Edit:Jenn
“Cái gì? Kiều Hàn Thu chỉ định tôi đi chỉnh ảnh cho cô ấy?” Cái quái gì vậy? Rõ ràng là ép cô đồng ý.
“Chỉ dăm ba bữa vì cô ấy tuyên truyền mệt nhọc nên đã nghỉ phép. Bây giờ bản nháp này đã ổn, còn bức ảnh cũng đã được chỉnh sửa gần hết, gần đây 《 gương vỡ lại lành 》lại sắp nóng lên, cô mỗi ngày đều phải cập nhật trạng thái, cho nên cô ấy muốn tìm một người theo cô ấy vài ngày”.
‘"vậy tại sao là tôi?"’
“Vì nhìn thấy cô chỉnh ảnh cho Tử Đổng, khá thích cô”
Đm!
Cô chưa bao giờ tiếp xúc với những người nổi tiếng ở tuyến đầu, nhưng cô ấy đã nghe nói đến việc đưa một người đại diện, một vệ sĩ, trang điểm và làm tóc, nhϊếp ảnh gia. Nhưng chuyên môn cô là chỉnh ảnh mang cô theo làm gì?
Là bởi vì Lâm Phục?
Công ty biết cô ấy là bạn gái cũ của Bộ Thiếu Văn và cũng đã tham gia《 gương vỡ lại lành 》ngoại trừ Yến Sơ Phi cũng chỉ có Mary chu và một vài người khác quản lý, cô cũng không tiện nói thẳng, tuỳ tiện từ chối công việc cũng không phải tác phóng làm việc của cô.
Nếu là bởi vì Lâm Phục, thì cô có thể giải thích, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, , nhưng chuyện này còn có khả năng khác.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Minh Minh lại lần nữa gọi điện cho Hàn Duật, nhưng anh ấy vẫn không bắt máy!
Minh Minh cười lạnh một tiếng.
Ngay từ đầu, cô đã nói với anh về vấn đề giường chiếu, trên giường giải quyết thì để ngửa thân dưới giải quyết, tuyệt đối công tư phân minh, cho dù có dính líu đến công việc cũng là chuyện của công việc !
Hàn Duật đến chung cư tìm cô ăn cơm, sau lưng cô tự nhưng có một chuyện kì quặc như thế cô không khỏi nghi ngờ.
Sau khi nhìn thời gian, Minh Minh rõ ràng đã nghỉ một giờ.
Trường Canh là nơi xã giao cách Hoa Thước không xa đi 15 phút đã đến, hai người thường đến đây trao đổi, cô lấy cớ đưa Hàn Duật văn kiện nên mọi thứ đều trôi chảy.
Chỉ là cô không ngờ - Văn phòng của Hàn Duật như động bàn tơ
Ai có thế nói cho cô vì sao lại hy sinh một ngày nghỉ vì anh!
Yến Sơ Phi! Ông chủ lớn nhất của Hoa thước bây giờ!
Lâm Phục! Nhà thiết kế trang sức kiêm người chế tác tình yêu!
Tại sao hai con quái vật này lại xuất hiện trong văn phòng của Hàn Duật?
Hàn Duật vì cái gì với ai cũng quen biết? Lại đem Hoa Vân Lâu cùng Bộ Thiếu Văn kêu đến là đủ các nam nhân đã cùng cô ngủ qua!
Bạn giường trước đây của cô đừng nên để họ Hàn nữa đổi thành họ Xu! Đầu dây mối nhờ đều Xu!
“Yến đổng, Hàn tổng, Võ phó tổng, Vương giám đốc,.”
Minh Minh một giây biến thành cô Minh, ngay sau đó cô chuyên nghiệp, nhẹ nhàng, dè dặt và thận trọng.
“Xin lỗi vì đã quấy rầy các vị”
Cô nhanh chóng đi lên phía trước, túi giấy trên tay cô được đặt trên bàn của Hàn Duật. Trong văn phòng trừ bỏ Yến Sơ Phi cùng Lâm Phục còn có hai lão đại ở Hoa Thước, cô căng thẳng"Đây là tài liệu mà giám đốc Lưu nhờ tôi gửi cho anh. Mời Hàn tổng mời xem qua."
“A…” Hàn Duật khóe miệng đầy giễu cợt. Lưu giám đốc? Đưa văn kiện? Tất cả những gì anh muốn là cô chủ động đến với anh! Cô không sợ người khác biết mối quan hệ của cô và anh sao? Về sau cơ hội như vậy còn có rất nhiều, anh muốn coi cô xoay sở như thế nào?
Hàn Duật mở ra túi văn kiện, tiện tay rút ra văn kiện, nhìn đến nội dung, khoé miệng anh hơi run rẩy.
Đó thực sự là tài liệu mà giám đốc Lưu của cục quản lý Hoa Thước đưa cho anh…
“Nếu không có vấn đề gì thì tôi về trước.” Cô cúi đầu đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Hai vị lão đại Hoa Thước sửng sốt, ngữ điệu bây giờ của Hàn tổng có chút không đúng, văn kiện có vấn đề gì à?
Yến Sơ Phi dựa vào trên sô pha chỉ cười không nói, ngồi xem náo nhiệt.
Lâm Phục nghi hoặc nhìn Hàn Duật, lại nhìn xem Yến Sơ Phi, cuối cùng lại nhìn nhìn Minh Minh, cảm thấy sự tình có chút kì lạ.
“ Hàn tổng còn có chuyện gì muốn nói?” cô xoay người cười nói.
Đối diện với nụ cười rõ ràng là ôn nhu và dịu dàng, Hàn Duật hơi giật mình, sau đó nhanh chóng định thần lại, mang vẻ mặt lạnh lùng thường ngày khi làm việc.
“Vất vả cho cô, về sau vẫn còn nhờ vả cô, nếu có thời gian tôi mời cô một bữa cơm?’
Yến Sơ Phi cùng Lâm Phục không có tỏ thái độ, Phó chủ tịch Võ và quản lý Vương cũng nhìn Minh Minh, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
“Đm! Hàn Duật!”
Minh Minh trong lòng đang mắng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười “Hàn tổng ngài quá khách khí ——”
“Vậy coi như cô đã đồng ý” Hàn Duật ngắt lời nói.
”Hàn tổng… Tôi, tôi thực sự không tiện lắm ” Hàn Duật nhìn Phó chủ tịch Ngô cười nhạt “Võ tổng , người đẹp của công ty anh thật khó yêu cầu. Rõ ràng Hàn tổng như tôi đã nói chuyện mà vẫn không mời được. ”
Võ tổng vừa nghe liền nói: “Minh Minh nếu Hàn tổng đã nói thì cô cũng không nên từ chối”
“…”Minh Minh nhìn phó tổng Võ xin lỗi và quay sang nhìn Hàn Duật nói: “xin lỗi, tôi có cuộc hẹn lúc giữa trưa”
“Minh Minh!” phó tổng Võ có chút giận, rõ ràng là không để cho anh một chút thể diện nào! Cuộc hẹn đó quan trọng như thế nào?
“Phó tổng Võ, ngài đừng nóng giận tôi thực sự có buổi hẹn đã lên từ tuần trước, Yến đổng cũng biết!”
“Hả…Yến đổng?” phó tổng Võ há hốc mồm
Thấy quả bóng cũng đá đến chân mình, Yến Sơ Phi kinh ngạc lúc sau khó nén ý cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, đã hẹn từ tuần trước chính là vào hôm nay”
Nhận được sự giúp đỡ của Yến Sơ Phi, không đợi có người lên tiếng, cô liền bỏ đi.
“A! Thật đáng tiếc nhưng chỉ cần một câu nói để hai nhà chúng ta có thể hòa thuận với nhau. Lần sau hẹn sớm hơn! Hẹn sớm hơn! Thời gian cũng không còn sớm nếu cô Minh không tiện, chúng tôi liền đi?” Giám đốc Vương vội đứng dậy hoà giải.
“Mọi người đi ăn đi, tôi có hẹn” Yến Sơ Phi đứng lên, , thái độ khiến người ta mỗi khi nhìn vào đều không khỏi thích thú.
“Yến đổng cũng có hẹn sao? Thật trùng hợp”
“Đúng vậy, vừa mới hẹn”
“Ách…Hàn tổng chúng ta có đi ăn không?” Thấy Yến Sơ Phi cũng đi rồi, giám đốc Vương có chút không chút ý.
Hàn Duật lạnh lùng quay đi, sau gọng mắt kiến vàng là ánh mắt sắc như đao.
Phó tổng Võ thấy thế liền kéo giám đốc Vương chạy như bay.
Còn hai mươi phút nữa là tan làm, thang máy công ty Trường Canh không có nhiều người, chờ mọi người ra khỏi thang máy , Yến Sơ Phi huỷ nút xuống tầng 1 liền cho thang máy xuống bãi đậu xe.
“Yến đổng…”
“Ân?”
“‘ hôm nay ’, anh định.”
Tôi sai rồi! Tôi không muốn lên giường với anh nữa!
Minh Minh ai oán.
Câu chuyện nhỏ:
Lâm Phục: đây là tính huống gì? Ba người có quan hệ gì? Tại sao tôi lại ở đây?
Hàn Duật: anh chơi ở đâu đến ngốc rồi?
Yến Sơ Phi: Kế tiếp, tất cả các anh có thể nghỉ ngơi trong vài ngày.
Lâm Phục: ý gì?
Hoa Vân Lâu: Ồ? Haha ...