Mê Đồ Quy Đồ

Chương56. Đáng yêu, thật đáng yêu

—o0o—

Khi các học trò Slytherin nhất là những bạn học cùng năm với Draco đặc biệt để ý tới Abraxas mới phát hiện, em trai Draco thật sự rất đáng yêu.

Ngày đó Pansy và Millicent làm bài tập trong phòng sinh hoạt chung, đột nhiên thấy Abraxas mang theo chồn trắng của mình ra ngoài, Pansy nhìn trái phải, tâm huyết dâng trào đứng lên đi qua, “Buổi tối tốt lành, cậu chủ nhỏ Malfoy, em đi đâu vậy?” Nếu thái độ Draco đối với em trai này cũng không tệ lắm, cô là bạn của Draco cũng nên chăm sóc đứa bé này.

Advertisement

“Thư viện.” Salazar trả lời, làm bài tập cần một ít tư liệu.

“Chị nhớ rõ thư viện không được mang thú cưng vào.” Pansy xem chồn trắng, đột nhiên mỉm cười, “Nó rất đáng yêu, để chị ôm một cái?” Pansy có ý lôi kéo làm quen.

Salazar nhíu mày, lắc đầu, nói đến nói đi thì đây cũng không phải thú cưng.

Lucius thở ra, tránh thoát một kiếp.

Pansy có chút xấu hổ, Millicent vội tiến lại, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt thằng bé không tình nguyện không được tự nhiên, cảm thấy rất thú vị, cô gợi đề tài, “Đúng rồi, cậu chủ nhỏ Malfoy, có thể cho chị mượn sách giáo khoa biến hình năm nhất không, bài tập cần dùng, nhưng nhất thời các chị lại không tìm thấy, mượn một ngày thôi.” Đứa nhỏ nuôi trong nhà quý tộc rất biết cách giảng hòa.

Salazar ngẫm lại, gật đầu xoay người đi về phía phòng ngủ, hai nữ sinh theo phía sau.

Thật ra Salazar không muốn từ chối người khác, nhất là loại không tính là cầu xin này, cho nên cậu mở cửa phòng ngủ đi vào, lúc này một Bông Thoa Lùn màu tím theo thường lệ lăn tới, chuyển động dưới chân Salazar, Salazar như ngày thường ôm lấy Bông Thoa Lùn, đi tới trước bàn học, quay đầu, “Sách đều ở đây, các chị tự chọn.”

Pansy và Millicent ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn bố cục bên trong, trên mặt đất đều là Bông Thoa Lùn, còn lăn qua lăn lại trước gương. Millicent tỉnh táo lại trước, cô lôi bạn tốt vào trong, giả vờ đọc sách trên bàn, đáy mắt lại liếc về Bông Thoa Lùn màu tím trong ngực Malfoy nhỏ.

Mắt Pansy bị hai hộp kẹo lớn ở tủ đầu giường hấp dẫn, một cái có dán nhãn Công Tước Mật, một cái là hộp thủy tinh bình thường, nhưng bên trong cũng là kẹo. Đứa nhỏ này thích ăn kẹo sao?

Người thành niên thích ăn kẹo có thể sẽ có vẻ rất ấu trĩ, nhưng đứa trẻ mười một tuổi thích đồ ngọt này, cộng thêm đồ dùng lông mềm, liền có vẻ cực kỳ đáng yêu.

“Thật cảm ơn.” Millicent rút ra sách giáo khoa đã nói, chớp mắt với Pansy, hai người khẽ gật đầu bước ra khỏi cửa.

Salazar nhướng mày, không có cảm giác nhiều lắm, ngoài dự đoán, hai nữ sinh đi ra phòng ngủ bắt đầu lặng lẽ nói, trong đó có một câu bị đúng lúc Salazar nghe thấy, là Pansy nói cho Millicent, “Em trai Draco thật đáng yêu.”

Lại là đáng yêu? Salazar cứng đờ, cậu xoay người nhìn gương, thằng bé bên trong có một gương mặt ngụy trang không tồi, khó hiểu nghiêng đầu, Salazar lẩm bẩm, “Chỗ nào đáng yêu chứ…”

Giọng nói rất nhỏ, Lucius không nghe thấy, chỉ thấy thằng bé nhíu mày lại.

Ngày hôm sau, Millicent liền trả sách, Pansy thì đưa tới một hộp mứt hoa quả, nói là quà cảm ơn, “Em nếm thử đi, đừng nhìn không.” Pansy đẩy lên.

Salazar nhìn gương mặt tươi cười của nữ sinh trước mặt, không hiểu thế nào lại chuyển thành dạng này, đồ vật có vẻ màu sắc khá được, Salazar gần như không từ chối ai đưa đồ ăn tới cầm lấy một miếng ăn.

“Thế nào?” Pansy hỏi.

“Cũng được.” Giọng điệu Salazar bình thản, vươn tay cầm lấy hộp.

“Em thích là tốt rồi.” Pansy thỏa mãn kéo Millicent đi, dù là có vẻ lạnh nhạt nhưng đứa bé này vẫn đáng yêu hơn nhiều so với Draco mười một tuổi.

Pansy dường như trêu ghẹo nói việc này cho Draco, Blaise bên cạnh ha hả cười, “Đứa bé này thật là thú vị.”

Hầu hết các học trò Slytherin đều trưởng thành sớm, một đám giống hệt ông cụ non, xem ra, Abraxas như là đứa nhỏ duy nhất trong Nhà Slytherin, sở thích như trẻ con, đơn thuần như trẻ con, hơn nữa lại có mối quan hệ với Draco, cho nên đám người Pansy liền cưng chiều thằng bé bạch kim này, coi như là em trai.

Một thời gian kế tiếp, Salazar rất là khó có thể tin được, học trò chạy tới nói chuyện với cậu nhiều hơn, nhất là năm thứ sáu, nội dung nói chuyện cũng nhiều lên, dù cậu luôn trả lời ừm, đúng vậy nhưng cậu lạnh nhạt dường như có tác dụng ngược.

Thậm chí Salazar còn ảo não vì thính lực của mình quá tốt, vì cậu đã không chỉ một lần nghe thấy có người sau lưng nói mình đáng yêu. Vì thế, cả người mất tự nhiên ném Lucius cậu luôn mang theo trong phòng ngủ, một mình chạy ra khỏi ký túc xá và đi dạo, không muốn phản ứng lại những học trò này.

Ngay khi Salazar bị ép ra khỏi ký túc xá Slytherin, Godric từ sáng tới tối đầu chạy tới cửa tiệm đôi song sinh tìm việc vui, đây là nơi ngoại trừ cửa hàng độc dược làm anh cảm thấy thư thái nhất.

Đôi song sinh từng hỏi qua vì sao anh không tới Hogwarts học, Godric đơn giản nói trong nhà không đồng ý, cứ thế mang theo hình tượng một phù thủy nhỏ Muggle, có lẽ đối phương cũng không tin tưởng hoàn toàn nhưng không hỏi nữa, Godric cảm thấy hai thiếu niên này rất tốt.

“Gody, ăn chút bánh quy không?” Fred xum xoe đưa tới một cái đĩa, buổi tối cơ bản không có khách.

Godric cầm lấy một miếng, vừa ăn đã phun ra.

“Làm sao vậy?” George vẻ mặt chờ đợi kỳ quái.

“Bên trong trộn thứ khác.” Godric bất đắc dĩ cười. “Hai anh có thể không đưa cho em thức ăn đùa dai hay không vậy.” Anh chỉ thích nhìn người khác bị trêu, bản thân cũng không muốn trở thành một phần tử.

“Nhận ra sao?” Fred ngửi ngửi, tự hỏi có cần thay đổi hay không.

Godric nhướng mày, lấy một bình nước trái cây nhỏ mình làm ra, “Nếu không hai anh nếm thử, thứ em làm, nhìn xem thế nào?”

George và Fred nhìn nhau, tuy họ biết Gody có chương trình phù thủy tự học nhưng tiêu chuẩn chưa chắc sẽ cao như vậy chứ.

George cười lấy nước trái câu, “Một khi đã như vậy thì…”

Fred tập trung nhìn chăm chú vào anh em mình.

“He he, Fred!” George đột nhiên nói.

“A?” Miệng Fred vừa mở ra, bình nhỏ nước trái cây được đưa vào.

George nghịch ngợm thè lưỡi, “Chỉ một chai này, lần sau anh tới.”

Đương nhiên Fred không giận, anh em bọn họ làm sản phẩm không ít khi tự mình nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng có hiệu quả gì nhỉ?

“Hahahaha.” Đột nhiên George chỉ vào đầu Fred cười, “Thật tài tình.”

George đập trán, Godric cũng cười theo, đắc ý dào dạt.

Fred vội gãi đầu, không đau không ngứa,đã xảy ra chuyện gì? Không sờ thì thôi, vừa sờ đã thấy rất kỳ diệu, trên đỉnh đầu có cái gì đỏ dựng thẳng lên, là tóc? Fred hỏa tốc chạy tới cạnh gương, trợn mắt há mồm rồi anh cũng không nhịn được cười rộ lên, tóc của anh biến thành màu xanh lục, một đám tóc màu đỏ duy nhất trên đỉnh đầu dựng thẳng lên, lại nở ra một hoa loa kèn màu đỏ.

Fred không kìm lòng nổi vươn tay chạm chạm hoa loa kèn.

“Cạc cạc cạc…”

George cười càng điên cuồng, hoa loa kèn lại phát ra tiếng con vịt kêu.

Fred chớp mắt, một lát sau cũng chạy tới thiếu niên tóc vàng bên người, “Em còn không?”

Godric vui lòng lấy một chai nữa ra, từ khi đi dạo cửa hàng đôi song sinh có khi anh sẽ làm một chút độc dược kỳ quái, Fred cầm lấy, vươn tay kéo an hem còn đang cười không ngừng, đổ vào trong cái miệng đang mở ra, “Người anh em, có nạn cùng chịu!”

Rất nhanh, tóc George cũng biến thành màu xanh, đám tóc dựng thẳng lên thì nở một bông hoa hướng dương, buổi tối không có mặt trời nhưng ngọn đèn bên trong không tồi, bông hoa hướng dương này cứ thế hướng về điểm sáng duy nhất, thường thường còn phun ra bột phấn màu vàng, thơm ngào ngạt.

“Thật là thơm!” Fred ha ha cười, trêu chọc.

George hắt xì một cái, “Anh cũng muốn cho em đủ thơm!” Nói xong, anh liền chạy theo Fred, muốn rắc bột phấn lên người đối phương.

Một người chạy, một người đuổi, hai anh em đùa nghịch trong cửa hàng. Hoa loa kèn lúc ẩn lúc hiện kêu liều mạng, hoa hướng dương thì rắc phấn tràn ngập tiệm.

Rốt cuộc chạy mệt hai người một trái một phải đập vai người nào đó đang xem cuộc vui.

“Gody, lại giấu diếm tài năng.” Fred chớp mắt.

“Có muốn gia nhập với tụi anh không?” George nhiệt tình mời, nhân tài đùa dai như vây cần phải mời chào.

Mắt hai người sáng lên, hai người họ là học trò không tốt nghiệp, thiếu niên căn bản không đi học này, thật sự là vô cùng phù hợp, “Để chúng ta đồng thời trêu chọc cả giới phù thủy!”

Godric nhún vai, từ chối, “Trong nhà bên kia đôi khi sẽ rất bận, tạm thời hay là thôi đi.” Trong tiềm thức, Godric không muốn lui tới quá thân thiết với người khác, dù anh thích náo nhiệt đi nữa.

Đôi song sinh lộ ra vẻ mặt thất vọng, đồng thanh, “Rất đáng tiếc.”

Fred nói, “Gody, tụi anh xem trọng em.”

George nói tiếp, “Tùy thời hoan nghênh em tới.”

Giây tiếp theo hai người đồng thời chỉ đỉnh đầu đối phương, cùng hỏi, “Cái này nên làm gì?”

“Rửa sạch thì tốt rồi.” Godric làm hình phun nước, “Gặp nước thì hết.”

Hai anh em nhìn nhau, lập tức xoay người về phía phòng tắm duy nhất.

“Aguamenti—!” Hai anh em tranh đoạt cái gì năm giây sau niệm ra thần chú giống hệt.

Trong đại sảnh Godric nghe thấy rõ, anh nâng cằm cười nhạt, thật sự hai anh em này là kẻ dở hơi.