Edit: Jenn.
Khó có thể nói cô đang tìm đến cái chết hay không, đúng là cô ngủ gục trên vai anh như một thiên thần, nhưng lại đem anh nghẹn đến chết khϊếp nhưng thực sự trên người cô có một cổ hương dụ dỗ tội phạm.
Lâm Phục thưởng thức sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh tế của cơ thể cô và cười khúc khích.
Minh Minh không có kế hoạch cho hành trình, vì vậy Lâm Phục đưa cô trở lại thành phố G, căn cứ thực sự của anh. Trong vòng tròn nhỏ của Thành phố S, anh là một trong ba người con của Ma Đô, thực ra từ lúc đẻ ra đến lúc thành niên anh đều ở Ma Đô. Nam nhân ở phía Bắc rất hào phóng là tương đối đúng.
Anh phát hiện Minh Minh có hứng thú với ca hát, không ngờ Lâm Phục lại có giọng tốt, một vài bản tình ca cổ điển của Quảng Đông anh hát cực kỳ lưu luyến.
Phải nói rằng đặc điểm lớn nhất của thành phố G chính là ăn uống, nơi đây hội tụ đủ các món ngon của cả nước và thế giới, đứng trên đỉnh của tòa tháp cao nhất thành phố, nhìn ra cảnh đêm, tuỳ tiện vẽ một vòng tròn đều có thể chạm trúng một cửa hàng trăm năm tuổi.
Lâm Phục mang Minh Minh đi các con ngõ hẻm, gặp các gian hàng bán các loại ăn vặt, vừa đi anh vừa kể lại ngày xưa cùng bạn bè đi khắp nơi kiếm những quán ăn ngon. Ăn no thì đi bộ vẫn tốt hơn đi xe, Lâm Phục đối với thành phố G có điểm đắc thắng, anh đã học thuộc lòng trong lòng bàn tay, những món ngon cảnh đẹp, hơn nữa qua miệng của Lâm Phục lịch sử lại trở nên thú vị hấp dẫn, làm thành phố phồn hoa xa lạ sống dậy trong mắt Minh Minh.
Đồng thời, bên cạnh còn có vị công tử ăn chơi trác táng mà cô luôn cảm thấy không tin tưởng.
“Nếu anh làm hướng dẫn viên du lịch, nhất định sẽ là nhân viên của tháng, anh có thể làm giàu nhờ vào tiền thưởng.” Minh Minh mỉm cười nói.
“Làm hướng dẫn viên cho một người không tốt sao? Không cần tiền thưởng, tôi làm không công không được sao?” Lâm Phục lại lần nữa "thỉnh cầu", cúi đầu cắn chiếc bánh trôi mềm trên que tre trong tay cô.
Sợ xiên tre chọc đến anh, Minh Minh không trốn, mặc cho anh cắn mất cả miếng bánh, nhưng cô lập tức ôm lấy đầu anh, ghì chặt gáy anh, hôn mạnh lên môi anh, rồi mυ'ŧ hôn, nhấp vài cái thì há miệng cắn lại nửa cái bánh, nhẹ nhai để đi tiếp.
Lộc cộc.
Lâm Phục đột nhiên đập mạnh vào ngực.
“Làm sao vậy? Mắc nghẹn?” Minh Minh vội vàng xoay người, đè nửa người trên Lâm Phục xuống vỗ nhẹ vào lưng, thấy mặt anh vẫn đỏ hô hấp không đều, lập tức vòng ra phía sau ôm lấy eo Lâm Phục nghĩ dùng phương pháp sơ cứu của Heimlich—
“A…” Lâm Phục diễn không nối nữa, nhanh chóng bắt lấy tay Minh Minh không cho cô thoát.
Kéo người cô, Lâm Phục cúi đầu hôn thật sâu “Quên Yến Sơ Phi đi, làm bạn gái tôi đi.”
Ôm bờ vai của anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, Minh Minh thở hổn hển hồi đáp “Trong khoảng thời gian ngắn, tôi không muốn nói về chuyện tình cảm.”
“Tôi thật thương tâm.”
“Vậy đi một chút?”
“Ân… Miễn cưỡng có thể tiếp thu.”
Tay phải tạm thời không thể dùng, Lâm Phục cố ý phô diễn kỹ năng của mình, một cái đầu lưỡi cũng có thể hành hạ một người trên giường chết đi sống lại. Anh biết với cá tính của Yến Sơ Phi anh ta sẽ không làm quá nhiều hành động giống như phục vụ, nên anh muốn dùng thủ đoạn, làm Minh Minh trước khi bị cắm đã rối tinh rối mù, sẽ dụ hoặc cô nói những lời thô tục mà trước đây chưa từng nói qua, kết cục anh bị đá ra khỏi giường khi hầu hạ xong, dươиɠ ѵậŧ dài cương cứng cầu xin đến nửa đêm, đến khi Minh Minh lười nhác đi ngủ anh mới trộm cắm vào, thao cô dã man.
Mấy ngày kế tiếp, hai người liền không bước ra cửa phòng một bước.
Lâm Phục không phải là một đối tác giường chiếu quá xuất sắc, nói trắng ra anh có sắc, có bản lĩnh. Trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tràn đầy yêu thương, ở bên tai động tình nói nhỏ, ngòn tay quyến luyến vuốt làn da theo tiết tấu, anh hôn những nụ hôn lưu luyến lên cơ thể cô, mỗi lần cắm vào anh đều chăm chú, những cái ôm rắn chắn ấm áp, anh không hề dùng kỹ xảo gì chỉ là loại giao cấu “Nguyên thuỷ” , được gọi là “Làʍ t̠ìиɦ”.
Đặc biệt là khi anh đâm sâu vào hoa kính, đâm vào tận tử ©υиɠ, loại hoạt động này cả thể xác lẫn tinh thần đều bị anh chiếm cứ vui sướиɠ, khiến cho người ta bản năng yêu thích anh, phục tùng anh, tin tưởng anh.
“Ân…”
Lâm Phục nằm ở trước ngực Minh Minh há miệng mυ'ŧ tuyết nhũ của cô, đem đầu ti hồng nhạt toàn bộ đều bị anh ngậm trong miệng, giống như một đứa trẻ nặng kí mυ'ŧ, hút đến nổi Minh Minh chịu không nổi phải ưỡn ngực, có ảo giác giống như bị anh hút sữa.
Tay trai giấu giữa hai chân cô, thong thả thọc rút nởi lỏng đường đi. Đường đi nếp uốn tinh tế mềm nhẵn, giàu có co dãn, tràn đầy lực cắn, cảm xúc thoải mái anh chỉ muốn vuốt ve chơi thân thể nhưng lại làm anh không cảm thấy mệt chút nào.
“Ngô ân… A…” Minh Minh đã từ bỏ thúc giục, bắt lấy tóc của anh, toàn thân thả lỏng hưởng thụ niềm vui thích của anh cho.
Sau khi vuốt ve phần thắt lưng nhạy cảm của phần trên cơ thể cô, Lâm Phục đem cô nghiêng sang một bên, đưa chân cô lên, côn ŧᏂịŧ không khách khí mà cắm vào tiểu huyệt ướŧ áŧ.
Có một cảm giác an toàn tuyệt vời trong tư thế nằm nghiêng và cuộn tròn. Minh Minh ôm chân , thoải mái mà hừ nhẹ.
Liên tục hoan ái làm tiểu huyệt mềm mại mẫn cảm, ngược lại thọc vào rút ra quá nhanh sẽ làm tiểu huyệt tê mỏi, Lâm Phục am hiểu sâu việc này, liền cắm không nhanh không chậm, những mỗi cái đâm đều sâu đậm, phát huy được dươиɠ ѵậŧ hơn người. Mỗi cái đỉnh sâu đều khiến bụng cô run rẩy, hoa tâm phun nước, cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ rên.
Cô nhắm hai mắt khẽ nhếch cái miệng nhỏ, nhìn Lâm Phục như thể cô đang ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ.
Làm thế nào mà cô có thể hấp dẫn đến như vậy? Sao có thể mê người đến như vậy?
Cúi đâu hôn liếʍ lấy vành tai cô, thè đầu lưỡi khoan nhẹ lỗ tai, trêu chọc cô rêи ɾỉ tránh né, cuộn thân mình lại càng nhanh, thân hình lả lướt yêu kiều ôm thanh một đoàn như cô gái vô tội bị anh dụ dỗ, non nớt, thuần mỹ, cố tình--- Đã vậy tiểu huyệt còn dâʍ đãиɠ.
Lâm Phục chậm rãi tăng tốc độ sau đó đẩy mạnh hết cỡ, khiến cho tất cả da thịt mềm mại trong lỗ nhỏ của cô đều bị cọ xát, được mỹ nam cắm, còn chiếu cố nhuỵ tâm của cô, anh đâm đến mức cô sướиɠ đến tận cùng, da^ʍ huyệt phóng đãng toàn thân mất hồn, một bên bắn da^ʍ thuỷ ra ngoài, một bên trong thân thể truyền đến cảm giác bồng bột vui sướиɠ.
Thật thoải mái, tao huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm đến hảo sảng… Còn muốn… Thật nhanh, a…Thật tốt, tốt, muốn, muốn thiêu cháy….
Cô bị cắm đến nhục huyệt co rút tiết ra một cổ dâʍ ɖị©ɧ, Minh Minh cả người run rẩy bất quy tắc, đắm chìm trong cao trào tuyệt mỹ.
Lâm Phúc rút phân thân ra, mở hai chân cô, nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ đang phun ra mật dịch, cúi người về phía trước, thọc sâu đầu lưỡi vào lỗ thịt đã muộn màng co rút lại, cùng chất lỏng khuấy động, phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ.
“Ân a…” Mông thịt căng chặt, bắp đùi cứng đờ, kɧoáı ©ảʍ cực lớn chồng chất lên, đôi tay nhỏ bé không kìm được mà phối hợp theo tiết tấu nam nhân gắt gao liếʍ huyệt mà đèn lại xoa nắn thịt đế, làm trong thân thể kɧoáı ©ảʍ phá tan cực hạn ——
“Nha a a ——” thủy triều phun ra, bụng lớn như được trút nước mà xẹp xuống, hoá thành những cơn sóng kɧoáı ©ảʍ, bao phủ lên cơ thể, rửa sạch phía trong tâm hồn.
“Côn ŧᏂịŧ, tốt lắm, Lâm Phục….” Thân thể mỹ lệ ở trên giương giang hai chân, dâʍ ɭσạи mà trừu động.
“Thích sao?” Bị bắn lên mặt, Lâm Phục liếʍ liếʍ môi, ôn nhu nói.
“Ân…”
“Thích cái gì?”
“Thích bị anh cắm, bị anh liếʍ…”
“Lần sau phải nói muốn côn ŧᏂịŧ bự của tôi cắm huyệt.”
Tiểu huyệt co rút, dần được nới lỏng, Lâm Phục liền cắm nam căn trở về, thao lúc nhanh lúc chậm.
Anh cũng rất thích.
Chưa bao giờ thích như vậy.
"Xin chào? Thiếu gia Lâm? Sư phụ Lâm? Anh còn một cuộc hợp báo! Anh có tới hay không?”
Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Phục nghe điện thoại, ngón út ngoáy lỗ tai bị giọng nói làm cho tê dại, một lần nữa anh ném điện thoại nhào đến giường có mỹ nhân đang nằm.