Nguyên soái Lôi cũng rất bất đắc dĩ, vũ khí kiểu mới mà hắn thiết kế do tổng hợp kinh nghiệm giao chiến với trùng dựa trên lý luận và số liệu thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng kết quả thí nghiệm lại không lý tưởng. Cho nên, để đạt được hiệu quả mong muốn, hắn không thể không sửa chữa số lien tục, cho đến lúc này khó khăn lắm mới có hiệu quả, chỉ là nó cũng đồng thời hủy luôn phòng thí nghiệm.
Trước khi kiến trúc sụp xuống, hắn chỉ kịp đem theo mèo nhỏ đang ngồi bên cạnh, chạy ra xa.
Vu Hiểu Thao quay mông lại với Lôi Khải Hoành, cũng nhất quyết tránh ra khi Lôi Khải Hoành định sờ vào cậu lần thứ hai.
Cậu quyết định đời này…… Ồn ào, trước khi cây tiêu nhỏ đơm hoa kết trái, cậu đều sẽ canh chừng ở đây, bảo vệ nó thật tốt!
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ không cho sờ, không cho chạm, hắn tìm trên người, chỉ lấy ra được hai viên chế phẩm bổ sung dinh dưỡng.
Đồ ăn có thể dỗ dành mèo nhỏ đều đã bị chôn dưới đống kiến trúc sụp đổ……
Vu Hiểu Thao ngửi thấy mùi đồ ăn, hơi quay đầu lại, nhìn liếc qua hai viên chế phẩm bổ sung dinh dưỡng kia.
Đừng tưởng rằng hai cái chế phẩm bổ sung dinh dưỡng hương vị chả ra gì có thể xóa đi lỗi lầm của anh!
Đừng có nghĩ anh một lần nữa đem đồ ăn duy nhất còn lại trên người mình nhường cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh!
Thấy mèo nhỏ vẫn ngồi đó, chỉ mở to đôi mắt mèo nhìn hắn, hoàn toàn không dao động, Lôi Khải Hoành nhíu mày. Hắn nhìn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng trên tay, nếu mở ra thì tất nhiên không thể lãng phí, vì thế hắn giơ tay cho vào miệng mình.
Vu Hiểu Thao: …………Meo?
Không có thành ý!
Vu Hiểu Thao tức giận quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm cây tiêu nhỏ yêu dấu của cậu, móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào lá con tràn đầy linh lực của nó. Thật ra lá cây tiêu tiêu non cũng rất thơm ngon, trước kia cậu đã từng ăn lá hoa tiêu chiên, lại chấm thêm chút sốt cà chua, hương nồng vị đậm rất ngon.
Vu Hiểu Thao nghĩ, khi cây tiêu nhỏ lớn lên tươi tốt, trước khi nó kết hạt thì nên ngắt vài lá ăn cho đỡ thèm .
Đúng lúc này, cậu nghe được tiếng bước chân đang xa dần của Lôi Khải Hoành.
AI nào đó đột nhiên lên tiếng.
【Thưa bệ hạ, Nguyên soái Lôi đi mất rồi, thân là người hầu thân cận của ngài, hắn lại lại không từ mà biệt, nên trừng trị nghiêm khắc.】
Vu Hiểu Thao đang đắm chìm trong tưởng tượng về mỹ thực của mình, dường như không hiểu những từ này. Cậu sửng sốt một chút rồi đột nhiên xoay người, trơ mắt nhìn bóng dáng ai kia biến mất giữa núi rừng, không quay đầu lại.
Quá đáng!
Sao có thể không từ mà biệt?
Trong lòng Vu Hiểu Thao đột nhiên hơi hoảng loạn, cậu cúi đầu nhìn cây tiêu nhỏ, lại quay đầu nhìn phía ai kia biến mất.
Cậu nhanh chóng quyết định, vươn móng vuốt, cắm đầu bắt đầu đào.
Cậu muốn cây tiêu nhỏ!
Quan hót phân cậu cũng muốn!
Nhưng Vu Hiểu Thao hoàn toàn coi thường khả năng sinh trưởng của cây tiêu nhỏ, làm hạt giống thần kỳ của một cây tiêu bị Thao Thiết cất giữ, bộ rễ của nó đã sớm xuyên qua tầng đất, xuyên vào trong núi để hấp thu đủ linh lực. Vu Hiểu Thao nằm mơ mới đào nó ra ngay được!
Sau khi đào hơn mười phút, Vu Hiểu Thao tức giận………… Từ bỏ!
Lúc này Vu Hiểu Thao không thể không thừa nhận, cây tiêu nhỏ có đáng yêu thế nào thì cũng không bằng được quan hót phân.
Dù sao thì cây tiêu nhỏ ở đây, cậu sau này có cơ hội nhất định sẽ quay lại lấy.
Cậu há mồm giựt lấy vài lá cây non, không kịp cảm nhận hương vị của lá hoa tiêu tràn đầy linh lực đã nuốt xuống, sau đó mặt xám mày tro chạy ra khỏi hố, đuổi theo phía Lôi Khải Hoành biến mất.
Vu Hiểu Thao vừa đuổi theo vừa kêu, “Meo! Meoooo!”
Đáng ghét, tên đáng ghét!
Vu Hiểu Thao vào rừng mới phát hiện, bên trong căn bản không có đường, đá và cỏ dại ở khắp nơi, căn bản không nhìn ra Lôi Khải Hoành đi hướng nào.
“Meo! Meo meo!”
Tiếng kêu hoảng sợ của mèo nhỏ truyền đến từ xa, Lôi Khải Hoành nháy mắt từ bỏ ý định bắt thêm con mồi khác, xách con lợn rừng bị hắn đánh ngất từ trên mặt đất lên, nhanh chóng trở về.
Khi Lôi Khải Hoành đi ra từ sau tảng đá, con mèo nào đó đột nhiên dùng sức chạy, bốn cái móng vuốt bám chặt vào quần áo của Lôi Khải Hoành.
Lôi Khải Hoành thả đồ trong tay ra, dùng hai tay bế mèo nhỏ lên, vuốt nhẹ cơ thể căng chặt của mèo nhỏ, “Sao vậy?”
Móng vuốt của mèo nhỏ vô thức bấu chặt hơn, sắp bấu cả vào thịt Lôi Khải Hoành.
Mắt mèo tròn trịa trừng người đi lại trở về này.
Sao vậy?
Tên đáng ghét này còn hỏi cậu sao vậy?
Không rên một tiếng liền chạy là ai hả?
Trẫm còn tưởng anh muốn tạo phản bỏ trẫm mà đi đó!
Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ lần thứ hai cho hắn chạm vào người, xoa đầu cậu, “Tao vừa đi kiếm thức ăn.”
Kiếm thức ăn?
Vu Hiểu Thao quay đầu, thấy một con lợn rừng cường tráng đang nằm trên mặt đất!
Nước miếng gần như ngay lập tức trào ra trong miệng, hương vị của hai mảnh lá tiêu vừa bị cậu nuốt vẫn quanh quẩn trong miệng.
Vu Hiểu Thao liếʍ miệng, “Meo! Meo meo meo!”
Tuy vậy nhưng trẫm vẫn rất tức giận! Đây cũng không phải lý do cho anh không từ mà biệt!
Còn có tiêu nhỏ của cậu, vất vả lắm mới mọc ra được chút lá non, lại vừa bị cậu vùi hoa dập liễu…………
Chán quá!
Lôi Khải Hoành vuốt ve lỗ tai không hiểu sao lại rũ xuống của mèo nhỏ.
Lúc nãy mèo nhỏ nhìn chằm chằm cây non ở cửa rất lâu, hắn tưởng mình rời đi một lúc chắc sẽ không sao.
Đi săn một hai con mồi ở đây cũng không tốn quá nhiều sức, hắn vốn cũng không tính đi lâu lắm.
Vu Hiểu Thao quay đầu cắn ngón tay Lôi Khải Hoành, hàm răng bén nhọn cắm vào hai bên ngón tay của Lôi Khải Hoành.
Lôi Khải Hoành nhìn ánh mắt lên án của mèo nhỏ, đột nhiên hứa hẹn, “Sau này tao đi đâu cũng sẽ mang mày theo.”
Vu Hiểu Thao nhả tay Lôi Khải Hành ra, nhìn dấu răng trên ngón tay hắn, cậu cúi đầu dùng đầu cọ cọ.
Lôi Khải Hoành bật cười, hắn sờ đầu mèo một chút, sau đó, một tay bế mèo nhỏ, một tay xách con mồi trên mặt đất, cất bước đi trở về.
Vì thế, quân hộ vệ của Nguyên soái quân đoàn 7 đế quốc sau khi xử lý xong vụ gián điệp, tốn mấy ngày liền đến địa chỉ hai ngày trước Nguyên soái gửi đến thì thấy cảnh này.
Trưởng quan đẹp trai ngời ngời, lãnh khốc vô tình của họ cứ như vậy một tay bế một con vật nhỏ lông xù xù màu cam trắng, một tay xách theo một con lợn rừng cường tráng trông như đang ngất, đi ra từ giữa rừng rậm.
Tình hình này làm các chiến sĩ kỷ luật nghiêm minh của quân hộ vệ thiếu chút nữa trợn tròn mắt.
Vu Hiểu Thao thả móng vuốt ra, nhanh chóng nhảy từ ngực ai kia lên vai, bò trên vai Lôi Khải Hoành, chuẩn bị tùy thời móc bùa bảo vệ từ trong không gian ra.
Quan hót phân ngự dụng của cậu, làm Nguyên soái hào phóng đến mức không xu dính túi, thế mà còn có người đuổi theo không bỏ, đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?
Meo, muốn động vào người của trẫm, phải xem trẫm có đồng ý hay không đã!
Mà tầm mắt mọi người theo bản năng di chuyển theo động tác của mèo nhỏ, nhìn đầu nó để sát vào khuôn mặt lạnh lùng của trưởng quan, mềm mại cọ cọ.
Mọi người theo bản năng hít sâu.
Y…… Cảm giác như đang nằm mơ! Vẫn là mơ phải ác mộng!
Cái người bình tĩnh bị động vật nhỏ mều mại đáng yêu cọ mặt này thật sự là trưởng quan của bọn họ sao?
Ánh mắt của các chiến sĩ không kìm được mà nhìn về phía Nguyên soái.
Sau đó, họ đã bị ánh mắt lạnh như băng của Nguyên soái đông lạnh, họ hoảng sợ, lập tức cúi chào, “Chào trưởng quan!”
Trưởng quan?
Vu Hiểu Thao quay đầu lại nhìn Lôi Khải Hoành, “Meo?”
Người một nhà?
Lôi Khải Hoành đỡ mèo nhỏ từ trên vai xuống, một tay bế cậu.
Tay kia tiện tay đưa lợn rừng cho một vị chiến sĩ, “Xử lý nó đi.”
Vị chiến sĩ này lập tức duỗi tay cầm chân con lợn rừng, nhìn con lợn rừng đang ngất xỉu trong tay mình, cậu ta hơi ngây người, theo bản năng nhìn về phía các anh em xung quanh, ra hiệu bằng ánh mắt.
“Nguyên soái bảo xử lý là sao?”
“Xử lý, chắc là theo nghĩa đen, tìm chỗ ném đi.”
Chiến sĩ này lại liếc qua lợn rừng, hơi chần chờ.
“Con lợn rừng cường tráng như vậy thịt chắc chắn rất ngon. Cho dù chiên rán hay thế nào thì nhất định đều rất tuyệt, ném thì có phải hơi phí không?”
“Ông dám làm trái mệnh lệnh của Nguyên soái sao?”
Chiến sĩ này giật mình, lập tức tìm nơi có thể phóng sinh lợn rừng.
Mà lúc này, con lợn rừng ngất xỉu ngây thơ mở mắt nhỏ, nhìn thấy thế giới lộn ngược lập tức kêu lên giãy giụa.
Mong muốn sống sót càng lớn, nó càng ra sức giãy giụa, là một con lợn rừng thích vận động!
Nếu lợn rừng tự mình tỉnh lại thì dễ làm rồi, vị chiến sĩ kia ném nó ra, lợn rừng ngay lập tức chạy đi mất dạng.
Vu Hiểu Thao thấy vậy, suýt nữa nhảy xuống khỏi vai Lôi Khải Hoành, “Meo meo!”
Aaaa, lợn của tôi!
Lôi Khải Hoành bình tĩnh nhìn con lợn rừng đã chạy xa kia, “Xử lý xong thì mang đến phòng tôi.”
Các chiến sĩ quân hộ vệ nghe thế suýt nữa nghĩ mình gặp ảo giác.
Mang đến phòng Nguyên soái?
Thế thì tất nhiên không có khả năng mang một con lợn sống đến.
Cho nên, Nguyên soái muốn nấu nó lên?
Trưởng quan của họ vẫn luôn không yêu cầu đặc biệt về ăn uống, hoặc là nói trưởng quan của họ có bệnh kén ăn nặng, trước nay đều dùng chế phẩm bổ sung dinh dưỡng thay thế ba bữa, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi!
Mấy ngày nay ngài ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà ngay cả thói quen sinh hoạt cũng thay đổi?
Thật ra, trừ Bạch Hào ra thì không ai biết, mấy ngày nay, ngoại trừ cái bánh mì mèo nhỏ nhường cho Nguyên soái thì ngài vẫn chỉ ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng. Lúc trước hắn mua nhiều thức ăn dự trữ như vậy, trừ chỗ bị chôn dưới đống phòng đổ nát thì còn lại đều vào trong bụng mèo nhỏ.
Sau khi ngây người, vị chiến sĩ kia lập tức đuổi theo con lợn rừng vừa nãy, chớp mắt liền đánh ngất nó, một lần nữa xách về.
Vu Hiểu Thao thấy chiến sĩ nắm chặt lợn rừng không thả, cậu thở phào nhẹ nhõm, yên tâm mà nhìn lợn rừng. Cậu nhảy xuống khỏi vai Lôi Khải Hoành, đi thẳng đến chỗ cây tiêu nhỏ.
Trong lúc Lôi Khải Hoành đang đào chỗ phòng sụp lên, Vu Hiểu Thao nhìn cây tiêu bé nhỏ của mình chỉ còn trơ lại mỗi cái thân, mọc trong đất trông rất đáng thương.
Vu Hiểu Thao ngồi gần đấy, giơ chân lên cách không vuốt ve cây hoa tiêu nhỏ, “Meo!”
Là trẫm nóng vội, trẫm có lỗi! Sau này trẫm nhất định sẽ đối xử với mày thật tốt!