìm đọc các loại hướng dẫn, video, để đảm bảo Minh Minh có thể nắm được các bước, rửa tay thật sạch, mang bao tay y tế lên.

“Xác định không cần thuốc tê?”

“Không cần.”

“…Đau không?”

“…Còn tốt.”

“Tôi đâm đó!”

“Ân.”

“Tôi đâm thật đó!”

Hoa Vân Lâu sủng nịch mà nhìn cô: “đâm đi, tôi muốn em để lại thứ gì đó trên người tôi, dấu hôn biến mất quá nhanh!”

Minh Minh nỗ lực khống chế được hô hấp, tay phải cầm kim ổn định, cắn môi đâm thủng làn da hồng hào của anh!

Những giọt máu nhỏ tiết ra từ vết thương khiến cổ họng cô cựa quậy, cô kìm chế du͙© vọиɠ xấu xa bùng cháy trong lòng, tiếp tục những bước tiếp theo.

Chưa đầy mười phút, anh đã mồ hôi nhễ nhại. Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng trên ngực trái của Hoa Vân Lâu, một cơn tê cứng kỳ lạ dồn dập từ đốt sống đuôi dọc theo cột sống đến sau đầu, khiến cô cảm thấy tâm hồn như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đập mạnh, máu chảy ào ạt, người đau đớn và căng cứng!

Tên yêu nghiệt này!

Minh Minh kéo bao tay xuống, đem những đồ vật linh tinh hất xuống giường, nhào lên nam nhân quyến rũ trước mặt!

Cứ chết trên người anh rồi tính!

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Chậc chậc chậc! Xong rồi, 1V1, mọi người tan rã đi.

Yến Sơ Phi:…

Hàn Duật:

Lâm Phục:…

Minh Chấn:…

Minh Huyên: Anh Yến không phải tính toán để diễn sao? Còn lại này làm gì? U! Anh Duật, anh xuất viện rồi phải không? Anh Phục anh khoẻ không? Không Phải anh nói sẽ giúp anh Văn sao? Anh Văn đâu? A, tôi quên hiện tại anh ta không thấy đường. Anh hai, ách…. Anh hai anh không có thua anh có bông tai của chị.

Hàn Duật: Minh Chấn, không phải cậu cũng muốn giống anh trai mình sao? Không cần tôi đánh chết.