Bàn chân Vu Hiểu Thao ngừng lại, nghiêm túc mà cúi đầu tự hỏi rốt cuộc sự từ chối từ sâu trong nội tâm của cậu là từ đâu mà đến.
Quả thật Hoàng thái tử danh xứng với thực mà... Không phải chỉ là cái tên thôi sao, có gì mà phải rối rắm như vậy.
Lúc này, Lôi Khải Hoành đã đuổi tới nơi, hắn nhìn mèo nhỏ bỗng nhiên đứng ở giữa hành lang, cả người rơi vào trạng thái tự kỷ. Hắn lặng lẽ bật cười, giơ tay bế mèo nhỏ lên, gãi gãi cái cằm nhỏ của nó.
Vu Hiểu Thao xoay đầu sang, đôi mắt mèo to tròn kín đáo nhìn người đang gần trong gang tấc với cậu.
Cao lớn cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, là một quân nhân đẹp trai. Khi sờ lông của cậu thì hơi một tí là không kìm nén được sự thô lỗ hào phóng của mình.
Đây là dáng vẻ của một người đàn ông chín chắn đáng ngưỡng mộ.
Người đàn ông chín chắn?
Vu Hiểu Thao đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra nguyên nhân khiến cậu rối rắm chính là do người đàn ông này già hơn so với cậu!
Trẫm đã nói rồi, sao trẫm có thể lập một Hoàng thái tử lớn hơn bản thân mình vài tuổi được.
Điều này không phù hợp với quy luật phát triển của vạn vật.
Sau khi Vu Hiểu Thao nghĩ thông được điểm này, cậu cụp cái đuôi xuống rồi quay người lại, nâng bàn chân lên để ngón tay người nào đó có thể gãi tới chỗ thoải mái hơn.
Ngón tay Lôi Khải Hoành gảy gảy bàn chân mèo, vân vê con mèo nhỏ non nớt, một lần nữa đi tới khu thực phẩm.
Đầu bếp khu thực phẩm: ...
Gần đây tần suất Nguyên soái xuất hiện trước mắt hắn có hơi cao, tuy rằng ông biết nguyên nhân là do con mèo bảo bối xinh đẹp của Nguyên soái đói bụng.
Nhưng nếu cứ cách vài tiếng Nguyên soái lại xuất hiện thì ông vẫn rất hồi hộp!
Sau khi Lôi Khải Hoành bình tĩnh đưa cho mèo bảo bối nhà hắn một xe đồ ăn đủ cho bảy tám người, tầm mắt thăm dò của hắn nhìn về phía đầu bếp: "Có rượu nấu ăn không?"
Đầu bếp mù mờ đáp lại: "Có thưa chỉ huy, loại gia vị tổng hợp này muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."
Lôi Khải Hoành gật đầu: "Mang hai bình tới."
Đầu bếp: ...
Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng ông vẫn mở tủ chứa nguyên liệu tổng hợp lấy cho chỉ huy của họ hai bình rượu nấu ăn.
Sau đó, Lôi Khải Hoành vươn tay bế mèo nhỏ đang thò đầu ra nhìn tủ tổng hợp, một tay đẩy xe vận chuyển đồ ăn trở về khoang.
Khoang đã được Bạch Hào thu dọn chu đáo rồi. Vu Hiểu Thao hơi tiếc nuối nhìn cái bàn ăn trống trơn.
Trước đó vì muốn cho quan hót phân ăn máu Phượng Hoàng nên đồ ăn trên bàn đều không ăn hết được, thật lãng phí!
Nhưng sự chú ý của Vu Hiểu Thao lại nhanh chóng chuyển tới chỗ thức ăn mới trên xe đồ ăn. Sau khi Lôi Khải Hoành biến xe đồ ăn thành bàn đồ ăn, Vu Hiểu Thao liền duỗi móng vuốt bay qua đó, ngửi hương vị thơm ngon tuyệt hảo kia rồi vùi đầu bắt đầu ăn.
Lôi Khải Hoành đẩy ghế ra, lấy ra hai bình rượu nấu ăn, ngón tay khảy một cái đã mở được hai bình rượu.
Vu Hiểu Thao nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu. Sau đó cậu liền trơ mắt nhìn Lôi Khải Hoành thế mà trút chỗ rượu nấu ăn vào miệng thật.
Vu Hiểu Thao: ?!
Vậy mà lại có người trực tiếp uống rượu nấu ăn sao, lần đầu tiên cậu gặp trường hợp này đấy.
Những cái khác trẫm không nói, nhưng trẫm chỉ muốn hỏi rằng Lôi ái khanh à, rượu nấu ăn uống ngon không?
Sau mấy ngụm rượu nấu ăn, Lôi Khải Hoành không để ý tới nó nữa, hắn đặt chai rượu nấu ăn sang một bên, mặt không đổi sắc mà nhìn con mèo nhỏ nhà hắn.
Lôi Khải Hoành vô cùng chắc chắn rằng trong đoạn ký ức đã mất kia của hắn, cho dù bất kể hắn ăn xong cái gì hoặc uống xong cái gì cũng đều không phải hương vị rượu nấu ăn không có tí kí©ɧ ŧɧí©ɧ này. Thứ này vào miệng giống như là nước trắng nhạt nhẽo vô vị, cũng chắc chắn không thế làm hắn phải ho khan.
Huống chi, nửa phút trôi qua rồi hắn cũng không cảm thấy một chút men say nào cả.
Lôi Khải Hoành hơi cúi người, cánh tay chống trên mặt bàn, càng ngày càng lại gần vị trí của mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao lùi về phía sau từng bước, há miệng kêu một tiếng: "Meo!"
Quan hót phân, tư thế xâm lược của anh là đang có ý đồ gì? Anh làm cho trẫm cảm thấy không an toàn chút nào.
Loại chuyện như uống rượu nấu ăn này cũng không phải trẫm bắt anh làm.
Khóe miệng Lôi Khải Hoành chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười không đứng đắn với mèo nhỏ.
Vu Hiểu Thao suýt nữa thì xù lông lên, cậu lại lui về sau từng bước.
Meo, lại là nụ cười này!
Lẽ nào cái chốt mà máu Phượng Hoàng đã mở ra cho người này cứ thế mà mở ra mãi mãi, không bao giờ đóng lại?
Lôi Khải Hoành nhìn con mèo nhỏ đã lùi tới giữa cái bàn, hắn thu cánh tay lại, tự lưng vào ghế ngồi, đưa tay đem bình rượu và cái chai rỗng ném cả vào thùng rác tái chế thông minh.
Bên trong thùng rác tái chế thông minh vang lên âm thanh ù ù. Một lát sau cũng chỉ còn lại đồ vật có thể tái sử dụng sau khi xử lý.
Vu Hiểu Thao: ... Chậc, lãng phí.
Lúc này, giọng nói của Lôi Khải Hoành vững vàng truyền tới: "Mèo nhỏ, tao cảm thấy chúng ta cần nói chuyện."
Đúng lúc đó, cái bụng đói đến lép kẹp của Vu Hiểu Thao vang lên một tiếng...
Ánh mắt trách móc lên án của Vu Hiểu Thao nhìn về phía Lôi Khải Hoành.
Trẫm đã đói như vậy, trò chuyện cái lông gì nữa? Ngăn người khác ăn uống chính là gϊếŧ chết người đó!
Lôi Khải Hoành giơ tay đẩy chén đĩa qua: "Ăn trước đi, ăn xong lại nói tiếp."
Vu Hiểu Thao không nghĩ nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ ngoan ngoãn đang ăn với tốc độ nhanh chóng.
Bàn chân bám lấy cạnh chén đĩa, thò cái đầu vào, cái tai hơi nhấp nhô theo động tác nhai nuốt.
Vẫn giống như bình thường, nó ăn sạch sẽ cái đĩa, một mẩu vụn cũng không để lại.
Thói quen ấy không hiểu sao làm nội tâm Lôi Khải Hoành nảy sinh một cảm xúc không cách nào diễn tả được.
Bất kể mèo nhỏ này là một sinh mệnh thông minh, kiên cường thế nào đi chăng nữa, lúc trước chắc chắn nó đã phải trải qua khó khăn khôn cùng thì mới có thể yêu thích đồ ăn tới mức này.
Lôi Khải Hoành giơ tay kéo một cái đĩa qua, đổi với cái đĩa mà mèo nhỏ còn chưa liếʍ sạch sẽ trước mặt.
Vu Hiểu Thao liếʍ miệng, liếc nhìn Lôi Khải Hoành.
Tay nghề hầu hạ trẫm ăn cơm của Lôi ái khanh càng ngày càng thuần thục rồi.
Vu Hiểu Thao ăn xong tất cả, quanh miệng mèo là một vòng nước canh.
Nếu là trước đây thì Vu Hiểu Thao đã dùng chân của mình lau, thuận tiện rửa cái chân và rửa cơ thể bằng chức năng tẩy rửa thông minh trong hòm.
Lần này Lôi Khải Hoành đã đi trước một bước lấy khăn tay ra, lau miệng cho cậu.
Vu Hiểu Thao nâng móng vuốt víu vào cánh tay hắn, ngoan ngoãn nâng đầu cho hắn lau.
Sau khi lau khô rồi, Lôi Khải Hoành xoa xoa cái đầu nhỏ của mèo nhỏ: "Ăn no rồi?"
Mắt mèo của Vu Hiểu Thao liếc nhìn Lôi Khải Hoành một cái.
Tuy trẫm ăn rất nhiều nhưng cách ăn no còn xa lắm.
Dưới tình huống thiếu linh lực, dù ăn cái gì thì nhiều nhất cũng chỉ có thể ổn định cảm giác thèm ăn của cậu thôi.
Lấp đầy bụng gì gì đó, trẫm vẫn phải trông cậy vào cây tiêu nhỏ.
Nhìn mèo nhỏ không nói năng gì, Lôi Khải Hoành coi đây là mèo nhỏ ngầm thừa nhận.
Vì thế hắn nâng tay bế mèo nhỏ, bước vài bước tới dưới cái thùng cây tiêu nhỏ, ôm theo mèo nhỏ lưu loát xoay người ngồi trên mép cái thùng.
Vu Hiểu Thao nghiêng đầu nhìn cây tiêu bảo bối của cậu.
Một cái cây nhỏ khỏe mạnh đứng trơ trọi trên lớp dịch dinh dưỡng, nhìn vô cùng đìu hiu.
Sau đó, cậu chợt nghe thấy Lôi Khải Hoành nói: "Mèo nhỏ nghe hiểu tao nói chuyện đúng không? Nếu nghe hiểu được thì kêu một tiếng, nghe không hiểu thì kêu hai tiếng."
Mắt mèo của Vu Hiểu Thao đang nhìn chằm chằm cây tiêu nhỏ, nghe thấy vậy thì thành thành thật thật mà lo lắng một hồi.
Trẫm sẽ kêu một tiếng hay hai tiếng đây?
Trẫm có muốn người trước mặt này biết được bản thân trẫm là một người có trí thông minh cao hay không?
Vừa nghĩ hai giây thì Vu Hiểu Thao bỗng đen mặt.
Có vấn đề đặc biệt gì với tiếng "meo" vậy? Trẫm kêu một tiếng hay hai tiếng thì có khác gì nhau?!
Mấy ngụm rượu nấu ăn vừa uống kia có phải đã làm teo cái đầu của quan hót phân hay không?
Vu Hiểu Thao nhìn Lôi Khải Hoành với ánh mắt khinh bỉ.
Để anh xàm xí uống cái rượu nấu ăn gì đó, có phải đã chơi lớn rồi không?
Loại chuyện xàm xí này mà nói ra cho các binh sĩ của anh biết thì về sau một Nguyên soái quân đội như anh phải làm sao?
Nhưng Nguyên soái lúc này tuy mặt không đổi sắc nhưng trong lòng đã không tiếng động nở nụ cười.
Cảm xúc của mèo nhỏ hắn nuôi này thể hiện vô cùng lộ liễu, ánh mắt và động tác đã lộ ra rõ ràng bộ mặt thật.
Chẳng qua nếu không có được câu trả lời thuyết phục thì Lôi Khải Hoành cũng không bỏ qua. Hắn nâng ngón tay chỉ cây tiêu nhỏ ở giữa cái thùng, giả vờ dùng ngữ điệu hết sức lạnh lùng mà nói: "Mèo nhỏ, mày còn muốn nó được nảy mầm lớn lên một cách suôn sẻ không?"
Vu Hiểu Thao nghe câu nói như vậy, không thể tin được mà nhìn Lôi Khải Hoành.
Trẫm đưa máu Phượng Hoàng quý giá cho anh ăn, trị vết thương nặng cho anh, thế mà anh lại dùng cây tiêu nhỏ yêu dấu của trẫm để đe dọa trẫm!
Đại nghịch bất đạo!
Vu Hiểu Thao liền duỗi móng vuốt ra.
Nhưng là một con mèo cam trắng nhỏ với cơ thể mềm mại yêu kiều, cho dù Lôi Khải Hoành không né tránh thì móng vuốt của mèo nhỏ cũng không thể tạo ra thương tổn gì cho hắn.
Móng vuốt hạ xuống nhưng thật ra nó chỉ móc ra một chút sợi vải trên bộ quần áo của người nào đó thôi.
Vu Hiểu Thao: ...
Aaa, tại sao trẫm không tự mình ăn máu Phượng Hoàng chứ!
Lôi Khải Hoành nhìn móng vuốt mèo nhỏ vung loạn xạ, hắn lưu loát bắt chéo chân, nhịn cười: "Vẫn là vấn đề kia, nghe hiểu được tao nói chuyện thì kêu một tiếng, nghe không hiểu thì kêu hai tiếng."
Vu Hiểu Thao: ...
Một tiếng trẫm cũng không muốn gọi!
Anh xàm xí thì thôi đi, trẫm cũng không muốn xàm xí cùng anh đâu!
Tầm mắt Lôi Khải Hoành như có như không liếc nhìn hòn trứng của mèo nhỏ: "Ngoan nào mèo nhỏ, tao có thể dặn người ta làm cho mày một bộ quân phục."
Vu Hiểu Thao đã không muốn để lộ hai hòn trứng mèo này từ lâu. Cậu lặng lẽ cuộn cái đuôi lại che bộ phận quan trọng, đồng thời cũng dừng móng vuốt đang cào loạn xạ, ngoan ngoãn mà kêu một tiếng: "Meo."
Nhận được câu trả lời, Lôi Khải Hoành nhướn mày: "Có thể nói được không?"
"Meo meo!"
Vu Hiểu Thao kiên quyết mà kêu hai tiếng, hàm ý phủ nhận.
Lúc đầu trẫm còn nghĩ rằng liệu có nên thuận tiện cho nổ tấm áo của hoàng đế rồi nói cho anh thân phận hoàng đế đế quốc của trẫm, sau đó dùng AI thừa kế để giao lưu với anh hay không.
Nhưng trải qua việc anh cứ luân phiên gây sức ép cho trẫm như này thì trẫm thay đổi ý định rồi!
Lôi ái khanh thật xấu xa, anh còn dám lấy cây tiêu nhỏ yêu dấu để đe dọa trẫm.
Vẫn là anh thay trẫm hứng chịu tức giận, khiến người dân toàn đế quốc tập trung chú ý lên anh, chờ sóng gió qua rồi thì trẫm sẽ suy nghĩ đến việc có nên thành thật thừa nhận thân phận hay không!
"Mày tên gì?"
Cái này cũng không thể qua loa được. Vu Hiểu Thao nâng móng vuốt chỉ mặt bàn, ý bảo Lôi Khải Hoành trước hết hãy đặt cậu xuống.
Lôi Khải Hoành bèn đặt mèo nhỏ lên trên mặt bàn.
Vu Hiểu Thao nhấc chân đi tới cốc nước trước mặt Lôi Khải Hoành, duỗi đuôi mèo nhúng vào trong.
Lôi Khải Hoành: ...
Sau đó, Vu Hiểu Thao dùng đuôi mèo linh hoạt của mình "rồng bay phượng múa" viết trên mặt bàn.
Nhờ có AI thừa kế, cậu có thể nhận biết được chữ ở thời không này, nhưng để cậu dùng đuôi viết ra thì vẫn hơi khó khăn.
Vì thế, cuối cùng trên mặt bàn hiện ra một loạt chữ như gà bới.
Lôi Khải Hoành nhướn mày: "Đây là ngôn ngữ của bọn mày sao?"
Vu Hiểu Thao quay đầu liếc nhìn, chữ viết dính thành một đám, hoàn toàn không nhận ra nổi cậu đã viết cái gì.
Cậu lặng lẽ từ bỏ việc sử dụng cái đuôi, ngược lại hạ thấp bàn chân, miễn cưỡng viết rõ ràng xuống bàn.
Lôi Khải Hoành nhìn chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo pha trộn rất nhiều dấu chân mèo: "Quất Tọa?"
"Meo!"
Ngắn gọn khí phách, trọn vẹn trời cho, xứng với cơ thể trước mắt của trẫm.
Đồng thời cũng chứa đựng kỳ vọng lớn nhất của trẫm, trẫm hy vọng có một ngày không những có thể ăn no mà cơ thể mèo của trẫm cũng có thể phát triển cường tráng nữa.