Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 66: Để trẫm nghĩ cách khác

Nơi bịt kín như phòng thí nghiệm thế này chắc chắn không phải là nơi hấp thu linh lực tốt nhất.

Trong khi đợi bác sĩ nghiên cứu cách nuôi trồng các loại cây và Nguyên soái Du đưa xác trùng thú đến đây, Vu Hiểu Thao chuẩn bị mang theo Lôi ái khanh nhà cậu ra ngoài tìm nơi tụ tập linh khí.

Vì thế, một con mèo nhỏ cam trắng nhảy lên sau cánh Cùng Kỳ Lôi lớn, hai chân trước bám lấy đôi cánh đỏ đậm hoa lệ, đẩy hai cái, “Meo meo!”

Đi thôi Lôi ái khanh, chúng ta ra ngoài đi dạo hai vòng.

Sau đó, một con hổ huyễn khốc đi ra khỏi phòng thí nghiệm của Nguyên soái Lôi, chạy hai cái rồi mở ra cánh chim hoa lệ chạy về phía không trung.

Thấy cảnh này, binh sĩ tự cho là biết chuyện:……

Vừa nãy không thấy rõ, trên lưng vị quái vật vũ trụ này có phải treo một cục lông mềm rất quen mắt? Ở đâu ra vậy?

Binh sĩ đi ngang qua không biết gì:……

Thú cưng lần này Nguyên soái nuôi thật là ngầu, chắc chắn là giống loài trước nay họ chưa thấy, vốn tưởng rằng cục lông mềm kia sẽ thất sủng, không nghĩ tới không chỉ không có mà còn có thêm một giống loài khác cưng chiều cục lông mềm, chậc, thật ngốc!

Cục lông mềm nào đó được mang lên trời ghen tỵ một giây đồng hồ, xoay đầu mèo nhìn cánh chim mạnh mẽ của Lôi ái khanh lại bắt đầu hâm mộ đến sáng cả mắt.

Đều là hung thú, bản thể Thao Thiết của trẫm lại không đẹp như bản thể Cùng Kỳ của Lôi ái khanh.

Thưởng thức một lúc cánh chim hoa lệ của Lôi ái khanh, thân hình mèo của Vu Hiểu Thao dán sát vào sau cổ lão hổ, bò lên trên, đến gần bùa tụ linh cẩn thận quan sát hiệu quả.

Xoay tròn vài vòng trong không trung xong, Vu Hiểu Thao dùng chân trước nhấn vào lá bùa tụ linh kia, mở to đôi mắt mèo sáng quắc thăm dò nhìn về phía dưới thân lão hổ.

Trong tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn, cây óc chó bị trẫm vắng vẻ nhiều nhất.

Không ngờ, đối xử với trẫm tốt nhất chính là cây óc chó này!

Nó không chỉ không kháng cự việc trẫm gần gũi, linh khí xung quanh nó nhiều đến mức gần như là trung tâm của cả hành tinh đóng quân!

Trong nháy mắt, Vu Hiểu Thao hoảng hốt nhận ra, kí ức mơ hồ được truyền thừa liên quan đến linh khí sống lại nghĩa là gì.

Những loài thực vật trong không gian truyền thừa Thao Thiết tuy trong quá trình trưởng thành cần hấp thụ linh lực xung quanh, khi linh lực không đủ hoặc là không có linh lực thì thậm chí còn sẽ ngừng sinh trưởng, ví dụ như cây tiêu nhỏ nuôi trong vật chứa ở tinh hạm lúc trước. Mà một khi thực vật trưởng thành, tươi tốt lên sẽ phụng dưỡng ngược lại hoàn cảnh, điều động linh khí xung quanh, những cái cây sống càng dài, càng cổ xưa mới có vẻ rất có linh tính.

Cho dù thế nào, lúc này Lôi ái khanh đều rất hợp làm ổ trên cây óc chó!

Vu Hiểu Thao duỗi chân ra, “Meo meo!”

Lôi ái khanh, đáp xuống kia đi.

Vì thế, một con hổ rất to bay xoay quanh cây óc chó đã trưởng thành tươi tốt do bác sĩ chăm sóc.

Từ xa, bác sĩ đang khổ tâm nghiên cứu cách lấy được hạt giống từ dưa chuột già đã thấy màn này.

…… Bình tâm tĩnh khí, tập trung hết sức, coi như không thấy! Ông chắc chắn không nhìn thấy giống loài thần kỳ ngoài cửa sổ kia!

Khi mèo lớn Lôi dừng lại ở trên cây, mèo nhỏ nào đó linh hoạt nhảy xuống, quay đầu nhào lên ôm đầu lão hổ, tới gần hai mắt Lôi ái khanh, dặn dò, “Meo meo.”

Lôi ái khanh, cái cây này không tồi, anh cứ ở trên đây trước một lúc đi.

Trẫm đột nhiên nhớ tới một cách khác, cần đi nghiên cứu một chút.

Sau đó, mèo nhỏ nào đó vội vàng nghiêng đầu cọ đầu hổ, vèo một cái liền nhảy đi.

Cùng Kỳ Lôi lớn chiếm một vị trí trên cây óc chó, hai chân trước chồng lên nhau, lót dưới đầu hổ, nhắm mắt lại.

Không thể nghiên cứu vũ khí, không thể nhìn vật nhỏ nhà hắn, đúng là nhàm chán.

Lúc này, Phó soái Phương rảnh chả có gì làm vẫn ăn vạ trong phòng làm việc của bác sĩ, khóe miệng co giật, xem náo nhiệt không chê việc lớn duỗi tay giật nhẹ ống tay áo bác sĩ, “Này, Ninh Nghị, ông xem bên ngoài có con hổ kìa, nhìn thấy không, một con hổ trắng mọc cánh và sừng, ông có muốn bắt lấy để nghiên cứu một chút không?”

Ninh · bác sĩ · Nghị cũng không ngẩng đầu lên, rất kiên định đáp lại, “Không xem, không thấy được, cũng không muốn!”

Bây giờ ông gần như đã chuyển chức thành nhà thực vật học, nếu lại có thêm một cái nhiệm vụ nghiên cứu dị thú quý hiếm, có lẽ ông sẽ cáo biệt kiếp sống bác sĩ của mình.

Con hổ trắng nào đó nhấc mí mắt lên, mắt hổ u lam liếc mắt một cái nhìn về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Tuy rằng khoảng cách không tính gần, còn cách vài tầng lá cây, nhưng Phó soái Phương rõ ràng cảm nhận được ánh mắt đến từ Nguyên soái, theo bản năng ngồi thẳng lên.

Ninh Nghị liếc mắt nhìn Phó soái Phương đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, quay đầu lại tập trung xem ông lột dưa chuột già lấy hạt dưa chuột.

Sao tự dưng lại đứng đắn thế, còn một bộ muốn tích lũy kinh nghiệm là chuyện thế nào?

Thật là muốn đá người này ra!

Lúc này, Vu Hiểu Thao chạy về phòng thí nghiệm của Nguyên soái Lôi, đang suy xét một vấn đề.

Nếu bùa biến hình cái gì cũng có thể biến thành, vậy biến một Lôi ái khanh hẳn là không thành vấn đề.

Lúc trước trẫm là do di chứng của bùa phong ấn, không thể dùng bùa để biến về lại, nhưng Lôi ái khanh không giống trẫm.

Trẫm hoàn toàn có thể vẽ lá bùa biến hình có thể biến Lôi ái khanh hình dạng hổ thành Lôi ái khanh hình người!

Vu Hiểu Thao tin tưởng gấp trăm lần, biến thành người, móc giấy vàng và chu sa nghìn năm từ trong không gian ra bắt đầu động thủ.

Sự thật chứng minh, điều này đúng là rất đơn giản, đơn giản đến mức Vu Hiểu Thao liên tiếp vẽ mười mấy lá bùa.

Mục tiêu của bùa biến hình được quyết định bởi ý niệm người vẽ bùa rót vào.

Càng quen thuộc mục tiêu biến thành, quá trình vẽ càng thuận lợi.

Vu Hiểu Thao thu lại chu sa nghìn năm, nhìn mười mấy lá bùa biến hình mình một hơi vẽ ra, cậu cảm thấy rất không chân thật.

Chẳng lẽ là bởi vì trẫm rất quen thuộc mọi góc độ của Lôi ái khanh?

Vì nghiệm chứng tính chính xác của bùa biến hình, Vu Hiểu Thao lấy một tấm vỗ vào cái ghế bên cạnh.

Vì thế, một cái ghế dựa trí năng không nói hai lời, nháy mắt biến thành bức tượng Nguyên soái Lôi hình người.

Vu Hiểu Thao:…………

Hữu hình vô thần, Lôi ái khanh của trẫm cũng không giống thế này!

Ít nhất thì ánh mắt nhìn người không đúng!

Vu Hiểu Thao do dự một chút, cúi đầu nhìn về phía những lá bùa biến hình dư lại.

Trẫm có lẽ nên thí nghiệm hết một chút cho tốt.

Trong vòng ba phút, những thứ nhìn như bình thường trong phòng thí nghiệm như bàn, ghế, ly nước vân vân, đều biến thành bức tượng Nguyên soái Lôi hình người, bộ dạng vô thần quả thực làm Vu Hiểu Thao phát điên.

Méo, trẫm thật sự không thể tiếp thu Lôi ái khanh như vậy!

Bóc hết bùa biến hình trên đồ vật ra rồi phá hủy, Vu Hiểu Thao hết sức tập trung tiếp tục vẽ bùa.

Lúc này, Vu Hiểu Thao vẽ rất chậm, đồng thời trong óc tất cả đều là nhất cử nhất động thường ngày của Lôi ái khanh, muốn phục hồi hoàn mỹ Lôi ái khanh như cũ ra.

Lần vẽ bùa này giằng co liền mấy tiếng đồng hồ, lúc Cùng Kỳ Lôi lớn tìm đến, bàn ghế ly nước giữa phòng thí nghiệm đã không biết bị biến hình bao nhiêu lần……

Kết quả của vài lần thực nghiệm không thành công chính là, buổi tối, mèo nhỏ nào đó kiên trì phải tắm cho lão hổ, tắm tới một nửa liền bắt đầu dập đầu ngủ gật, không những trả thù lại vụ chính mình lúc trước bị ấn vào bồn rửa tay tắm rửa, còn làm ướt bộ quân trang đen bạc của mình. Quần áo ướt dính dán sát trên người kia như có như không bày ra thân hình thon gầy đĩnh bạt của vật nhỏ.

Lão hổ nào đó được vật nhỏ mí mắt đánh nhau cọ rửa cho gian nan khống chế ánh mắt của mình nhìn ra chỗ khác.

Nhưng bởi vì hình thể của hắn quá lớn, vật nhỏ nào đó trong hình người vì để cọ rửa sạch sẽ cho hắn, không thể không chuyển động vòng quanh lão hổ ướt lộc cộc.

Nguyên soái Lôi cảm giác lý trí của mình đang giãy giụa bên bờ vực sụp đổ, mà vật nhỏ kia lại hoàn toàn vô tri vô giác……

Hắn nên vui vẻ vì vật nhỏ không ý thức được thú tính của hắn hay nên bất đắc dĩ với sự trì độn của vật nhỏ đây?

Cuối cùng Nguyên soái Lôi kiên trì chịu đựng không thành biếи ŧɦái, run run cánh chim, một ngọn lửa xẹt qua, lập tức cuốn đi nước trên quần áo của vật nhỏ, che giấu rất tốt thân hình của bảo bối.

Vu Hiểu Thao đột nhiên cảm thấy thoải mái, cậu không hiểu sao nhìn về phía lão hổ.

“Meo?”

“Ngao.”

Vì thế, Vu Hiểu Thao tiếp tục cọ người cho lão hổ, hoàn toàn không nhận ra hai bên một hỏi một đáp có gì không thích hợp.

Khó khăn lắm mới cọ rửa xong cho lão hổ, Vu Hiểu Thao lấy vài cái khăn tắm trí năng to rộng bọc Lôi ái khanh lại, cởϊ qυầи áo của mình ra, bắt đầu tự tắm rửa, cậu cũng không cảm thấy cần phải tránh Lôi ái khanh, dù sao thì đều lớn lên giống nhau, nhiều lắm chính là khác biệt về dáng người.

Cùng Kỳ Lôi lớn nào đó cho rằng vừa mới nãy đã giải quyết căn nguyên vấn đề, ánh mắt thâm thúy.

Bảo bối như vậy có thể cho hắn thêm 12 tiếng đồng hồ.

Vài phút sau, Vu Hiểu Thao tắm xong, lấy một cái khăn tắm trí năng tùy tiện quấn quanh người mình lại, liền túm lấy cá nóc nhỏ tròn trịa treo trên cổ đến gần lão hổ trắng nào đó chôn ở giữa khăn tắm trí năng, “Lôi ái khanh, uống rượu không?”

Lão hổ lớn Lôi:…………

Nếu uống thứ này, có lẽ chút lý trí cuối cùng của hắn cũng sẽ mất.

Vì vật nhỏ nhà hắn, hắn vẫn không nên thử điểm mấu chốt của mình.

Vì thế, lão hổ lớn nào đó quyết đoán lắc đầu.

Vu Hiểu Thao rất tiếc nuối buông ra tay, ngáp một cái ra khỏi phòng tắm nhào vào trong chăn.

Cùng Kỳ Lôi lớn theo sau rất nghiêm túc suy xét.

Hắn nên làm sao để kiên trì một đêm không biếи ŧɦái dưới tình huống người yêu trong ngực?

Sau đó, hắn liền thấy một con mèo nhỏ chui ra khỏi khăn tắm, chuyển đầu cọ vào ổ chăn.

Lão hổ lớn nào đó vẫn còn ở dưới giường:…… Hắn lo lắng nhiều rồi.

Hôm sau tỉnh dậy, lão hổ lớn Lôi ăn chán chê một bữa sáng, lại bị vật nhỏ nhà hắn sắp xếp treo trên cây óc chó.

Mà vật nhỏ nào đó tiếp tục lăn lộn bùa biến hình của cậu.

Phó soái Phương đến phòng thí nghiệm tìm Nguyên soái xử lý một chút quân vụ tất yếu, thuận tiện tò mò về kế hoạch của bệ hạ với những hành tinh chết kia, Vu Hiểu Thao bên trong thuận tay bảo AI Bạch Hào đồng ý Phó soái Phương tiến vào.

Vì thế, Phó soái Phương bình tĩnh nhìn mấy cái ly vốn rất bình thường, trong quá trình anh đi về phía bệ hạ, đột nhiên theo thứ tự biến thành Nguyên soái, Nguyên soái ánh mắt lãnh lệ khí thế túc sát X8, điên cuồng đến mức làm người thần kinh suy nhược.

Phó soái Phương:…………

Trái tim của anh quả nhiên không tốt, lòng tò mò gì đó toàn không có.

Sau đó, trong quá trình Phó soái Phương dưới một đàn Nguyên soái, gian nan dò hỏi vị trí của Nguyên soái Lôi thật, hai cái ghế dựa cũng bị bệ hạ đùa nghịch vài cái liền biến thành Nguyên soái!

Phó soái Phương:…………

Người biết nhiều bí mật toàn vũ trụ nhất, tuyệt đối là người bất hạnh nhất toàn vũ trụ!

Mèo hoàng bệ hạ của họ rốt cuộc là một nhân vật kỳ ba đến mức nào!

Rồi sau đó, Phó soái Phương tìm được Nguyên soái thật báo cáo xong quân vụ, không thể không đi đến chỗ bác sĩ lấy thuốc.

Bác sĩ thí nghiệm sức mạnh tinh thần của anh xong, đưa ra kiến nghị rất đúng trọng tâm, “Phó soái, ngài nếu có thời gian thì xin hãy tiếp tục tiến hành huấn luyện năng lực thừa nhận tâm lý.”

Phó soái Phương nghe xong hừ một tiếng, bác sĩ cho rằng anh không làm vậy ư?

Sau khi chịu đựng chân tướng ngày hôm qua, suốt đêm anh đã thông qua huấn luyện năng lực thừa nhận tâm lý bản chung cực Nguyên soái giả thiết!

Nhưng vẫn vô dụng, nếu ông nhìn thấy hai cái ghế dựa trong phòng thí nghiệm đang yên đang lành đột nhiên biến thành Nguyên soái trước mặt ông, nhìn ông với ánh mắt gϊếŧ người, ông sẽ như thế nào? Sẽ có bóng ma với mọi cái ghế dựa trên đời được chứ?!