Edit: Jenn.
“Ngô ân…”
Phòng tắm tí tách nước che phủ cơ thể, cô bị anh che miệng dựa trên vách tường thao đến cả người ửng hồng khô nóng.
Phòng khách nhân viên phục vụ đang đổi đồ dùng và ga giường, cô thì đang giờ một chân ở phòng tắm cho anh cắm, anh dùng những nụ hôn nóng bỏng vào tai, cổ, khuyên tai đong đưa thỉnh thoảng chạm nhẹ vào mặt cô.
Côn ŧᏂịŧ cực đại dưới thân nhẹ nhàng trừu động, lỗ nhỏ vừa ngứa vừa tê rần, làn da giống như được vô số lông chim hạc quét qua, quét đến xương cốt mềm nhũn, vòng eo vô lực.
Căn bản mùi rượu đã bị nhiệt độ trong phòng tắm làm tan đi một chút, trong làn sương mờ ảo, cô thậm chí còn cảm thấy anh trai mình ... nhìn cô như một người tình.
Sẽ sao?
Với mối quan hệ này, anh hẳn là yêu cô nhiều hơn… phải không?
Sẽ không lại đem Lý Ân Nặc đẩy cho cô, sẽ không lại đột nhiên biến mất không thấy đi?
“…”Một giấc ngủ dậy, bên gối không người, Minh Minh cầm tờ giấy đặt ở tủ cạnh đầu giường, trong lòng rơi xuống vực thẩm.
Nuốt viên thuốc tránh thai cạnh tờ giấy, Minh Minh gọi điện thoại cho anh, nhưng không có ai trả lời.
“Bảo bối thực xin lỗi là anh không tốt
Hãy tự chiếu cô mình cho thật tốt
Anh có một số việc muốn làm”
Ba hàng chữ, lời nói giống như những mũi nhọn to lớn, đâm thẳng vào mắt cô, xuyên qua trái tim cô! Đâm cô đến vỡ nát và chảy máu không ngừng!
Rốt cuộc, anh coi mọi chuyện đêm qua là một sai lầm!
Rốt cuộc, anh đã bỏ cô lại và lấy đi tất cả những gì anh đã cho cô!
Cố gắng kìm lại những giọt nước mắt yếu ớt, cô nắm chặt tờ giấy thành một quả bóng và ném nó xuống.
Cô không có việc gì.
Cô không có mất đi cái gì.
Vốn dĩ không có cái gì thuộc về cô.
Trừ bỏ bản thân cô.
Mép giường được chuẩn bị một chiếc váy, mang cảm giác thoải mái, sắc thái nhu hoà không khoe khoang, cùng một chiếc túi mới đựng giấy tờ tùy thân của cô, cô còn bỏ vào đó khăn lau ướt thường ngày, xylitol, thuốc nhỏ mắt, đồ trang điểm và một bọc nhỏ đồ ăn.
Thuốc nhỏ mắt ... thì mắt đã đủ ẩm rồi, không cần đâu. Minh Minh lấy đang muốn ném vào thùng rác, nhưng không khỏi tự giễu, hành động ấu trĩ, yên lặng nhìn một lát, một lần nữa bỏ về.
Luôn luôn có chuyện không thể ép buộc, mặc dù cô không quan tâm đến luân thường đạo lí nhưng người khác thì không.
“…” Cô nhanh chóng ném thuốc nhỏ mắt vào thùng rác, Minh Minh thay quần áo rồi đặt trên lưng một bọc nhỏ cũng không quay đầu lại!
Nếu không giống nhau, nếu không giống nhau vì cái gì ngày hôm qua còn làm nhiều lần như vậy! Cô thông cảm anh lần đầu khai trai, chịu không nổi cũng không nhẫn tâm kêu dừng!
Minh Minh tâm trạng khó mà bình tĩnh lại được.
Người ta nói khi xui xẻo uống nước lạnh cũng có thể mẻ răng.
Mặc dù đeo khẩu trang nhưng một số bạn cùng lớp và bạn bè thời đại học vẫn nhìn thấy Bộ Thiếu Văn cùng cô ở bên nhau, đặc biệt là một số bạn trong Hiệp hội Nhϊếp ảnh, đôi mắt lanh lợi dường như đến cùng vì cái gì, một đám người gọi điện đến làm phiền, thậm chí còn tự xưng là phóng viên truyền thông, Minh Minh không thể chịu nổi liền chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, cô đâm đầu lao ra liền đυ.ng trùng l*иg ngực của một người, di động rơi xuống đất, vỡ nát màn hình.
Di động mới dùng cách đây ba ngày của Yến Sơ Phi đưa.
“Xin lỗi.”
Giọng nói từ tính nhẹ nhàng của người đàn ông từ trên đầu cô vang lên, Minh Minh nhặt di động lên “Không có gì! Là tôi không cẩn thận nhìn đường, thật ngại quá!”
Ngước mắt nhìn lại, khoảng cách trong gang tấc, nháy mắt nhận sai.
Minh Minh vội vàng lui về phía sau, cúi đầu hành lễ, vòng qua nam nhân bước nhanh rời đi.
Người kia là “Ông chủ Hoa!”
Sân bay lớn như vậy tại sao lại đâm trúng anh ta? Đây là nghiệt duyên chăng?
“Ông chủ Hoa, yêu cầu---” Người trợ lí tiến lên hỏi.
“Không cần.” Hoa Diệp cười cười, anh vừa nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của cô, nhìn điện thoại di động giống như một con gà nhỏ, cô khá đáng yêu nên anh cố ý dừng lại trước mặt cô, ý nghĩ kia cũng không có gì.
Tuy nhiên, quả thực là định mệnh.
Minh Minh đưa điện thoại di động đã khôi phục cài đặt gốc, thẻ điện thoại bị rút ra, vứt bỏ điện thoại. Mang khẩu trang, cô bị phóng viên gọi đến nhanh như vậy có chút ngoài dự đoán, cô coi thường sức lan tỏa của giới truyền thông.
Mặc kệ, về nhà trước!
Sau đó, bắt đầu hành trình sa đọa kéo dài một tháng!
Thành phố B, Minh Chấn, người vừa trải qua ca phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, nhanh chóng gọi lại khi thấy điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ, không ai nghe máy cả. Có người tra được Minh Minh đang trên chuyến bay trở về thành phố S, Minh Chấn ngay sau đó chạy tới sân bay.
Bốn tiếng sau, Minh Huyên mở cửa nhìn thấy Minh Chấn, anh lập tức bỏ miếng bánh quy đang ăn trong miệng xuống, đứng thẳng lưng, thái độ kính cẩn lạ thường.
Kỳ thật anh gặp anh hai vài lần, nhưng chính là….Sợ muốn chết.
“Chị em đâu?”
“Ách…” Minh Huyên nuốt nuốt nước miếng “Chị cầm hộ chiếu, nói…”
“Nói cái gì?”
“Nói đi du lịch một tháng”
Minh Chấn nhíu mày.
“Còn kêu một người tên Lâm Phục đi cùng!”
“…”Minh Chấn im lặng, hồi lâu, đi đến sô pha ngồi xuống, toàn thân mất sức lực.
Bụng dưới hơi đau, vết thương phía dưới có vẻ không đau cho đến giờ phút này.
“Anh ơi, anh… ổn chứ?”
“Không sao đâu.”
Đã… Thấy đủ.
Nếu cô còn muốn thân thể anh, anh liền cho. Những người khác, đừng nghĩ về nó, đừng nhắc đến nó, đừng làm phiền cô, đừng làm gián đoạn cuộc sống mà cô chọn.
Điều cô ấy muốn là vĩnh viễn không rời khỏi anh trai mình.
Vậy vĩnh viễn anh sẽ là anh trai không bao giờ rời bỏ cô.
“Anh hai….” Minh Huyên lo lắng nhìn, nhưng không biết mình có thể làm gì.
Tại một nhà ga hành khách ở thành phố S, Minh Minh quay người lại nghiến răng nghiến lợi “Anh còn muốn theo tôi đến khi nào?”
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: ~ Anh ơi! Anh có khỏe không, anh cả ~?
Minh Chấn: Tránh ra!