Edit: Jenn
Ngày thứ hai phải đi làm, Minh Minh phải sửa phim nguyên bản, sửa lại rất khó quả nhiên là tiền không dễ kiếm, hoa dại bên đường cũng không thể tuỳ tiện hái được. Nói chương trình có lương, làm thêm giờ thì được nghỉ bù nhưng không bao giờ thiếu công việc, vì lí do cá nhân mà cô phải cộng thêm lượng công việc của đồng nghiệp, cô trong hai ngày này phải tăng ca để đẩy nhanh tốc độ.
Cho nên đừng bao giờ coi trọng những lợi ích của sếp đưa ra.
Những nhà tư bản đều là những con quỷ hút máu.
Minh Minh lại xốc tinh thần đánh máy với tốc độ sấm chóp thì điện thoại cố định reo lên.
Sau khi nghe điện thoại xong, cô liền ra ngoài.
Tiểu Chu là thực tập sinh thấy cô đi ra ngoài liền nói: “Chị Minh chị đi đâu vậy?Cuộc họp sắp diễn ra”
“Đi xem quỷ hút máu hoa dại”
“Dạ?"
Ông chủ là quỷ hút máu tư bản độc ác, anh ta ắc hẳn đã chọn những bông hoa dại đẹp nhất, cử người đến quyến rũ cô để cô để vi phạm hợp đồng.
“Cắt!”
“Yến tổng! Buổi sáng tốt lành”. Minh Minh cúi đầu hành lễ, bộ dáng ngoan ngoãn nghe theo, âm sắc nhu hoà.
“…” Yến Sơ Phi nhất thời không nói chuyện.
Phản ứng của cô nằm ngoài dự tính của anh làm anh không thích ứng kịp.
Lâm Phục nói rằng cô gái này ngay từ đầu đã phát hiện ra anh ta đang cố tình tiếp cận cô, cô tương kế tựu kế đưa anh lên giường còn coi anh như gậy mát xa, còn quay được đoạn video Lâm Phục nói chuyện với anh vào đêm hôm đó, nhưng sau đó cô gái này không yêu cầu Lâm Phục bất kỳ điều kiện nào.
Yến Sơ Phi không khỏi cau mày, anh không thể hiểu được logic hành động của cô gái này. Không biết nhu cầu thực sự của đối phương có phải là điều tối kỵ trong đàm phán hay không.
Thấy Yến Sơ Phi nửa ngày không hé răng, Minh Minh nhìn xem di động, “Yến tổng, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cô có vội không?” Giọng nói của anh khàn khàn và nhưng có sức sống tốc độ nói của anh rất chậm trước áp lực của cấp trên cô hiền hoà trả lời:
“Không, tất nhiên công việc Yến tổng là quan trọng nhất, nhưng bộ phận của tôi lúc 10 giờ có một cuộc họp, nếu như anh không có việc gì giao phó thì tôi trở về bộ phận của mình, khi nào anh có thời gian tôi sẽ quay lại”.
Cô kính cẩn thản nhiên tười cười dịu dàng, không khẩn trương cũng không nịnh nọt, cô ấy cũng có thể coi là chuẩn mực của cấp dưới đối với cấp trên. Nhưng đánh giá từ hàng loạt sự việc đã xảy ra cho đến nay, thái độ của cô ấy thật có ý tứ sâu xa.
Cô không đề cập đến điều kiện, cô muốn anh tự đề ra điều kiện? Nếu đó là sự thật thì tâm cơ cùng lòng dạ nữ nhân này vượt xa lứa tuổi cô.
“Cô muốn cái gì?”.
“Tôi không hiểu ý của Yến Tổng lắm?”. Minh Minh mỉm cười.
“Cô Minh”.
“Vâng?”.
“Bộ Văn Chi rất có tài năng, mặc dù tính tình còn trẻ con nhưng anh ấy là người trung thực, ngoan cường và tốt bụng. Tôi đang bồi dưỡng anh ta và đã bỏ ra một số tiền không ít!”.
Minh Minh nhíu mày theo phản xạ.
Lần sau nếu có cơ hội, có lẽ cô nên nói với Bộ Thiếu Văn rằng nam diễn viên này đã hy sinh cả sắc vóc vì anh và anh thực sự phải trả ơn ông chủ này bằng cả trái tim.
"Tuy nhiên, tôi cũng sẽ không dung túng cho cô muốn lợi dụng hắn để tấn công tôi với công phu sử tử ngoạm của cô thì hãy ra điều kiện tốt nhất là nên cân nhắc rõ ràng”.
“Chậc, chậc!”.
Yến Sơ Phi nói khiến cô đau đầu, cô càng nghe càng không có kiên nhẫn.
“Yến tổng, tôi thật sự không hiểu ý ngài, hợp đồng đã kí, chương trình cũng đã ghi hình. Hai ngày qua tôi hợp tác với chương trình không hề liên hệ Bộ Thiếu Văn ngoài chương trình, anh cho rằng vì cái gì tôi muốn cái gì từ anh? Mà còn phải dùng “sư tử ngoạm” với anh”
Yến Sơ Phi ánh mắt lạnh như băng: “cô vẫn không muốn bàn điều kiện phải không?”.
“Tôi…” Minh Minh chửi con mẹ nó,đột nhiên trong đầu loé lên nhớ đến chuyện đã xảy ra: “Anh đang nói về Lâm Phục? Tôi đi…”
Cô khiếm nhã đảo mắt.
Thấy Minh Minh cuối cùng cũng vô vấn đề chính, Yến Sơ Phi xua đi vẻ mặt lạnh nhạt: “làm thế nào để cô có thể xoá video?”
Minh Minh cầm điện thoại đến trước mặt anh xoá video đêm hôm đó
“Tôi đảm bảo không có video dự phòng”.
Vẻ mặt của Yến Sơ Phi dịu đi rất nhiều: “nói cho tôi biết điều kiện của cô vì cô đã xoá video, tôi sẽ không bạc đãi cô”.
Chỉ vì đảm bảo lợi ích ngoài ra tất cả điều không cần, cô mềm mỏng nói:
“Đại ca anh không hiểu tiếng người sao?”. Rõ ràng Minh Minh rất bất lực.
“Anh phái người đẹp trai đến trên giường của tôi, tôi ăn rất ngon miệng. Tôi tưởng có chuyện gì lớn sáng sớm đã gọi tôi còn nghĩ anh muốn sa thải tôi!”.
“….”.
Nhìn thấy gương mặt của Yến Sơ Phi lạnh như băng, Minh Minh bất lực thở dài: “được rồi, anh một ha đòi tôi ra điều kiện vậy giống như lần trước đi”.
“…Tốt”.
“Như vậy đi, còn có chuyện gì nữa không? Nếu không tôi đi trước”
“Khi nào?”.
“Hả?”.
“Thuê phòng”.
“Nói sau đi, khi nào rảnh tôi sẽ tìm anh”.
“Hôm nay”.
“Hôm nay tôi tăng ca”.
“Ngày mai”.
“ngày mai tôi cũng tăng ca!” Minh Minh nhìn anh với ánh mắt kì lạ “chúng ta là hai bên thoả mãn nhau, vì chuyện gì mà anh lại gấp như vậy? Nếu rảnh tôi sẽ liên lạc, chuyện đến đây là được rồi, anh còn có chuyện gì nữa không?”.
“….Không có”.
Minh Minh nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười chuyên nghiệp cúi đầu chào lịch sự: “Yến tổng, tôi xin phép”
Trong văn phòng, Yến Sơ Phi rũ mắt lặng im.
Cái quái gì thế!
Đại ca! Ngươi không hiểu tiếng người hả?
Chuyện này có gì lớn? Tôi còn nghĩ hắn sẽ sa thải mình!
Anh thoả mãn tôi, tôi thoả mãn anh.
Yến Sơ Phi giơ tay đỡ trán, hai vai nhẹ rung động, chỉ chốc lát sau, run rẩy càng thêm rõ ràng.
“Ha hả, ha hả… Ha ha ha ha ha…”
Tiếng cười khàn khàn thoải mái vui tai, khuôn mặt uy nghiêm vốn luôn bình tĩnh tự tại giờ phút này thật táo bạo không kiềm chế được. Anh chải ngược tóc về phía sau, mái tóc vốn dĩ rất gọn gàng ngay lập tức trở nên lộn xộn và xuề xòa, trông có vẻ điên cuồng và phóng túng.
Từ trớc đến nay hắn luôn thẳng thắn không sợ trời không sợ đất, dựa vào tài sản gia đình hắn chưa bao giờ tham lam tiền bạc, xuất phát điểm tốt, trong công việc là người có năng lực. Đương nhiên sau này hắn rút ra được nhiều bài học, hắn chưa bao giờ làm mọi chuyện ầm ĩ lên, chưa bao giờ hành động vì người ngoài, hắn thay đổi thành một con người quy tắc và hiển nhiên chỉ tin những thứ như trao đổi lợi ích, cố gắng sử dụng lợi ích của quyền lực để kiểm soát mọi thứ.
Đã bao lâu rồi…Không gặp được con người như cô.
Yến Sơ Phi khó có thể kiềm chế được nụ cười bất cần trên khuôn mặt và trái tim dường như được trẻ lại.
Phải mất một lúc anh mới kiềm chế được cảm xúc của mình quay trở về với vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm trọng.
Lần sau, lần sau anh sẽ nói rõ cho cô biết anh sẽ thỏa mãn cô như thế nào.
Hai phần cơm để chung với nhau.
Chín giờ tối, trong phòng làm việc của Hoa Thước, Minh Minh vẫn đang chăm chỉ tăng ca, ngày mai cần một số bức ảnh, cô không tăng ca không được.
Phía sau bên phải của cô, Hoa Vân Lâu đang ngồi xếp bằng, đôi chân dài, canh tay anh tự nhiên đặt trước mặt cô, im lặng nhìn cô.
Câu chuyện nhỏ:
Hàn Duật: Thật khó xem, một lão già rung động!
Yến Sơ Phi: Cảm ơn.
Hàn Duật: Tôi không khen anh, cảm ơn cái gì!
Yến Sơ Phi: ( mỉm cười ) Không có gì chỉ muốn cảm ơn anh.
Hàn Duật: anh! Lão Yến!
Hoa Vân Lâu: Tôi cũng muốn cảm ơn anh.
Hàn Duật: Hay lắm! cho nhau tổn thương! Bộ Thiếu Văn! Minh Chấn! Cảm ơn hai ngươi!
Bộ Thiếu Văn: Các người!
Minh Chấn: Tìm chết!
Giang Sơn: Khi tôi đăng bài viết, tôi nhìn thấy tiêu đề của chương này gần như bật cười, bởi vì tâm lý của tôi suy sụp một chút vào buổi trưa. Hôm qua mình đã giải thích nhân quả của tiêu đề trên trang sách, mình không sai, một cô gái đã dày công đăng ký tài khoản nhỏ cho mình và kết hạt cho mình, đó là may mắn của mình, mình đã vi phạm nội quy Tôi vẫn cảm ơn sự ủng hộ của cô ấy! Cảm ơn tình yêu của bạn!