—o0o—
Khi một người quyết định đi học tập một kỹ năng nào đó thường thường sẽ có hiệu quả, ví như Harry, khi cậu không hề mang theo cảm xúc chán ghét đối mặt với giáo sư của mình, thiên phú của cậu liền nhanh chóng bộc lộ ra. Cậu học bảo vệ đầu óc của mình, không cho người khác nhìn trộm tin tức, cũng không để cho người khác cho tin tức giả vào, mọi thứ đều rất thuận lợi, thuận lợi đến mức buổi tối Harry sẽ không gặp ác mộng nữa.
Harry cảm thấy so với ký túc xá Gryffindor ồn ào, nhiều lúc cậu càng muốn ở trong căn hầm yên tĩnh hơn. Khi hai người ở một mình, Snape đã rất ít khi trừ điểm cậu, hai người nếu không luyện tập Bế quan Bí thuật thì chính là chỉnh lý dược liệu, một người thì phê chữa bài tập. Khi tâm trạng Snape tốt thì sẽ để cậu hỗ trợ làm chút độc dược tiếp viện bệnh thất, năng lực độc dược của Harry cũng đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên, đây không thể thay đổi cục diện cậu nhiều lần bị trừ điểm trên lớp độc dược.
Khi Harry học Bế quan Bí thuật tương đối khá, cậu cân nhắc xem nên tìm lý do nào tiếp tục ở hầm, không đợi cậu giải thích hợp lý về tâm trạng đó thì cụ Dumbledore tìm cậu, vì thế phần lớn thời gian cậu rảnh rỗi liền chuyển sang phòng hiệu trưởng.
“Severus nói Bế quan Bí thuật trò đã học tốt lắm rồi.”Cụ Dumbledore mỉm cười mở đầu, Snape nói chính là ‘được thông qua’, nhưng Dumbledore quen phiên dịch thành câu rất tốt.
Harry bị người nào đó đuổi ra hầm chợt tâm trạng tốt lên, cậu gật đầu, trong lòng nói, không thể tưởng tượng được Snape sẽ khen cậu.
Giống như hiểu được cái gì hiệu trưởng râu bạc có ý cười cười, sau đó nói, “Harry, thầy có vài thứ muốn nói cho trò, là về Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.”
“Trường Sinh Linh Giá?” Lực chú ý của Harry bị một từ mới hoàn toàn này hấp dẫn.
Dumbledore gật đầu, cụ hiểu được, thiếu niên trước mắt này có sứ mệnh nào phải hoàn thành, nếu bên người Harry có người làm bạn thì không thể tốt hơn, mà Severus không thể nghi ngờ là người chọn lựa tốt nhất.
Cứ như vậy, Harry đã biết bí mật lớn nhất của Chúa tể Hắc ám, Trường Sinh Linh Giá tồn tại, giấc mộng trường sinh, quyển nhật ký, nhẫn…
Ngày cuối tuần, Harry cùng hiệu trưởng đến một cái hang, nghe nói nơi đó có một Trường Sinh Linh Giá khác của Chúa tể Hắc ám. Khi tiến vào cái hang động ẩm ướt đó, cậu không khỏi rùng mình một cái, theo chỉ thị của hiệu trưởng bắt buộc đối phương uống hết dung dịch kia, tay cậu đều run. Lúc Âm Binh tiến lại chỗ họ, cậu luống cuống, cuối cùng vẫn phải nhờ thần chú của cụ Dumbledore đã vô cùng suy yếu và độn thổ mới có thể thoát ra.
Trên đường cái làng Hogsmeade tối đen, Harry đỡ cụ Dumbledore, ngực cậu đau nhói, không rõ vừa nãy bị thương hay là khó chịu trong lòng, ông cụ trên vai lảo đảo một cái suýt nữa ngã xuống đất.
“Chúng ta thành công.” Harry thì thào nói, đề cao âm lượng, “Thầy không sao chứ ạ?”
“Không tốt lắm.” Cụ Dumbledore cố mỉm cười, khóe miệng cụ còn đang run rẩy, dung dịch kia ảnh hưởng tới cụ rất lớn, “Đến lò sưởi công cộng, Harry, lò sưởi trong phòng hiệu trưởng hướng ra ngoài.”
Harry hao hết sức lực nâng đỡ, cậu không biết thiết kế mạng Floo của trường, hiện tại cậu chỉ có thể nghe theo, sau một trận choáng váng, hai người ngã vào phòng hiệu trưởng, Harry nhịn cảm giác buồn nôn, một ngày độn thổ và dùng lò sưởi, cậu không chịu nổi.
Harry đỡ hiệu trưởng lên trên ghế salon, “Thầy chờ con, con đi tìm giáo sư Snape.”
Dumbledore gật đầu, cụ khụ hai tiếng, đợi thiếu niên rời đi, cụ vươn ra cái tay mang theo găng, vốn cũng chỉ có chưa tới một năm, lại gặp chuyện này, xương cốt già cả của cụ đúng là không chịu nổi.
“Ngài hiệu trưởng, có vẻ cụ không khỏe lắm.” Một tiếng nói cắt ngang suy nghĩ của Dumbledore, cụ kinh ngạc quay đầu, bên cạnh đứng một người – Gody Wilson.
Nếu như nói Nhà Slytherin và hầm là địa bàn Salazar, vậy Nhà Gryffindor và phòng hiệu trưởng chính là địa bàn của Godric, anh luôn chú ý tới nơi này, cũng vì Dumbledore là một nhân vật hết sức quan trọng trong chiến tranh. Như anh dự đoán, ở trong này anh chiếm được không ít tin tức, Trường Sinh Linh Giá? Thật sự là một tư tưởng lớn gan, đời sau Salazar này thật sự can đảm hơn bất cứ ai.
“Giáo sư Wilson…” Dumbledore nheo mắt lại, cụ cũng không biết người này, chính là hoàn toàn không biết lai lịch, sao người này lại tới phòng hiệu trưởng, đúng lúc này nữa?
“Đừng động, tôi cũng không phải đến để gϊếŧ hiệu trưởng.” Godric thở dài, Albus Dumbledore hiện nay là học trò tốt nghiệp ưu tú nhất từ Nhà Gryffindor, nếu thấy bộ dáng đối phương xui xẻo, anh liền thuận tay giúp đỡ cũng được, lấy đũa phép ra, anh dùng một bạch pháp thuật chữa trị.
Pháp thuật màu vàng bao lấy người ông cụ, vô cùng ấm áp.
Gương mặt Dumbledore vốn tái nhợt lại khôi phục hồng hào, cụ tìm về được chút sức lực. “Thầy…” Đây tuyệt đối là thần chú cụ chưa từng thấy qua, ngoài ra còn có thể giảm bớt ảnh hưởng do dung dịch kia mang lại, người này, không đơn giản.
“A! Ngài là—!” Đột nhiên, Mũ Phân Loại ở trên cái tủ cao bộc phát ra âm lượng rất cao, trong tiếng nói khàn khàn mang theo kinh ngạc.
Godric vung đũa phép, ngăn Mũ Phân Loại nói, anh đặt ngón tay trên môi làm động tác đừng lên tiếng. Động tác này không chỉ cho Mũ Phân Loại nhìn còn cả sô pha phía sau, nơi Dumbledore không nhìn thấy, hồn ma Nicolas không biết tới khi nào đang mở to mắt nhìn mọi thứ.
Lần đầu tiên Godric tiến vào phòng hiệu trưởng đã phát hiện, Mũ Phân Loại rất giống với cái mũ phù thủy ở nhà cậu, có lẽ chính là một? Trường học này cho anh cảm giác quen thuộc, mặt khác, trường học này cũng quen thuộc anh, trung thành với anh. Nhóm rắn nghe lệnh Salazar, phòng hiệu trưởng trung thực phản ánh tin tức cho mình, những điều đó đều khẳng định. Thật ra thuộc tính pháp lực giữa mình và Salazar rất dễ phân biệt, cực bạch và cực hắc ám, những hồn ma trong trường nếu chú ý một chút là có thể nhận ra, bọn họ khác với phù thủy thời đại này.
Godric làm động tác, Nicolas do dự một lát rồi xuyên qua tường đi ra ngoài. Sau đó, Godric cởi thần chú cho Mũ Phân Loại.
“Hừ, không nói thì thôi.” Mũ Phân Loại bĩu môi, lộc cộc cái gì rồi thúc giục, “Nhanh chữa trị cho Albus!”
Godric chớp mắt, cái mũ này đang chỉ huy anh.
Dumbledore chống người dậy, cụ quay đầu nhìn cảnh tượng thần kỳ này, Mũ Phân Loại quen Wilson? Cụ đã từng tìm hiểu, Wilson không tốt nghiệp từ Hogwarts.
“Hiệu trưởng thả lỏng một chút sẽ tốt hơn.” Godric thu hồi tầm mắt, tiếp tục vung đũa phép, lại là một bạch pháp thuật.
Ầm—
Cửa phòng hiệu trưởng bị phá, Harry vội vàng tiến vào, mặt sau kéo Snape, nắm tay.
Sự tình là như này, Harry vọt tới hầm không nói được một câu đầy đủ, quá vội cậu cầm lấy tay giáo sư tóc đen bỏ chạy, Snape không bỏ ra được. May mắn buổi tối trên hành lang không có ai, nếu không, đây tuyệt đối là một tin tức rất lớn.
“Thầy đang làm gì?” Sau khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng hiệu trưởng, Snape kéo Harry ra phía sau, mang đậm ý bảo vệ, tay kia thì lấy đũa phép ra, chỉ vào người đàn ông đang ếm thần chú.
“Không sao, Severus.” Dumbledore mang theo khuôn mặt tưoi cười nói, “Gody đang chữa trị cho tôi.”
Khóe miệng Godric có xúc động run rẩy, dạo này anh yêu cầu mỗi người gọi anh là giáo sư Wilson, hiệu trưởng cũng như thế, ông cụ này không hề sửa lại xưng hô là sao?
Snape nhíu mày.
Vầng sáng pháp thuật rốt cuộc biến mất, Dumbledore đứng lên, tiếp đón, “Vào đi, đừng đứng mãi ở cửa.”
Harry ló ra từ sau lưng người nào đó, vui vẻ thấy bộ dáng hiệu trưởng không khác biệt lắm trước khi đi vào hang, cậu muốn đi vào trong, lại ý thức được Snape còn che ở trước cậu, cầm chặt lấy tay cậu, thậm chí cậu không né ra được, lúc này, Harry nhận thấy độ ấm bàn tay kia truyền tới, cả sự an tâm.
Dumbledore cũng nhìn thấy, cụ vung đũa phép lên, trên bàn liền xuất hiện món ăn ngọt nị quen thuộc, lập tức, cụ quay đầu cười với Snape, “Severus, thầy nên buông Harry ra, trò ấy rất muốn tiến vào.”
Snape nghe tiếng cứng ngắc, anh vội buông tay ra, dường như thoát khỏi thứ ghê tởm nhất trên đời, anh đi nhanh lên trước, ngồi xuống, không nhìn Kẻ Được Chọn theo sau đi vào.
Godric nhìn hai người, cười ha hả, rõ ràng vừa nãy còn muốn bảo hộ thiếu niên này, hiện tại lại giả vờ thờ ơ, chủ nhiệm Slytherin này có vài phần rất giống Salazar. Godric sảng khoái ngồi vào bàn, không khách sáo bưng cốc hưởng thụ uống một hơi, sau đó cảm thấy không đủ ngọt còn ném đường ở trong hộp vào trong, lắc lắc, tiếp tục uống.
Harry tò mò nhìn, lòng nói, tiêu chuẩn ngọt của giáo sư này giống hệt Abraxas.
Snape chán ghét nghiêng đầu, phỉ báng, Wilson này đoán chừng là bạn kẹo của Dumbledore.
Harry lại đặt mắt lên trên người hiệu trưởng, “Thầy không sao chứ ạ?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Dumbledore như vô tình liếc Mũ Phân Loại, rồi nhìn mọi người đang ngồi, “Hiện tại nói tới chuyện Trường Sinh Linh Giá.”
Snape sửng sốt, Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám anh không biết quá nhiều, chỉ là thỉnh thoảng nghe Dumbledore nói qua, vì Dumbledore đã hủy diệt một cái nhẫn Trường Sinh Linh Giá, làm anh không thể không chữa trị, tuy hiệu quả cũng không tốt. Anh nói cho Dumbledore tình huống Harry luyện tập Bế quan Bí thuật là vì anh cảm thấy là cậu bé trong lời tiên đoán, có một số việc nên nói cho Potter để đảm bảo, nhưng, Snape liếc phía Wilson, vì sao Dumbledore lại yên tâm ở trước mặt người đàn ông xuất hiện một cách khó hiểu đàm luận về Trường Sinh Linh Giá chứ.
Godric tiếp tục ăn, dường như ông cụ đang thảo luận về thời tiết vậy.
Dumbledore hiểu rõ mỉm cười, người đàn ông này quả nhiên biết chuyện về Trường Sinh Linh Giá, hoặc là nói, biết những chuyện xảy ra trong phòng hiệu trưởng, cho nên mới đến nhanh như vậy. Từ thái độ của Mũ Phân Loại, người đàn ông này cũng không phải đứng bên Chúa tể Hắc ám, trong lúc sắp xảy ra chiên tranh, biết cái này cũng tốt.
Dumbledore lấy hộp dây chuyền từ hang, đặt trên bàn, “Hộp dây chuyền Slytherin.”
Godric ngẩng đầu, cái này có ý nghĩa nha.
Dưới mấy ánh mắt chăm chú, Dumbledore mở hộp ra, một tờ giấy được gấp ngay ngắn rớt ra. Harry mở tấm da dê ra, dưới con mắt cổ vũ của Dumbledore bắt đầu đọc.
Gửi Chúa tể Hắc ám.
Ta biết đến khi ngươi đọc mảnh giấy này thì ta đã chết từ lâu nhưng ta muốn ngươi biết rằng chính ta là kẻ đã khám phá ra bí mật của ngươi.
Ta đã lấy cắp cái Trường Sinh Linh Giá thật và dự định sẽ phá hủy nó ngay khi có thể.
Ta đối mặt với cái chết cùng hy vọng rằng, khi gặp phải đối thủ tương xứng, ngươi sẽ chết một lần nữa.
R.A.B.
Harry liều mạng chớp mắt, “Cái này…”
Snape nhướng mày, anh hừ hừ hai tiếng, “Xem ra hiệu trưởng bị lỗ rồi.”
Trên mặt Dumbledore xấu hổ, thật vất vả mới lấy được lại là đồ giả, cụ cẩn thận nhìn hộp dây chuyền, đúng là không quá giống trong trí nhớ, cụ vỗ vỗ đầu tự giễu, “Không thể tưởng được còn có người đoạt trước, thật là dũng cảm.”
“Cho tôi xem.” Godric nheo mắt lại, lấy tấm da dê từ tay Harry, giơ lên, cẩn thận nhìn.
“Có vấn đề gì sao?” Harry nghi hoặc.
“Mặt trên có thần chú che dấu, ẩn đi tin tức muốn biểu đạt.” Godric giám định xong, thả tấm da dê.
Ẩn tin tức? Lần này, Dumbledore cũng nhìn lại, Wilson không cần thần chú đã có thể nhìn ra tấm da dê có vấn đề, người này thật không phải là cao thủ bình thường.
“Là một pháp thuật hắc ám.” Thấy Dumbledore nghiên cứu nhìn về phía anh, Godric giải thích, “Nếu ép xóa nó đi, tấm da dê sẽ bị hỏng, thứ này chỉ là đưa riêng cho một người đọc.”
Một người? Chúa tể Hắc ám?
“RAB là ai?” Harry đặt câu hỏi.
“Đây là chuyện mà chúng ta phải điều tra.” Dumbledore nói tiếp, lại nhìn về phía Wilson, “Gody có ý kiến gì không?”
Godric cắn môi, “Nếu ngài hiệu trưởng về sau gọi tôi là Wilson, tôi sẽ nói cho cụ biết.” Tên của anh không phải ai cũng có thể gọi được.
Dumbledore bí, lúc này Mũ Phân Loại không đúng lúc cười ha hả.
Harry và Snape cùng nhìn về phía Mũ Phân Loại, cái mũ kia cười xong cũng không nói gì, đè thấp vành nón như đang ngủ gà ngủ gật. Snape hả giận nhìn gương mặt bí bách của lão hiệu trưởng, anh không ít lần bị Dumbledore gọi là ‘đứa nhỏ của tôi’, hơn nữa dạy mãi không sửa.
Dumbledore khụ hai tiếng, “Vậy mời nói, giáo sư Wilson.”
“Hắn hoặc là một phù thủy huyết thống hắc ám thuần khiết, hoặc là một phù thủy máu lai thực lực mạnh.” Godric cũng không thừa nước đυ.c thả câu, nói ra tin tức anh có thể đưa, “Nói cách khác, khả năng hắn là một Tử thần Thực tử là rất cao.”
Một Tử thần Thực tử dũng cảm phản kháng Chúa tể Hắc ám? Snape im lặng.
“Một manh mối không tồi, rút nhỏ phạm vi điều tra.” Dumbledore đứng dậy, nói với Harry. “Trò cũng nên trở về, ngày mai còn phải lên lớp.”
A? Harry không tình nguyện đứng lên, ánh mắt còn đảo quanh vài người, khi thấy Snape, cậu cảm thấy hai má như đang phát sốt, chết tiệt, cậu làm sao vậy, vội vàng cúi đầu, cậu đẩy cửa phòng hiệu trưởng chạy ra ngoài.
“Severus, Harry hình như rất thích thầy.” Đôi mắt sau cặp kính của Dumbledore sáng lên. Sau khi gặp chuyện không may, thời gian đầu tiên Harry tìm tới giáo sư độc dược giúp đỡ.
“Quái vật mắt xanh khó chơi.” Snape lạnh lùng nói, tuy nói vậy anh anh lập tức nhớ tới xúc cảm trên tay vừa nãy, ẩm ướt mà lạnh lẽo, lại mang theo niềm tin mù quáng.