Chân Hương Thật Lục

Chương 72: Ôm anh trai (Ca ca play)

Edit: Jenn.

Minh Minh thét chói tai nâng eo, tỉnh rượu được vài phần, dưới thân nộn huyệt thịt phảng phất như bị xé rách, hạ thể bị cắm thành hai nửa, bụng nhỏ như bị hõm vào, toàn bộ hoa kính nóng rát trướng đau.

Phân thân của Minh Chấn có cẩm giác như hàng ngàn con mãng xà vỗ về, vì thủ da^ʍ quá lâu, giờ phút này dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm cực độ lại được cái lỗ ấm nóng ẩm ướt của em gái nuốt chửng và quấn lấy, thể xác và tinh thần của anh được bao bọc bởi lớp kim loại mỏng, từ da thịt đến xương tuỷ chỉ một cái chớp mắt liền như bị điện giật hàng trăm lần!

“Anh hai….” Cô gọi như đang khóc.

Minh Minh run rẩy, thắt lưng mềm nhũn, bụng nhỏ bị khuấy động. Anh dùng bàn tay giam cầm cô lại, anh muốn đem côn ŧᏂịŧ lớn thượng cô, cô khó có thể rút lui, hai chân cô như không còn sức lực do cảm giác xé rách mạnh mẽ, chúng nằm mềm nhũn ở hai bên eo anh.

Bôi trơn không đủ… Nhưng…

Minh Minh kiều suyễn nhìn về chỗ giao hợp, Minh Chấn nhắc cằm cô xoay người đè cô xuống tắm chăn bông ướt.

“Đừng nhìn.” Anh thương tiếc hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt cô

“Anh…Đau…” Động tác xoay người khiến nam căn trừu động trong cơ thể cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô cả người bủn rủn.

Thấy bộ dáng thống khổ của cô, gân xanh trên trán Minh Chấn chống đỡ trên người cô cũng nổi lên, muốn làm trái bản năng rút ra, nhưng mỗi một cử động nhỏ đều khiến anh mất hồn và thúc giục anh phi nước đại một cách điên cuồng.

“Ân ân ——” Minh Minh ậm ừ lắc đầu, hai chân kẹp chặt eo anh, sức lực toàn thân đều cung cấp cho tiểu da^ʍ huyệt, làm nó theo phản xạ mà siết chặt lại, gắt gao trói chặc côn ŧᏂịŧ nóng hổi.

Minh Chấn tiến thoái lưỡng nan, lưng cong lên, hô hấp gian nan. Cúi xuống tiến đến bên tai cô, thở gấp ôn nhu nói: ““Dạy ta, bảo bối dạy anh đi”

Âm sắc như đàn cello từ tai đi thẳng đến tâm hồn, Minh Minh run run tiết ra da^ʍ thuỷ, tất cả đều phun lên gậy thịt thô to đang ở sâu trong nhuỵ hoa.

Minh Chấn run rẩy dữ dội, giống như một con dã thú gặp phải một tiếng gầm lặng lẽ mạnh mẽ của kẻ thù.

"Anh ơi ... ôm em đi..."

Lệnh cấm được bãi bỏ, bản năng tìиɧ ɖu͙© cùng áp lực đè nén mười năm bùng nổ, anh thậm chí không nghe rõ những câu sau đó, anh tuân theo du͙© vọиɠ gần như cuồng bạo, khẩn khoảng bóp lấy cặp mông kiều nộn, xâm nhập vào khe thịt ẩm ướt bên trong, điên cuồng hưởng thụ tầng lớp mị thịt bất lực mυ'ŧ vào, kháng cự lấy lòng anh!

Ngay cả khi điều chờ đợi anh sau niềm hạnh phúc vào lúc này là vực thẳm vô tận, anh cũng không thể ngoảnh lại!

Anh ôm chầm lấy người em gái mà anh đã yêu suốt mười năm!

Cuối cùng ...

Không cần kĩ thuật gì, không cần thay đổi tư thế, liên tục đâm vào từ trên xuống dưới sẽ khiến hoa huyệt lấp đầy chua xót sưng lên, cảm giác tội lỗi của đạo hạnh đan xen vào kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙©, bức Minh Minh không ngăn được rên lên, điên cuồng vặn eo và nâng hông, không biết là đang chào đón hay từ chối anh.

“Anh, a a —— nha a… Ân ân —— Anh, Anh…”

Anh đã không biết bao nhiêu lần tưởng tưởng tiếng rên này vang lên, Minh Chấn nói không nên lời không biết bản thân đang chấn động hay xúc động, bế thân thể mềm mại thơm tho cô lên kéo theo cả chiếc áo choàng tắm, đem cô như trẻ con mà ôm trước ngực, biến bản thân thành điểm tựa duy nhất của cô, làm cô hoàn toàn thừa nhận tình yêu mãnh liệt của anh.

Minh Minh rùng mình hít không khí, thân thể giống như bị trói trên máy đóng cọc, dưới thân da^ʍ huyệt bị xỏ xuyên qua, mị thịt bị chà đạp đến mềm mại bất kham, hoa tâm bị tra tấn, những cảm xúc ghen tuông phía dưới từ eo tràn xuống đầu ngón tay, mũi chân, đến lúc tứ chi cứng đờ tê dại. Những ghen tuông phía trên còn có cái hạnh phúc đẹp đẽ mà bất cứ người phụ nữ thanh khiết nào cũng không cưỡng lại được, thiêu đốt trái tim và hủy diệt tâm hồn, như lửa điện, xoa dịu xương cốt cùng tâm hồn!

“Anh…Ân a---” nước mắt trào ra, dưới thân mật dịch cũng mãnh liệt tràn đầy.

Bị ôm đến khó thở, hai chân mở rộng, từ giữa hai chân đến sâu trong hoa tâm bị anh tùy ý chiếm cứ đâm vào, nông sâu nặng nề dày đặc, đã vậy côn ŧᏂịŧ còn thô dài hung hãn tàn nhẫn!

Anh khi dễ cô!

“Ô ân… A a…”

Sảng khoái vô cùng, cao trào chồng chất, chỉ có co giật kêu gào, nhưng người anh chịu đựng bao nhiêu năm đều biết cách ôm lấy thân thể mềm mại của cô để lau khô. Cô xuất nhiều lần khiến tiểu huyệt chật hẹp nóng ẩm, anh di chuyển mượt mà hơn, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và sảng khoái. Vòng eo như gấp gáp, những đường cơ giữa thăng trầm đầy sức mạnh thô sơ và nhịp điệu hoang dại, gợi cảm và mạnh mẽ.

Anh muốn cảm ơn cô vì ngày trước để anh tự thủ da^ʍ bắn tinh, để bây giờ anh có thể liên tục chống lại ham muốn bùng phát, ôm cô và yêu cô liên tục, cho cô đau đớn và niềm vui đã lên men ngày đêm trong mười năm qua.

Không đủ, không đủ, không đủ ——

Bị cao trào tra tần đến không thể giải thoát, Minh Minh không nhịn được khóc kêu, cầu xin anh bắn ra. Minh Chấn cúi đầu hôn cô nhẹ nhàng, lừa dối cô, thao cô khóc đáng thương và đáng yêu, hồ nước trái tim mà anh đã khô cạn suốt mười năm trở nên có chút ẩm ướt, từng giọt chất lỏng mùa xuân trong suốt, phản chiếu cô quyến rũ dâʍ ɭσạи kiều mị.

Anh yêu cô.

Làm anh trai, làm nam nhân.

Trong cơn co rút cô thất thần, cuối cùng anh cũng không thể chống lại được, sau một lúc đâm rút cuồng dã, xâm nhập vào tử ©υиɠ bắn ra.

Cảm giác như tuỷ sống bị rút cạn, ảo ảnh về cái chết và niềm hạnh phúc của cơ thể khiến Minh Chấn xuất thần một lúc.

Anh —— làm cái gì?

Minh Minh phản ứng cực nhanh ôm lấy bờ vai rộng của anh, giọng điệu hung ác mà run rẩy yếu ớt “Em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, thấy thế nào, em mặc kệ anh có phải anh hai hay không, lσạи ɭυâи cũng được, dâʍ đãиɠ cũng được, anh không được rời xa em!”

“…Em sẽ hối hận!” Ôm lấy cô, Minh Chấn hôn lên trán cô, lẳng lặng mà khuyên nhủ.

Minh Minh ngước mắt, “Em muốn nhìn, đời này ai có bản lĩnh làm em hối hận!”.

Ôn nhu nhìn chăm chú nữ nhân dưới thân mình, Minh Chấn không nói nên lời.

“Em mặc kệ, về sau tìm anh, anh nhất định phải đến! Anh dám chơi trò mất tích thử xem? Nếu em tìm được anh liền thiến anh!”

“….Anh là anh trai em!” Minh Chấn dở khóc dở cười, không thể hình dung chỉ có thể cảm thụ trong trái tim.

"Vậy thì sao?"

Cái gì mà… Vậy thì sao? Trong lòng anh có em không?

“Anh!” Minh Minh đẩy ngã Minh Chấn, gối đầu lên ngực anh “Hai chúng ta giống nhau đều xui xẻo.”

“Ân?”

“Người anh yêu không thích nam nhân, người em thích…Nói em vô dụng.” Minh Minh bắt đầu kể lễ.

“Cái gì?” Minh Chấn tức giận “Ai?”

Vốn dĩ cô chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của anh trai mình, xua tan đi cảm giác đạo đức và tội lỗi của anh ấy, nhưng khi nghe được anh vì cô mà tức giận đau lòng, cô bỗng nhiên uỷ khuất, nước mắt rơi dào dạt.

Đối Yến Sơ Phi, cô không phải không có đề phòng, nhưng làm thế nào để đề phòng, đối mặt với anh cô vẫn bị cám dỗ, chung quy vẫn là động tâm.

May mà, hồi tâm kịp.

Minh Minh kể tóm tắt đoạn tình yêu ngắn ngủi, anh biết Bộ Thiếu Văn là bạn trai cũ của cô, nhưng bởi vì lúc trước cô nói anh ta và cô xa mặt cách lòng, nên chia tay, cho nên Bộ Thiếu Văn đối với cô là tình cảm sâu đậm khó quên, Yến Sơ Phi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bộ Thiếu Văn mà lợi dụng cô, vừa không lệch khỏi quỹ đạo lại không sinh thêm chuyện phiền phức.

Nếu anh trai biết Bộ Thiếu Vi ngấm ngầm giở trò, cô sợ anh lại làm ra chuyện gì đó to tát.

Sau khi nói xong, mối bất bình trong lòng Minh Minh cũng được giải quyết. Dưới thân một mảnh ẩm ướt dính nhớp, côn ŧᏂịŧ tuy rằng đã mềm, nhưng trong cơ thể cô vẫn còn cảm giác, vẫn cắm vào trong cơ thể cô dụ dỗ từng đợt.

Minh Minh có chút đỏ mặt, ngón tay chạm nhẹ nhũ thịt viên trước mắt. Anh là anh trai cô, thân là anh trai, nhưng lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy, khi anh xuất hiện ở trước mắt cô anh cũng là một nam nhân trưởng thành, ôm anh hai, cảm giác lσạи ɭυâи trong lòng cô không mãnh liệt. Thậm chí có thể không biết xấu hổ mà nói… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn hơn bứt rứt hổ thẹn.

Cúi đầu trộm ngắm dưới thân…

Minh Chấn bất đắc dĩ mà châm ngòi kɧıêυ ҡɧí©ɧ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Dáng vẻ của cô khiến anh khó có thể thích ứng, anh chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ, sẽ…

Minh Minh khinh bỉ méo miệng, nhỏ giọng oán giận “Làm đều làm, còn không cho xem.”

Minh Chấn cắn răng.

Cô hào phóng quá mức!

Minh Minh co rút hoa huyệt của mình “Lúc nãy anh nói cái gì? Anh nói không có cái gì hai cái?”

Minh Chấn một đầu hắc tuyến.

“Anh đã nói sẽ bù đắp số lần cho em.”

Cô tham lam không biết xấu hổ, vậy tại sao anh lại sợ?

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Anh Yến, anh cảm thấy thế nào vào lúc này?

Yến Sơ Phi:…Tôi, khi, nào, nói, cô ,ấy, vô, dụng?

Minh Huyên: Anh nói cô ấy vô dụng, viết tắt là vô dụng!

Yến Sơ Phi khoé miệng chảy máu.

Minh Huyên: Không phải, kỳ thật tôi là muốn hỏi, anh làm thế nào mà để các chị em kêu tên anh, hô lớn anh trai xong lên nếu không xông lên sẽ không kịp?

Yến Sơ Phi hộc máu.

Hàn Duật: Khắp chốn mừng vui.

Lâm Phục: Tôi nên vui mừng, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng việc điều trị trong tương lai của mình không tốt hơn là mấy ...

Minh Huyên: Cái kia?

Hoa Vân Lâu: Ân? A… Tôi không vội.