Edit: Jenn.
Đối với số đặc biệt Quốc Khánh, nhóm chương trình tự nhiên không tiện thiết kế một ít phân đoạn bị cắt, nếu trong bảy ngày Quốc Khánh mà không có bất hoà nào lên hotsearch, tập thể nhà làm chương trình sẽ nằm dưới đất.
Vũ hội hoá trang cộng thêm tiệc Quốc Khánh, nói đơn giản cũng đơn giản, mười bốn người cùng nhau phối hợp tiết mục có thể thu được đạo cụ, quần áo, hơn nữa 9 nghệ sĩ ở đây phân nửa là ca sĩ, tiết mục hài có Tôn Trung nên cũng không cần quá lo, hoá trang thì có Ninh Lan, nên lúc đầu mọi người đều rất thoải mái.
“Hẳn là… Sẽ không đơn giản như vậy?” Lục Cận Dao hồ nghi.
Đương nhiên.
Đội ngũ đạo diễn ngay lập tức tiết lộ hai yêu cầu cuối cùng – toàn bộ hoạt động hành trình trong ngày không được đặt đơn hàng và tổng chi phí không được vượt quá ba nghìn.
Trước cái yêu cầu đầu tiên mọi người không có cảm giác, nhưng yêu cầu sau vừa nghe các khách mời đều dở khóc dở cười.
Ba ngàn tệ, mười bốn điểm, có thể làm gì?
Kiều khanh khách đưa ra nghi ngờ ngay tại chỗ, nhưng đã bị nhóm chương trình bác bỏ.
Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ đã ra, làm nhiều hơn nói.
Đầu tiên là lên kế hoạch và phân chia công việc. Vốn dĩ Yến Sơ Phi ở đây, mọi người theo bản năng xem anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng đạo diễn cố tình dựng rào cản, yêu cầu hai vị khách đặc biệt trước nửa giờ không được tham dự thảo luận.
Sự phát triển của vấn đề đã thể hiện bộ mặt của tổ đạo diễn đối với các khách mời, bọn họ đều biết.
12 khách mời tự quyệt định Lưu Triệu Vũ cố gắng chiếm ưu thế trong cuộc thảo luận,nhưng khi bị Tôn Trung hỏi đến chi tiết, anh ta hơi bực bội.
Những lời đề nghị của Tôn Trung thường bị bạn gái cũ La Tâm Mỹ từ chối, trong giọng nói có sự khinh thường làm mọi người đều đông tình với Tôn Trung. Kiều Hàn Thu không lên tiếng nhiều lắm nhưng mỗi lời nói đều có trọng lượng, dần dần mọi người đều chờ Kiều Hàn Thu an bài. Kiều Hàn Thu phát hiện ra xu thế này liền đem câu chuyện đẩy cho Lâm Phục.
Lâm Phục có chút thất thần, nhận ra Kiều Hàn Thu nói anh mới bắt đầu sửa sang lại ý nghĩ, lúc này, nửa giờ đã qua.
Nửa giờ nói dài cũng không dài lắm, nhưng cũng bại lộ không ít vấn đề. Lưu Triệu Vũ có tính cách rất sĩ diện, Ninh Lan mỗi lần tưởng sẽ mở miệng nói chuyện nhưng rốt cuộc cũng nghẹn về, Tôn Trung đối với mỹ nhân trẻ tuổi La Tâm Mỹ là yêu đến hèn mọn.
Kiều Khanh Khách tính tình đơn thuần trẻ con, Lục Cận Dao đối với cô đã mất hết kiên nhẫn, với sự nỗ lực điều động của Trần Bác Xa, Trần Bác Xa càng làm càng không được kết qủa gì, thật bật lực.
Kiều Hàn Thu cùng Lâm Phục quan hệ thân thiện nhưng không thân mật, tình cảm mãnh liệt nhưng không hề có tình bạn hữu nghị.
Bộ Thiếu Văn cùng Minh Minh, hai người bọn họ từ đầu tới đuôi không mở miệng, không hề có giao điểm của ánh mắt.
Sau nửa giờ thảo luận, bầu không khí vô cùng tồi tệ, khi giọng nói trầm thấp khàn khàn của Yến Sơ Phi chậm rãi vang lên, mọi người như nghe tiếng trời, thậm chí có chút muốn khóc.
Phong cách của anh ngay lập tức thay đổi một nồi cháo sang một hội nghị quốc tế cao cấp —— Yến Sơ Phi thành thạo tiếng Anh, Pháp, Nhật và Hàn, khi giao tiếp với các nữ diễn viên Hàn Quốc mà không gặp rào cản, chuyển đổi ngôn ngữ tự do, tư duy rõ ràng, logic chặt chẽ và chữ viết tay đẹp.
Cùng Lâm Phục phối hợp phân giải nhiệm vụ, hai người vẽ sơ đồ tư duy vừa vẽ vừa giảng, mọi người cơ hồ đều hiểu, Trần Bác Xa bị điều động lên, khai quật tiềm năng chủ động gánh vác việc điều khiển ánh sáng và âm thanh.
Các nam khách mời đều rất hợp tác, các nữ khách mời thì không cần phải nói. Minh Minh nhìn Yến Sơ Phi, trong mắt không che giấu được sự thưởng thức, cùng các nữ khách mời khác sùng bái nhìn anh, ánh mắt của cô như thưởng thức mĩ vị.
“Thảo luận xong rồi sao?” Bộ Thiếu Văn lạnh lùng nói.
“Mọi người có biết mình phụ trách nhiệm vụ gì không?” Yến Sơ Phi nhàn nhạt hỏi.
Mọi người đều gật gù với nội dung bản phân công do Yến Sơ Phi viết tay.
“Bắt đầu công việc đi, khi nào cần huy động nhóm thì phát định vị.”
Bộ Thiếu Văn đứng dậy bước ra ngoài.
"Này, cậu đi đâu vậy? Chúng ta đi mua đồ trang trí!" Lục Cận Dao đối tác tạm thời của Bộ Thiếu Văn hét lên.
“Toilet.”
“Vừa lúc.” Yến Sơ Phi cũng đứng lên.
Lục Cận Dao thấy thế, liền cùng Yến Sơ Phi và minh tinh Hàn Quốc giữ anh lại, tiếng Hàn anh chỉ biết vài câu cũng đã làm mỹ nữ bật cười.
Một bên La Tâm Mỹ cùng Ninh Lan khuôn mặt đỏ bừng, thật cẩn thận mà cầm tờ giấy trong tay, muốn tìm nhân viên công tác hỏi về túi văn kiện lớn, sợ chết khϊếp.
Nam thần tự tay viết bản thảo! Làm thế nào mà được giảm giá!
Vẻ mặt của Trương Ngọc cũng không khá hơn là bao, Trần Bác Xa khó khăn mới trộm được, cư nhiên cũng không ghen ghét đem trang giấy đưa cho Trương Ngọc.
“Anh muốn xem” Trương Ngọc nói.
“Tôi đã lấy nó.” Trần Bác Xa thì thầm nói.
“Em ăn dấm à?”
“….Anh ta rất lợi hại, đáng để em thích”
"Anh - anh vẫn chưa hiểu, tình yêu của tôi dành cho thần tượng ..." Trương Ngọc cảm thấy hơi bối rối, càng giải thích càng cảm thấy uỷ khuất.
“Được em thích, anh cũng rất lợi hại”
Âm thanh của Trần Bác Xa vẫn nhút nhát như mọi khi, làm cô “hào sảng” khóc.
Trên hành lang, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Bộ Thiếu Văn càng đi càng nhanh.
“Cậu đi qua đây” Yến Sơ Phi nói.
Bộ Thiếu Văn ngẩng đầu, cắn răng quay đầu lại.
Hai người vào toilet, Yến Sơ Phi nhìn về phía cửa lưới, không có người nào khác.
“Anh không có gì để nói?”.
“…Thực xin lỗi.” Bộ Thiếu Văn quay mặt đi.
"Sau đó thì sao? Cậu định nói "Tôi xin lỗi" trong bao lâu?"
“…”
"Tôi cho cậu cơ hội quay lại màn ảnh, nhưng có vẻ cậu không trân trọng nó."
“Tôi không có! Tôi thực sự đã nỗ lực ——”
“Nỗ lực đắm chìm vào tình cảm cá nhân đem nhân vật mình đóng giẫm dưới lòng bàn chân?”
“Tôi…”Bộ Thiếu Văn vô lực phản bác.
Đã hơn một năm, Yến Sơ Phi đã dạy anh rất nhiều, cùng kinh nghiệm diễn xuất lẫn sinh hoạt đời thường, từng câu từng, một động tác, một ánh mắt cũng mài dũa anh. Sau khi diễn bọn họ có đi uống rượu, uống say quá hành động thực sự tức giận, những lời nói tàn nhẫn, Yến Sơ Phi vừa làm thầy vừa làm bạn, đối mặt với Yến Sơ Phi anh không còn có thể che giấu bất cứ điều gì.
“Tôi thực sự, đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng… Tôi không thể làm được, tôi không thể nói một chút về tình yêu với khuôn mặt của phụ nữ khác!”
“Vậy tưởng tượng đối phương là người yêu của cậu”
“Vậy tôi sẽ phạm tội”
“Cái gì?”
Bộ Thiếu Văn cười khổ, mở miệng nhẹ thở, “Minh Minh.”
Yến Sơ Phi mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng trong chốc lát, anh trơ mắt nhìn hạ thân Bộ Thiếu Văn nổi lên một cái lều trại, anh lập tức kinh ngạc lại… Muốn cười.
“Anh Yến, Văn Chi…”Lục Cận Dao đẩy cửa vào, ba giây sau, yên lặng mà đóng cửa lại.
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Căn bệnh tiềm ẩn của anh Văn sẽ được phơi bày!
Bộ Thiếu Văn: Sẽ có người làm bạn cùng tôi.
Minh Huyên: Ví dụ?
Bộ Thiếu Văn: Ai bị lạnh sẽ bị.
Hàn Duật: Không có khả năng.
Minh Huyên: Ách… Anh Duật gia đình chúng ta không thể chỉ dựng cờ, đừng quên tên truyện.
Hàn Duật:…