Chân Hương Thật Lục

Chương 74: Như nước như diễm

Edit: Jenn.

“Cái này không phải tôi đang lo lắng cho em sao?” Lâm Phục buông thõng hai tay, cười đến vô tâm.

Hôm qua Yến Sơ Phi tra được Minh Minh bị anh trai đưa về khách sạn, nên bọn họ không tự nhiên tìm đến cửa, Yến Sơ Phi đến bệnh viện, anh quay lại thành phố S ôm cây đợi thỏ.

Biết được Bộ Thiếu Văn tự chọc vào hai mắt mình, biểu tình Yến Sơ Phi hoảng sợ làm trong lòng anh thoải mái ít nhiều, không biết anh ta ở đâu tim fra một đứa trẻ kì quái đến vậy. Hay là ... cô gái trước mặt có năng lực gì mà khiến người ta yêu điên cuồng?

Bộ Văn Chi thiếu chút nữa mắt bị mù, Hàn Duật không muốn sống nữa mà trao đổi thương tích với lão Yến. Phải biế rằng lúc trước anh ta vì muốn đóng vai một tay quyền anh, nên đã được luyện tập chuyên nghiệp, mấy năm nay vẫn luyện tập theo định kỳ, một thân hình lực lượng đầy cơ bắp, sức bật cùng năng lực đánh trả trong phòng luyện tập thể thao không phải để chưng, cùng anh ta đánh nhau, kết quả là Hàn Duật dù muốn dù không phải nằm viện ít nhất nữa tháng.

Anh tương đối thông minh, thành thật trợ giúp Sơ Phi, tuy rằng gãy xương cổ tay, lần này tịnh dưỡng ít nhất một tuần.

Do đó, anh có ít nhất bảy ngày săn mồi liên tục.

Nghĩ đến đây, Lâm Phục cười càng thêm xán lạn.

“Theo tôi đi, Lão Yến đang tìm cô, cô chỉ ở một mình khẳng định không trốn được anh ta.”

“Ai nói tôi muốn trốn anh ta?” Minh Minh liếc nhìn chung quanh, Lâm Phục có điểm chói mắt, đứng chung với anh ta không chừng sẽ bị chụp lén.

Cô lờ mờ nghe thấy âm thanh quảng cáo “Gương vỡ lại lành” trên điện thoại di động của hành khách, do dự một lược, cô rời khỏi sảnh chờ.

Cô ngồi ghế sau siêu xe màu xanh ngọc của Lâm Phục, Minh Minh nhìn ngoài cửa sổ xe, không nói một lời.

Dòng xe cộ thong thả, vỉa hè đông người qua lại, ai cũng vội vã, ai cũng có một hướng đi và mong muốn đến được bờ bên kia, níu kéo người già, người trẻ, người bạn đồng hành. Trước khi có sự xuất hiện của anh trai, cô chưa bao giờ tham lam tình cảm gia đình, nhưng sau khi nhớ ngọt quên kẹo, bỏ đường cũng không phải là một trải nghiệm dễ chịu như vậy.

Có lẽ, cô đã hiểu lầm? Anh không bỏ cô sao? Chỉ là hiện tại đang có chuyện gì?

"Cho tôi mượn điện thoại di động."

Lấy điện thoại của Lâm Phục cô gọi cho anh trai, khi giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của anh trai anh ấy vang lên, Minh Minh sửng sốt vài giây mới mở miệng “Anh, là em.”

“…Bảo bối, đang ở đâu?”

“Thành phố S.”

“Chuẩn bị đi đâu chơi?”

Minh Minh trầm mặc trong chốc lát.

“Bảo bối?”

“Em chưa nghĩ ra”

“Dãy số này là của bạn em?”

“Vâng.”

“Đi chơi vui vẻ, anh chuyển một khoản cho em. Em có thể mua thứ gì đó nếu em muốn, không đủ nói anh”

“Đại ca, không đủ thì còn có tôi!” Lâm Phục ở một bên cười ngắt lời.

Minh Minh một chân đạp lên giày của Lâm Phục, tàn nhẫn nghiền.

“Không cần, em đủ tiền. Anh… Ở đâu?”

“Ở sân bay, có cái hạng mục mới phải làm.”

“Bao lâu?”

“…Không xác định.”

Không xác định.

“Em hiểu rồi, tạm biệt, anh trai.”

“Tạm biệt, bảo bối.”

“Anh trai em gọi em là bảo bối?” Lâm Phục trêu ghẹo nói “Em xem anh trai em thực sủng em…”

Minh Minh đột nhiên bắt đầu cởi nút quần áo anh, làm anh nhất thời sửng sốt.

Anh không ngại xe chấn, chỉ là lúc này ——

“A a —— a a ——” Lâm Phục kêu thảm thiết.

Tài xế ngước mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, chỉ thấy thiếu gia mang một cô gái lên xe liền nhào vào vai trần trụi của thiếu gia.

Kỹ năng diễn xuất của thiếu gia thật sự càng ngày càng cường đại.

Bị răng nhọn Minh Minh cắn đau đến tận nội tâm, Lâm thiếu gia khó có thể mở miệng trả lời.

Hồi lâu, Lâm Phục nhìn Minh Minh cắn anh đến phát ngốc, thấp giọng nói nhỏ, “Xin lỗi…”

Minh Minh không có lên tiếng.

“Tôi cho rằng…Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, em không thể yêu Yến Sơ Phi nhanh đến như vậy được.”

Minh Minh ngoái đầu lại nhìn anh.

Diệp Lăng đi dò hỏi mới biết được Minh Minh cùng Yến Sơ Phi đã chia tay, Diệp Lang biểu tình khổ sở khiến Minh Minh không kiềm được nổi buồn trên mặt.

"Tại sao? Cái cũ không đi, cái mới cũng không tới." Minh Minh xoa khuôn mặt nhỏ của Diệp Lăng.

“Đúng vậy, tôi không ghét cô ấy.” Lâm Phục nói.

Hai người phụ nữ nhìn Lâm Phục đầy hằn học.

“Anh nói lại lần nữa?” Minh Minh chậm rãi nói.

“Chính là, Tôi thích cô ấy.” Lâm Phục cười với Diệp Lăng.

Diệp Lăng bật cười như hoa lê dính hạt mưa.

Vị trí của đoàn phim rất hẻo lánh, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, không khí đầy hơi ẩm và phảng phất hương thơm của lá sen, cửa sổ xe đón gió đêm, Minh Minh tiếp tục phát ngốc.

Lâm Phục đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

Không phải cô kì quái, mà là chính bản thân anh kì quái. Rất nhiều người phụ nữ mập ốm cao thấp đều gặp qua, sao lại có hứng thú với nữ nhân thoạt nhìn không có gì đặc biệt này?

Cô dựa vào cái gì bức Bộ Chi Văn đến như vậy?

Những lần gặp cô, trong đầu anh chợt hiện ra nhưunxg hình ảnh, mỗi hình ảnh của cô đều khác nhau,----lúc mới gặp cô vô cùng giản dị, cẩn thận và tinh ranh trong chương trình, thoải mái và mãn nguyện khi ở một mình, trên giường kiều mị yêu dã, dưới giường lý tính dứt khoát. Giống như nước thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vô hình lại hay thay đổi.

Tuy nhiên, cô ấy có thể chói sáng, giống như một ngọn lửa.

Khi cô ấy nhìn anh cười, khi cô ấy lạnh lùng với Hàn Duật, khi cô ấy lôi cổ áo của Bộ Thiếu Văn ném xuống đất, khi cô ấy đi chân trần chạy về phía Yến Sơ Phi.

Thật sống động, thật cảm động, thật xinh đẹp, giống như nhân vật chính của cả thế giới với cái nhíu mày và nụ cười, khiến tất cả những người đi đường đều giống như những người qua đường không tên.

Lần trước cô gọi cho anh, yêu cầu anh trả tiền, vừa đến quán bar, anh thiếu chút nữa không nhận ra cô. Cô luôn trang điểm nhẹ nhàng hoặc để mặt mộc, lúc ấy dung nhan yêu mị kiều diễm, trên người mặc mặc chiếc váy ngắn màu xanh đậm bao trọn đường cong mê người, cái mông tròn trịa ngồi trên chiếc ghế màu đỏ tươi, chiếc váy cao đến tận bắp đùi, hai chân thon dài lộ ra không thiếu thứ gì. Làm người xem miệng lưỡi khô khốc, phân nữa tầm mắt nam nhân ở quán bar đều nhìn hai chân cô, cô còn dám uống thêm rượu!

Một nữ nhân, như thế nào có thể… Có muôn hình vạn trạng như thế? Sau vài cái liếc mắt đưa tình, nhìn người khác chỉ thấy nhàm chán?

Đưa bàn tay trái không bị thương của mình ra bao lấy tay phải của cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, Lâm Phục khẽ rung lên như điện giật, vết cắn trên vai trái của anh nóng lên một cách nhàn nhạt.

Nữ nhân này, quả nhiên là có ma lực.

Lâm Phục tự cười một mình. Cười chình mình đã 30 tuổi vẫn còn cái ý nghĩ như hồi trung học.

“Anh cười thật biếи ŧɦái” Minh Minh xoay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhàm chán nói.

“Ách —— khụ khụ, ha hả…”

“Cánh tay anh sao thế?”

“đánh lão Yến, rồi bị lão Yến đánh.”

“…”

“Có phải anh thật trượng nghĩa không?”

“Cảm tạ ngài!”

“Ha ha…”

Nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn lãng tươi cười, Minh Minh đột nhiên cực nhu hòa mà mở miệng:

“Cảm ơn anh, Lâm Phục.”

“Như thế nào đột nhiên ——”

“Cảm ơn anh, ở thôn hoang vắng đã đi tìm tôi, cảm ơn anh, trên phi cơ nguyện ý cứu tôi, cảm ơn anh khi tôi say rượu đã chiếu cố tôi, cảm ơn anh, đã giúp tôi không tiếp tục bị lừa gạt.”

“Căn bản nhiều như vậy sao? Đủ để lấy thân báo đáp không?”

“A, anh đã thấy phía dưới….Của Yến Sơ Phi chưa?”

“Này!” Sao lại có nữ nhân cự tuyệt người khác như vậy chứ? Tìm chết?

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Tôi nghĩ vai diễn của tôi trong cảnh hôm nay đã bị chị tôi cướp mất.

Lâm Phục: Chị gái của cậu còn độc hơn cả cậu.

Minh Huyên: Anh có bằng lòng không? Ba người đã nói gì trong bệnh viện?

Hàn Duật:…

Bộ Thiếu Văn:…

Yến Sơ Phi:… Muốn nhìn sao?

Lâm Phục: Này!