Edit: Jenn.
Thừa dịp Minh Minh ngủ say, Lâm Phục thay đồ đi bệnh viện, lúc trở lại vẻ mặt da^ʍ tặc cười cười, Minh Minh tắm chưa xong anh đã dùng tay chơi hai lần, cuối cùng đến lúc cô khóc lóc tiểu ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nổi anh không kịp cởϊ áσ ra đã đè cô lên tường mà mãnh liệt thao cô từ phía sau.
Nơi trí mạng ở bên trông huyệt bị đâm đến lợi hại, Minh Minh theo bản năng tránh né, nam nhân ác liệt bắt lấy thủ đoạn của cô, anh cưỡi cô như rong ruổi cưỡi ngựa. cô gọi anh là ca ca, lão công cầu xin nửa ngày đều không được, chịu khổ đến một giờ mới có thể giải thoát. Kết quả chờ Lâm Phục tắm rửa, cô bị anh bế lên quay vòng tròn thao làm cô không phân biệt Đông Tây Nam Bắc.
Anh… Không nên họ Lâm, đổi thành họ Thái đi! Thái giám!
Hoa huyệt đều tê rần, chân eo rụng rời, thân thể do không uống nước đủ, cô muốn sửa miệng muốn đi cùng anh. Nhưng cơ thể lại bất động, cô không thể đi bộ với tình trạng này!
Làʍ t̠ìиɦ chẳng phân biệt ngày đêm, tác dụng tẩy não là hạng nhất. Sự tình giữa cô và anh trai như diễn ra một năm trước, kỳ thật quay đầu ngẫm lại, có lẽ anh chỉ nhất thời khó tiếp thu và tránh cô một chút? Anh nói nếu tiền còn thiếu thì có thể đi tìm anh, điều đó chứng minh anh sẽ nghe điện thoại của cô.
Lui một vạn bước, cho dù anh của cô quyết định không bao giờ gặp lại cô, chỉ cần anh khỏe mạnh, chỉ cần anh vui vẻ, nếu không thấy anh thì cô cũng chấp nhận.
Sau khi Minh Minh nghiêm chỉnh kháng cự, Lâm Phục rốt cuộc đáp ứng nghỉ một chút, ra cửa đi dạo. Minh Minh thật sự không đặc biệt muốn đi đến nơi nào, chỉ đơn thuần là sợ bị làʍ t̠ìиɦ liên tục, vừa ra khỏi cửa, trên mặt đều là rạng rỡ.
Nhìn thấy cô như chim bay ra khỏi l*иg vui vẻ không kìm được, Lâm Phục lái xe, càng lái càng không vui, anh tìm một nơi hẻo lánh ngay khi đạp ga, đem điều khiển ghế phụ đem cô ngồi vững chắc thành một cục, rồi tâm tình mới tốt lên.
Buổi tối Lâm Phục hẹn một đám bằng hữu đi ăn uống, liên hoan, định cho cô gặp gỡ bạn bè và nghe những lời tán thưởng thổi phòng của anh em dành có anh, kết quả là cả bầy sói mắt trắng đều vụt sáng, liều mạng hướng bên người cô nhìn, những người bạn tốt của anh còn bép xép những chuyện thời niên thiếu của anh, anh còn chưa nói, con mẹ nó còn ở trước mặt anh giới thiệu chiến tích cưa cẩm các cô gái khác trước mặt cô! Hại anh không thể tập trung chơi trò chơi, thua đến rối tinh rối mù, bị một đám cởϊ qυầи áo chỉ sót lại chiếc qυầи ɭóŧ rồi ném vào bể bơi.
Minh Minh vừa xấu hổ vừa buồn cười đỡ trán.
Lâm Phục một thân đều là dấu cắn, vết cào, vết thương có vẻ rất lâu lành, nhìn như cô ngược đãi anh một cách tàn nhẫn, cô có thể cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn cô dần thay đổi.
Cái quái gì mà nó trở nên nóng hơn vậy?
Đám bạn của Lâm Phục….Qủa nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao?
Nhìn bọn họ nháo không cho Lâm Phục lên bờ, bức Lâm Phục phải nhảy cầu phong cách ba lê, Minh Minh ngồi xổm bên hồ bơi, khuôn mặt nhỏ cười như hoa hải đường vào xuân.
Bằng hữu nhiều người không nhất thiết là người tốt, nhưng họ có thể duy trì mối quan hệ lâu dài với bạn bè của mình từ khi còn nhỏ và họ không quan tâm đến nghề nghiệp và danh tính của mình, rất bình dị và hào phóng, hầu hết họ đều đáng để làm bạn.
Lâm Phục.
Là cái tên hay.
Sau khi thấy bạn bè của anh, Lâm Phục bắt đầu dẫn cô đi tham quan trường học của anh, mang lễ vật đến biếu thầy cô, thăm đội bóng, huấn luyện viên bơi lội, thậm chí đi qua một gian hàng vừa nhìn liền biết có lịch sử là khu trò chơi, một ông chủ đầu tóc hoa râm tựa hồ vô cùng quen thuộc với anh, ông lão xoắn tay áo lên chơi với anh vài ván trò chơi, bị Lâm Phục áp đảo đến lông mày dựng ngược. Sau đó ông chủ gọi cháu trai đang làm bài tập của mình ra đem Lâm Phục K.O ngay lập tức.
Lâm Phục muốn hoá nhau một ván, anh mua chuộc đứa trẻ bằng đồ ăn lại bị đứa trẻ chín tuổi xua tay vì không thích đồ ăn, biểu tình nghẹn khuất của anh làm cô không nhịn xuống được, đỡ tường cười đến đau bụng.
Nam nhân lòng dạ hẹp hòi liền đem cô ra xe hôn đến hít thở không thông, muốn cô thề rằng sẽ không bao giờ nói với anh là anh thua con nít, nếu không anh sẽ thao cô một trăm lần.
Cô có thể làm gì bây giờ, đương nhiên liền ngoan ngoãn thề, mặc dù không nói nhưng cô có thể viết.
“Vì sao lại mang tôi gặp những người này?” Minh Minh hỏi.
“Muốn cho em xem tôi lớn lên như thế nào, tôi muốn cho em thấy hết, em có thích hay không, muốn tiếp thu tôi hay không, tôi đều tôn trọng lựa chọn của em.”
Minh Minh mỉm cười hôn hôn anh: “Cùng một lời nói, anh có nói với nhiều nữ nhân không?”
“…” Đm! Bạn bè hại anh.
Vào ngày 8 tháng 9, loạt thương hiệu trang sức xa xỉ mới nhất do Lâm Phục thiết kế sẽ tổ chức họp báo. Buổi họp báo ban đầu được lên kế hoạch vào tháng 8. Sau đó, xem xét ảnh hưởng của《 gương vỡ lại lành 》sau khi phát sóng, hậu trường của đội Lâm Phục dời cuộc hợp báo đến một tháng.
Trước khi trở lại thành phố S, Lâm Phục đưa Minh Minh đến nghĩa trang.
Cha của Lâm Phục đã chăm chỉ phát triển sự nghiệp bên ngoài, từ nhỏ đã được mẹ nuôi dưỡng, cha mẹ đã ly thân nhiều năm, cảm tình càng lúc càng mờ nhạt, nhưng vẫn luôn không ly hôn. Sau đó, cha anh nɠɵạı ŧìиɧ và đệ đơn ly hôn nhưng mẹ anh giấu nhẹm bệnh tật và qua đời trong trầm cảm. Tuy rằng quan hệ cha con không ác liệt, nhưng cũng không hoà hợp, bởi vì anh phản đối, nên cha anh vẫn chưa tái hôn, nghe nói tiểu tam kia không danh không phận theo ba anh rất nhiều năm, cho đến bay giờ.
Thật trùng hợp khi tất cả họ đều có một người cha lừa dối.
Kì nghỉ chỉ mới qua nửa tháng cô liền trở về thành phố S, Minh Minh lại thấy không hề tiếc nuối---- kỳ nghỉ này còn mệt hơn cả đi làm.
Cô đã mua một chiếc điện thoại di động mới ở sân bay và cắm thẻ nhớ vào, ập vào trước mặt cô là lượng thông tin nhiều đến mức thiếu chút nữa Minh Minh cho rằng mình mới vừa xuyên không qua.
Nam hoa điện ảnh đã xảy ra chuyện, một lượng lớn thông tin mật đã bị rò rỉ, nguồn tin rò rỉ là nhắm vào Yến Sơ Phi, Yến Sơ Phi bị tạm dừng chức vụ, phối hợp tập đoàn điều tra. Cùng lúc đó, đời tư cá nhân của Yến Sơ Phi cũng chịu ảnh hưởng, từ Hoa Thước đến Nam Hoa đều phải gác lại hết các hạng mục, những nguồn tài nguyên mà Yến Sơ Phi tự giới thiệu cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có tạp chí thời trang《XII》tỏ vẻ muốn độc lập gánh vác tiệc tối, có chút muốn gây gổ với Yến Sơ Phi.
Hoa Thước trên dưới đều hoảng sợ.
Trong lúc 《 gương vỡ lại lành 》ra tập 2, mọi người bắt đầu tìm kiếm thông tin thật của cô trên Internet, bất quá trên mạng là tin tức giả, cư nhiên có một vài cư dân mạng tinh ý bàn tay cô do bức ảnh Yến Sơ Phi đăng trên Weibo, những bức ảnh chồng lên nhau khiến cô bị sốc, doạ cô nhảy dựng. Nhưng ngay sau đó, cư dân mạng khác nhau cũng truyền tay nhay đem mặt nữ minh tinh khác ghép lên ảnh chụp, tỷ lệ trùng hợp cao hay thấp, ngược lại không ai để ý nhiều đến biểu đồ so sánh ban đầu.
Hoa Thước gặp chuyện, cô không thể nghỉ phép một mình, chuẩn bị cùng Lâm Phục đi xem họp báo xong liền đi trả phép. Ai ngờ xe còn chưa tới hội trường, Lâm Phục liền mở miệng muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, không cần dự họp báo.
“Tại sao?”
“Yến Sơ Phi… Sẽ đến tham gia” Anh ta vốn nghĩ rằng Yến Sơ Phi đang điều tra vụ rò rỉ ở thành phố B và sẽ không đến.
“Thì sao?” Minh Minh mỉm cười.
Lâm Phục lo lắng mà nhìn cô.
“Không có việc gì, con người của tôi, thời hạn thất tình luôn có hiệu lực vô cùng ngắn.”
Lâm Phục không tin.
Một giờ sau, anh tin.
Nữ nhân chết tiệt này cùng anh làm trò trước mặt Yến Sơ Phi, lớn lên so với nữ nhân bình thường còn xinh đẹp hơn nhiều!
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Trò chơi của anh Phục có vẻ ngắn?
Lâm Phục: Hữu dụng là được.
Minh Huyên: Quá sức.
Lâm Phục: Cái gì?
Minh Huyên: chị gái tôi là người ham mê sắc đẹp.
Lâm Phục:…
Minh Huyên: Cảm giác của anh Yến như thế nào khi bị làm lơ?
Yến Sơ Phi vê vê ngón tay, trầm mặc không nói.