Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 6: Người này, là Nguyên soái ư?

Editor: SugarSphynx

Beta: Tuyết Phi Ly

Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, giải quyết xong cái bánh mì mà con mèo nhỏ chừa lại cho hắn, Lôi Khải Hoành nâng tay xách chiếc túi đựng bánh mì lên.

Vu Hiểu Thao cảm nhận được chiếc túi lắc lư, vươn đầu lên khỏi miệng túi quan sát, rồi lại rụt đầu xuống, di chuyển cơ thể để tìm góc độ nằm sấp thích hợp.

Tuy rằng đây chỉ là một cái túi đơn giản bị người này lắc lư xách theo, nhưng không hiểu sao nó lại khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chắc chủ yếu bởi vì bên trong còn vương lại hương vị thơm ngon của bánh mì mà cậu thích.

Cảm giác được âm thanh bình bịch dần dần trở nên yên ắng bên trong chiếc túi, Lôi Khải Hoành nở nụ cười, mang con mèo nhỏ bước nhanh trên con đường tới quặng mỏ đen ở bên ngoài thành phố.

Khi tới gần khu siêu trọng lực, Lôi Khải Hoành tìm một cành cây rậm rạp kín đáo để treo chiếc túi lên đó, bàn tay xoa xoa chiếc đầu trong túi.

Vu Hiểu Thao ở bên trong nghe được động tĩnh thì vươn đầu ra, mắt mèo to tròn mơ màng nhìn quan hót phân.

Lôi Khải Hoành chìa tay vuốt phẳng lỗ tai của cậu: "Chờ ở đây."

Một cục mềm mại nhỏ xíu này đột nhiên tiếp xúc trực tiếp với môi trường trọng lực cao gấp mấy lần, đoán chừng nó sẽ không chịu nổi.

Vu Hiểu Thao không hiểu tình hình, thấy người kia rời đi không quay đầu lại, cậu liền dứt khoát nhảy ra khỏi túi đóng gói, bước nhanh đuổi theo.

Vu Hiểu Thao vừa mới chạy được một đoạn liền cảm thấy cơ thể có hơi không khỏe, chỉ có điều cái sự không khỏe này sau khi bụng chợt đói cồn cào thì tiêu tan trong nháy mắt.

Vu Hiểu Thao: ...

Cơn đói bụng mà cậu vừa trải qua cứ thế biến mất một cách tự nhiên không kiểm soát được!

Vu Hiểu Thao buồn bực kêu "meo" một tiếng, bước chân tăng tốc đuổi theo người kia.

Như vậy cậu càng phải dựa vào quan hót phân đằng trước kia!

Lôi Khải Hoành nghe thấy động tĩnh rất nhỏ vang lên phía sau, hắn dừng bước, vừa mới quay người lại thì con mèo nhỏ liền nhảy lên người hắn, víu trên tay áo hắn, một đôi mắt mèo trong veo nhìn hắn chăm chú.

Ý tứ dính người thể hiện rất rõ ràng.

Bạch Hào: ... Cái này không khoa học!

Đây là khu có trọng lực cao gấp năm lần, con mèo nhỏ này làm thế nào mà linh hoạt như thế?

Lôi Khải Hoành nhướn mi, ngoài ý muốn nhìn con mèo nhỏ lẻn tới đang bám trên quần áo mình.

Chỉ có điều lúc trước con mèo nhỏ này rơi từ trên cao xuống không bị tổn hại gì thì cũng có thể dự đoán được hoạt động của nó sẽ không bị hạn chế ở khu trọng lực cao gấp năm lần.

Lôi Khải Hoành đưa tay ra kéo cái chân trước của con mèo nhỏ nhưng nó vẫn bám chặt lấy, bốn bộ móng vuốt móc vào quần áo của hắn. Nếu dùng sức gỡ ra, hắn không làm hỏng quần áo thì cũng làm đau móng vuốt của con mèo nhỏ này.

Lôi Khải Hoành thả tay ra, dứt khoát không để ý tới nó nữa, nhóc con cứ như vậy treo trên người hắn cùng vào quặng mỏ đen.

Vu Hiểu Thao thực hiện được mong muốn thì ổn định bên người quan hót phân, lúc sau liền bò theo quần áo người nọ, mỹ mãn ngồi xổm trên bả vai hắn, nhân tiện cử động cái đuôi cọ cọ lên cổ quan hót phân để bày tỏ lòng biết ơn.

Ở khu siêu trọng lực, y như cái tên gọi của nó, là nơi có trường trọng lực cao, khác với hành tinh có thể sinh sống được này.

Trung tâm của trường trọng lực có một loại khoáng sản đặc biệt, chủ yếu dùng cho việc chế tạo trang thiết bị vũ khí như súng trọng lực, một vũ khí được lắp ráp phổ biến trong các tinh hạm.

Ở các điểm khai thác trong khu siêu trọng lực, công cụ để khai thác quặng mỏ đòi hỏi độ chuyên biệt cao, chi phí khai thác quặng đen thu lợi rất lớn.

Cho nên mới xảy ra tình trạng sử dụng thợ mỏ để khuân vác thay thế cho các loại thiết bị máy móc vận chuyển có chi phí cao ngất.

Thợ mỏ không cần chứng minh thân phận ở nơi này, thể chất đạt tới cấp C là có thể làm được, căn cứ vào lượng công việc

để trả lương, cuối ngày thanh toán lương. Nó đặc biệt thích hợp với Lôi soái bây giờ, chủ nhân của một chú mèo, vừa phải tránh bị bại lộ thân phận.

Việc lúc này mà Lôi Khải Hoành cần phải làm là khoác lên mình bộ giáp bảo vệ đơn giản mà quản lý quặng mỏ phát cho, đi tới trước hầm mỏ khuân vác những bao vật liệu thô đã được đóng gói đặc biệt lên kho hàng trên mặt đất. Vì để dễ dàng hoạt động đi lại ở khu siêu trọng lực, các bao quặng thô đều được cố định trên bả vai và phía sau lưng.

Nếu nói lúc đầu Vu Hiểu Thao còn chưa hiểu được tình trạng kinh tế của quan hót phân thì vào lúc này, khi thấy quan hót phân mặc bộ giáp bảo vệ khiêng bao quặng thô liền hiểu ra một chút rồi.

Quan hót phân mà cậu tuyển này, quả thật không có một xu dính túi. Con chip lúc trước hắn bán được mấy chục tinh tệ, tất cả dùng để mua bánh mì đã bị cậu ăn hết rồi, hiện tại có lẽ là ngay cả một cái bánh mì cũng không mua nổi mới nghĩ biện pháp này để kiếm tiền.

Trong chốc lát, quan hót phân bần cùng đã làm cho Vu Hiểu Thao nảy sinh nghi ngờ sâu sắc.

Về sau cậu còn cơ hội ăn no bụng hay không... (T_T)

Nhưng nghĩ về mục đích bán con chip và hiện tại đang "khuân vác" của người trước mặt, hơn một nửa lý do chính là để mua đồ ăn cho cậu, cung cấp đồ ăn nuôi dưỡng con thú cưng ăn uống nhiều quá mức bình thường này, Vu Hiểu Thao liền... Không còn cách nào khác, cậu thành thật nằm sấp trên bao quặng thô lớn, nhìn quan hót phân làm việc.

Vô cùng buồn chán. Vu Hiểu Thao nhớ tới AI thừa kế bị cậu chặn.

Dù sao đi nữa thì AI có thể nghe hiểu được cậu nói gì, lúc này có thể lấy nó ra để tâm sự.

Vì thế Vu Hiểu Thao đã mở chặn AI thừa kế trong ý thức của mình.

AI thừa kế tuy là bị chặn suốt nhưng nó vẫn biết những gì hoàng đế bệ hạ trải qua trong khoảng thời gian này.

Đặc biệt là thái độ và những chuyện đã làm của Lôi Khải Hoành.

Cho nên sau khi được bỏ chặn, câu đầu tiên nó nói với hoàng đế bệ hạ là:

[Thưa bệ hạ tôn kính, nếu Lôi Khải Hoành Nguyên soái không bị thương thì hắn sẽ là một sự lựa chọn thích hợp cho vị trí người hầu bên người của ngài.]

Vu Hiểu Thao: ...

Cậu vừa mới nghe được cái gì?

AI thừa kế làm tròn trách nhiệm mà lặp lại một lần nữa.

Vu Hiểu Thao cúi đầu nhìn về phía quan hót phân của cậu: ...

Người này, là Nguyên soái ư?

Lại có thể là Nguyên soái không xu dính túi phải đi khuân vác?

Phải chăng thời không này có định nghĩa sai lệch đối với Nguyên soái?

[Thưa bệ hạ tôn kính, Lôi Khải Hoành là Nguyên soái của quân đoàn 7. Lúc đầu khi hắn nhậm chức Nguyên soái, thể chất và tinh thần lực đều ở cấp S. Sau khi trải qua ba năm thử thách trên chiến trường thì hắn nhanh chóng đạt tới cấp 3S, cho nên sức chiến đấu của hắn vô cùng mạnh mẽ. Trong chiến dịch chống lại sóng trùng, hắn đã liên tiếp lập được chiến công. Ngoại trừ ngài ra thì hắn là chiến sĩ có thể chất và tinh thần lực mạnh nhất, hơn nữa, thể lực và tinh thần của hắn còn có xu hướng đột phá. Theo tính toán thì nếu hắn còn sống sau trăm tuổi thì hắn có 90% cơ hội có thể được tiếp nhận sự kế thừa của tôi, trở thành hoàng đế kế nhiệm.]

Vu Hiểu Thao: Sau trăm tuổi...

[Đúng vậy thưa Bệ hạ, Nguyên soái Lôi Khải Hoành là một thiên tài khó có được.]

Vu Hiểu Thao: ...

Vậy mà

trước đây cậu nói thể chất và tinh thần lực của hắn đều rất kém cỏi.

[Đúng vậy thưa bệ hạ, Nguyên soái Lôi Khải Hoành đã gặp phải một đợt tập kích trong trận chiến gần đây. Vốn là quân đoàn 3 phải tới tiếp viện, nhưng khi họ đến nơi thì Nguyên soái Lôi Khải Hoành đã phải hứng chịu đợt tấn công tự bạo của hai con trùng. Khi được cứu ra khỏi chiếc cơ giáp đã hư hỏng nặng thì hắn đã rơi vào hôn mê. Sau khi kết thúc chữa trị, thể chất của hắn đã tụt xuống cấp B, tinh thần lực bị thương còn nghiêm trọng hơn, bây giờ đã hạ xuống cấp C rồi. Theo dự đoán của bác sĩ, thương tích mà trùng để lại liên tục tổn thương Nguyên soái Lôi, khiến thể chất và tinh thần lực của hắn có lẽ sẽ không ngừng giảm xuống.]

Vu Hiểu Thao yên lặng nhìn thoáng qua cái gáy của người nào đó.

Thật khó để cậu có thể tưởng tượng một người có sức mạnh quân sự thời kỳ đỉnh cao huy hoàng làm thế nào mà chịu đựng được biến cố như vậy.

Điều này có thể so sánh với việc cậu đột nhiên biến thành quái thú Thao Thiết lúc nửa đêm.

[Cho nên, thưa bệ hạ, hắn cũng không thích hợp làm người hầu bên người của ngài. Người hầu nhiều thế hệ hoàng đế đều đáp ứng yêu cầu cơ bản là tinh thần lực và thể chất cấp S để có thể cộng tác chiến đấu cùng bệ hạ. Đó là lý do mà Nguyên soái Lôi Khải Hoành không thích hợp.]

Nhưng sự chú ý của Vu Hiểu Thao không đặt ở chỗ này.

Cậu đang suy nghĩ xem người đàn ông này đã trải qua những âm mưu thủ đoạn gì, phải chịu đựng chênh lệch như sông với biển về phương diện sức mạnh quân sự, từ một anh hùng chiến tranh, một chỉ huy quân

đội trở thành người không một xu dính túi ngay cả một cái bánh mì cũng không thể mua nổi.

Vì nuôi dưỡng thú cưng là cậu lại không thể không khoác lên mình bộ giáp bảo vệ đi khuân vác?

Thật đáng giận!

Song song với cơn tức giận, trái tim của cậu còn thấy chua xót.

Bản thân đã trở thành cái dạng này lại còn có thể đối xử với cậu tốt như vậy.

Có lẽ cậu có thể lấy thứ gì đó ra khỏi không gian thừa kế Thao Thiết vốn hơi lỏng lẻo, giảm bớt cơn khủng hoảng tiền bạc cho quan hót phân này.

Nhưng Vu Hiểu Thao dựa vào vai người này, tích góp từng tí linh lực nửa ngày để mở mà đáng tiếc rằng chỉ chọc nổi một lỗ bé như đầu kim trong không gian kế thừa Thao Thiết.

Đồ vật gì đó bên trong không gian Thao Thiết cậu còn không thể nhìn thấy, huống chi là lấy được ra.

Vu Hiểu Thao nhụt chí.

Chủ yếu là do cậu ăn chưa đủ nhiều.

Chỉ cần sau này cậu ăn đủ, dần dần hóa giải cảm giác đói khát, linh lực dần dần tích tụ, nhất định lỗ hổng cậu mở ra sẽ càng ngày càng lớn. Đến lúc đó, tùy tiện lấy một cái gì đó ra cũng đủ để làm cho họ trở nên giàu có.

AI thừa kế: ...

Trong đầu Hoàng đế bệ hạ tuôn ra nhiều ý tưởng quá, nó không thể hiểu hết.

Chỉ có điều nếu là vấn đề về tiền tệ thì...

[Thưa bệ hạ tôn kính, ưu tiên hàng đầu của bệ hạ bây giờ là quay về kế nhiệm ngôi vị hoàng đế. Sau khi ngài kế nhiệm thành công, của cải thuộc về hoàng đế đương nhiên là của bệ hạ, có thể sử dụng bất cứ lúc nào.]

Vu Hiểu Thao: Cậu cảm thấy bộ dạng bây giờ của tôi có thể làm hoàng đế của đế quốc các người à?

[Tinh thần lực của ngài là cấp 5S, cả đế quốc không có bất kỳ ai có thể vượt qua được ngài.]

Vu Hiểu Thao hừ một tiếng, liếʍ liếʍ cái chân, định ngửi hương vị bánh mì thơm ngọt trên cái chân mềm mềm mại mại này.

Cậu là thần thú Thao Thiết, tất nhiên tinh thần lực sẽ hùng mạnh. Nhưng trong tình huống không được ăn no thì cậu còn có thể hùng mạnh tới mức nào đây?

Huống chi, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với tình hình thế lực khắp nơi trong thời không này rất không tốt, rất không thích.

Quyền lực tại nơi này rất hỗn loạn, để con mèo kêu meo meo như cậu lên làm hoàng đế, chỉ sợ cậu sẽ bị tiêu diệt thành mảnh vụn.

Trước khi có được sức mạnh tuyệt đối, cậu sẽ không trở thành con chim đầu đàn đơn độc đâu.

Còn không bằng cậu và quan hót phân yên ổn sinh sống, cố gắng lấp đầy bụng.

Chờ một ngày nào đó không gian thừa kế Thao Thiết có thể mở ra, tự nhiên họ sẽ giàu sang phú quý, đánh đâu thắng đó, làm cho những kẻ ham quyền thế đó phải quỳ xuống đất gọi ba!

[Thưa hoàng đế bệ hạ tôn kính, ngoài tôi ra ngài còn có một cơ giáp thừa kế mô hình mở rộng nữa. Một khi ngài khởi động cơ giáp thừa kế, sức mạnh to lớn ấy chắc chắn sẽ làm mọi người trong đế quốc kinh sợ, ngài còn có gì phải lo lắng nữa?]

Vu Hiểu Thao nhìn thoáng qua hai cái chân nhỏ bé với lớp đệm hồng nhạt và bộ lông trắng bồng bềnh.

Cái này thực sự có thể thao tác trên cơ giáp sao?

Điều khiển cơ giáp thừa kế tới đây, không phải kinh hãi gì, mà sẽ biến bản thân cậu trở thành bia ngắm.

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN