Meo, Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 1: Thao Thiết nhỏ ham ăn mơ màng

Trans: Lan Anh

Beta: Tuyết Phi Ly

Trong 18 năm qua, Vu Hiểu Thao hầu như ngày nào cũng ở trong trạng thái cực kỳ đói, cậu ăn hết các mỹ thực khắp Đông Tây Nam Bắc, sức ăn của mình cậu dù có vượt qua tám người cũng không thể lấp đầy được cảm giác đói bụng ấy, cậu vẫn luôn nghĩ rằng do bản thân mắc phải bệnh gì, nhưng đi đến bệnh viện rất nhiều lần đều nhận được kết quả âm tính.

Cơ thể cậu hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, không hề có bệnh tật gì...

Cho đến một buổi tối trước ngày cậu tròn mười tám tuổi, Thượng Cổ Thao Thiết thức tỉnh, Vu Hiểu Thao đang ngủ cũng bị dọa cho tỉnh dậy, nhìn những chiếc móng vuốt đột biến của chính mình, sờ sờ chiếc sừng nhỏ cong cong trên đầu, Vu Hiểu Thao suýt chút nữa bị chính bản thân mình dọa chết khϊếp, ngỡ ngàng ăn hết đồ ăn tích trữ trong nhà mới lấy lại được lý trí.

Bắt đầu từ hôm ấy, cuối cùng thì cậu cũng biết mình rốt cuộc là thứ gì rồi.

Kí ức của Thượng Cổ Thao Thiết nói cho cậu biết, thân là Thao Thiết, cậu bắt buộc phải ăn hết số lượng lớn thức ăn có chứa đủ linh lực mới có thể sống tiếp.

Ngoài những kí ức này ra, Truyền Thừa còn bổ sung thêm một không gian cốt truyện của Thao Thiết.

Tuy nhiên, Thao Thiết nhỏ 18 tuổi ham ăn có thể sống sót được cũng là một kỳ tích, làm sao có đủ linh lực để mở ra không gian Truyền Thừa cơ chứ!

Vậy nên, cái thứ đó chỉ là một thứ viển vông hão huyền thôi.

Đồng thời, sau khi tỉnh dậy lại là cảm giác đói cồn cào khó nhịn dần dần kéo đến, gây ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao từ một tiểu tham ăn thăng cấp thành đại tham ăn, tiền mà cậu đi làm kiếm được hầu như đều tiêu vào việc mua đồ ăn.

Như vậy vẫn chưa đủ, Vu Hiểu Thao mỗi ngày đều bụng đói cồn cào hận không thể đem những cái cây bên đường nhìn giống đùi gà kia nuốt vào bụng.

Có một lần Vu Hiểu Thao đang ôm đống đồ ăn vặt ngồi trên sofa, hình ảnh một đàn cá heo trắng phi lên khỏi mặt nước ở trong TV đẹp đẽ đến mức khiến cậu kinh ngạc, đây tuyệt đối là tác phẩm đắt giá của thiên nhiên.

Tại khoảnh khắc đó, tất cả đồ ăn vặt trong mắt cậu đều mất đi hương vị, Thao Thiết nhỏ nào đó nhìn về phía màn hình TV, ánh mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.

Mãi đến sau này, mỗi khi Vu Hiểu Thao nhìn thấy bất kỳ loài động vật hoang dã nào đều sẽ dấy lên một loại cảm giác thèm ăn mãnh liệt không thể chịu đựng được.

Vu Hiểu Thao dần dần ý thức được, trên thế giới này, chỉ có những loài động vật hoang dã mới tồn tại các linh lực rời rạc, loài động vật nào càng khan hiếm thì linh lực lại càng nhiều.

Tuy nhiên, lý trí nói cho cậu biết, những loài động vật này không thể ăn.

Cùng với sự thay đổi của thời gian, cảm giác đói bụng của Vu Hiểu Thao lại càng mãnh liệt, lượng thức ăn cũng ngày càng nhiều thêm.

Cậu không biết được liệu có ngày nào bản thân mất khống chế mà chạy đến khu bảo tồn động vật hoang dã ăn sống từng con, hoặc là ăn đến đỏ cả mắt, thấy gì ăn nấy, cuối cùng ăn sạch cả thế giới hay không?

Đây cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, trong kí ức Truyền Thừa Thao Thiết vẫn chưa được mở ra hoàn toàn kia, đã từng có một đại Thao Thiết mất đi lý trí, bản chất bùng nổ, ăn hết cả một thế giới nhỏ, sau đó thì bị trời phạt không còn một mảnh vụn.

Kết cục này vừa bi thảm lại vừa không đáng để xót thương.

Để ngăn ngừa một ngày nào đó bản thân cũng mất đi toàn bộ lý trí, Vu Hiểu Thao rất cương quyết lấy ra một lá bùa từ trong ký ức Truyền Thừa, muốn phong ấn bản thân lại trước, đợi đến khi nào linh lực trên Trái Đất khôi phục lại mới giải trừ phong ấn ăn một bữa no nê.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ các vật liệu bùa chú, Vu Hiểu Thao bóc hết 13 cái bánh bao, 2 túi lớn thịt bò khô, 40 túi thịt lợn khô, mười mấy túi cá cay rồi xếp chồng lên nhau đặt ở bên cạnh.

Sau đó, cậu dùng miệng cắn ngón tay chảy máu rồi vẽ lên lá bùa vàng, tay còn lại không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng, làm dịu đi cảm giác đói bụng vì phải tiêu hao linh lực.

Chỉ là Vu Hiểu Thao nghèo, cũng không có đủ tiền mua những đồ ăn nguyên chất đắt đỏ, mà linh lực của cậu thiếu hụt đến mức hoàn toàn không thể mở được không gian cốt truyện ràng buộc với cậu, nguồn tài nguyên dồi dào mà Thượng Cổ Thao Thiết mang đến không không tài nào sử dụng nổi.

Vậy nên, suy đi tính lại, Vu Hiểu Thao quyết định dùng giấy vàng và máu có chứa linh lực của mình để vẽ bùa chú.

Vu Hiểu Thao dùng sức nhai thịt khô, ngay lúc này, lá bùa rườm ra phức tạp chứa máu và linh lực dưới ngón tay cậu dần dần thành hình.

Linh lực dần dần dung hòa vào lá bùa, lại cộng thêm cơn đói cồn cào do mất nhiều máu tạo thành khiến mắt Vu Hiểu Thao nổ đom đóm, lá bùa trong lòng bàn tay trong phút chốc trở nên mơ hồ không rõ.

Bùa phong ấn là loại bùa mà trước mắt cậu thấy phức tạp nhất, trong đó liên quan đến việc sử dụng nhiều linh lực, nhưng đảm bảo trong thời gian tự phong ấn vừa không phải chịu sự tổn hại đến từ bên ngoài, vừa không bởi vì quá đói mà tự mình phá vỡ phong ấn. Nhưng phải có thể phán đoán linh lực bên ngoài đã hồi phục chưa, có đủ để cho Thao Thiết cậu ăn một bữa no nê hay không.

Vậy nên, không thể để xảy ra một chút sai sót, nếu không thì...

Đầu óc hỗn loạn của Vu Hiểu Thao vẫn chưa thể nghĩ ra hậu quả đã cảm thấy lá bùa trong lòng bàn tay phát nóng.

Cậu trợn tròn mắt, đột nhiên phát hiện ra lá bùa trong tay đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Lá bùa này cậu còn chưa kịp vẽ xong!

Trong lúc này phát huy tác dụng sẽ nổ mất.

Vu Hiểu Thao tức đến phát điên lên rồi, uổng phí bao nhiêu máu và linh lực vốn chỉ có chút ít của cậu.

Thao Thiết nhỏ ham ăn nào đó cấp tốc phi ra ngoài, vừa bước được hai bước, nhớ ra trên bàn vẫn còn đồ ăn đang ăn dở, lại vội vàng quay lại.

Ngay tại lúc này, linh lực lớn mạnh trên lá bùa bộc phát, đem cả Vu Hiểu Thao và toàn bộ đồ ăn vặt cuốn vào bên trong.

Linh lực bùng nổ cứa lên cơ thể Vu Hiểu Thao, quần áo chất liệu vải thông thường đã không chịu đựng nổi rách tơi tả, mà đồ ăn vặt cậu ôm trong tay cũng bị cuốn theo, bị nổ thành bột mịn.

Tim Vu Hiểu Thao tan nát rồi, dù lượng linh lực trong đống đồ ăn vặt này nhỏ đến độ không đáng nhắc đến, nhưng đối với Vu Hiểu Thao mà nói, bất kỳ đồ ăn nào cũng không thể lãng phí!

Vu Hiểu Thao biến thành bản thể, cuộn tròn lại bảo vệ vài túi cá cay trong tay mình, trong mơ màng cảm giác được linh lực bùng nổ tấn công bản thể của cậu, có một thứ gì đó đang thay đổi, lại có một trận linh lực bùng nổ, Vu Hiểu Thao khẽ kêu lên một tiếng, cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, ý thức dần dần trở nên mơ màng, trước mắt biến thành một màn đen.

Khi Vu Hiểu Thao lấy lại ý thức, cậu đang ở trong trạng thái rơi tự do, cảm giác mất trọng lượng rơi xuống khiến cậu hoảng hốt tột độ, quơ móng vuốt tứ phía dường như muốn tìm kiếm một điểm bám, nhưng mà xung quanh trống không không có một vật có thể bám, chỉ có tiếng gió cứ vù vù bên tai!

Cảm giác mất trọng lượng càng lúc càng mạnh mẽ, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, cuối cùng sẽ đối mặt với kết cục thế nào thật dễ dàng thấy được.

Vu Hiểu Thao nhắm chặt đôi mắt, hốt hoảng kêu lên: “Meoo~”

Aaaa!

Hình như có cái gì đó không đúng….

Ngay lúc này, bên cạnh Vu Hiểu Thao đột nhiên có một âm thanh sắc bén phá không vang lên, có một thứ to hơn cậu, tốc độ rơi nhanh hơn cậu đang rơi xuống, mang theo ánh lửa và tiếng gió, đập xuống đất vang lên một tiếng, khiến cát bụi bay lên mù mịt, còn tạo ra một cái hố.

Vu Hiểu Thao kinh ngạc trợn tròn mắt, đây... là thiên thạch sao?

Nhìn thấy vật không rõ nguồn gốc tạo ra hố càng lúc càng gần, tầm nhìn bị khói bụi ngăn cản càng lúc càng mù mịt, Vu Hiểu Thao cố gắng tranh thoát, tiếng kêu meo hốt hoảng liên tiếp vang lên, cho đến khi “rầm” một cái, cả cơ thể đập lên trên vật nào đó.

Vu Hiểu Thao đau muốn chết, đau đớn kêu khẽ lên một tiếng, bàn chân khẽ cử động, giẫm vào thứ gì đó, khác với mặt đất rắn chắc trong tưởng tượng, cũng không phải là viên thiên thạch cứng có thể xuyên qua tầng khí quyển, chạm vào có cảm giác hơi ấm.

Không đợi Vu Hiểu Thao nghĩ nhiều hơn, cả người cậu lắc lư do bị kéo lên, dường như bị một thứ gì đó kẹp lấy.

Vu Hiểu Thao choáng váng chớp chớp mắt, xuyên qua lớp khói bụi đã dần lắng tản đi thấy cảnh tượng trước mắt.

Đây quả thực là một cái hố lớn, đường kính khoảng 10 mét, mà cậu lại đang ở đáy, trong trạng thái lơ lửng kỳ lạ, cảm giác như đằng sau bị cái gì đó móc lấy, kẹp chặt lại.

Tầm nhìn của Vu Hiểu Thao được phóng to, cậu thấy một đống sắt vụn bị bóp méo biến dạng, có một số chỗ bị bị gãy nhưng vẫn bóng loáng sắc nhọn, độ sắc bén dễ dàng nhận thấy.

May mắn thay nơi cậu rơi xuống không phải chỗ đó, nếu cậu từ trên cao rơi xuống vị đó, có lẽ sẽ biến thành Thao Thiết nát bét, máu thịt bị phân tách ra từng miếng mất.

Vu Hiểu Thao âm thầm thu lại ánh mắt, phần lưng bị kẹp chặt lắc lư đong đưa trong không trung, phần đuôi đằng sau cũng lắc lư theo.

Vu Hiểu Thao chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới, một khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng lại kiên nghị đập vào mắt cậu, mái tóc đen ngắn, sống mũi cao thẳng, khóe môi nghiêm nghị, đôi mắt khép hờ sáng lấp lánh, khóe mắt vướng bụi và tơ máu, có một vết thương còn đang chảy máu.

Rất đẹp trai rất lạnh lùng, duy nhất một điểm phá hoại hình tượng của hắn là ở vị trí ấn đường có một chấm đỏ tinh xảo, nhìn thế nào cũng thấy giống... vết chân mèo?

Vu Hiểu Thao, gu thẩm mỹ của người này đúng là có chút khác biệt.

Sau đó, Vu Hiểu Thao mới chậm chạp ý thức được, trạng thái bây giờ của cậu không phải là bị thứ gì đó móc lấy, mà là bị người ta từ phía sau nắm lấy gáy nhấc lên.

Điều này không khoa học chút nào!

Là con người làm sao có thể bị người ta nắm lấy nhấc lên!

Là một Thao Thiết, dựa vào dáng vẻ hung dữ của Thao Thiết Thượng Cổ ít ra cũng phải dọa chết người, sao có thể bị nắm lấy nhấc lên chứ!

Vu Hiểu Thao trợn tròn mắt, ánh mắt dần dần di chuyển đến bàn chân của mình.

Nhỏ xinh trắng trắng mềm mềm, lật lại xem, là thịt đệm hồng hồng hình hoa mai có dính chút máu.

Cái hình hoa mai ấy giống hệt với cái hình in trên trán người kia!

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN