Mê Đồ Quy Đồ

Chương 51: Xà tổ thiếu niên VS Chúa tể Hắc ám.

the_malfoys_by_nebezial-d20bvty

—o0o—

Salazar trực tiếp độn thổ trở lại phòng ngủ, quả nhiên Lucius không ở đây. Trên mặt đất Bông Thoa Lùn đều bò khắp các ngóc ngách, trên bàn sách vẫn mở ra, tấm da dê viết được một nửa, bút thì để bên cạnh.

[Thưa ngài, chết rồi!] Một con rắn nhỏ thấy bóng dáng Salazar vội vàng báo cáo.

Salazar không nhìn bầy rắn trên tường, đi tới trước cái gương to, bên trong là bộ dáng cậu ngụy trang tóc vàng mắt xám, dòng họ Malfoy, những điều này đều là giả. Cậu có thể tìm cho mình một lý do đi cứu Lucius, nhưng cậu không thể tìm được lý do cứu Draco và Severus, hai người sau căn bản không quen gì với mình, dựa vào điều gì cậu phải giúp phù thủy chứ!

Nhóm rắn còn đang liên miên nói về chuyện đã xảy ra trong phòng ngủ.

Salazar không trả lời, lại không tự giác nghe hết, cậu nhìn chính mình trong gương biến trở về bộ dáng tóc đen mắt đen, cậu không phải là một phù thủy, cậu không phải Malfoy, cậu vốn là Salazar Slytherin, một người tự do ngoài giới phù thủy! Sống tới hiện tại, những chuyện cậu làm đều là rời xa hay gϊếŧ phù thủy, lại chưa bao giờ vô cớ đi cứu phù thủy cả.

Giống như một chuyện vẫn luôn cố gắng xem nhẹ và trốn tránh lập tức đặt tại trước mắt, Salazar mờ mịt, cậu nhìn nhìn trong phòng, mười lăm phút, cậu còn dư bao nhiêu thời gian để quyết định đây?

Draco, Blaise và học trò Slytherin, còn cả chủ nhiệm lạnh lùng, một gương mặt xẹt qua óc cậu, hơi hơi cúi đầu, Salazar lộ ra nụ cười chua sót, đúng là cậu thích họ, dù chỉ có một chút, cái này đủ là lý do cậu ra tay giúp đỡ sao?

***

Lucius vừa vào cửa đã thấy hình ảnh con trai hôn mê nằm trên mặt đất, mặc bạn tốt đã nói qua nhưng nhìn thấy vẫn không tránh khỏi đau lòng.

Lucius nhìn người đàn ông ngồi phía trên tràn đầy sát khí, anh không biết nên nói thế nào, “Chủ nhân.”

“Tốt thật đấy!” Giọng điệu Voldemort âm trầm, “Lucius, Severus, không hổ là phụ tá đắc lực nhất của ta!”

Trong lòng Lucius sợ run cả người.

Sắc mặt Snape cũng không khá hơn chút nào, thân phận gián điệp hai mang của anh chỉ sợ phải chấm dứt rồi.

“Nagini, mày muốn ăn ai?” Cố ý dùng tiếng Anh mở miệng, Voldemort giận dữ cười lên, nhưng tiếng cười kia khó nghe làm người trong phòng đều run rẩy.

Con rắn lớn đảo đầu, còn thật sự đi xuống cạnh ba người ngửi ngửi, muốn lựa chọn một bữa sáng ngon miệng nhất.

“Crucio…” Thần chú lần này dừng trên người Snape, anh kêu một tiếng đau đớn rồi cúi xuống, mồ hôi rơi rơi, anh lại không có động tác nào.

Lucius cũng đang đổ mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy dọc theo cằm, Nagini đang ở ngay cạnh trừng anh.

Voldemort dừng thần chú, đi xuống, âm thầm thăm dò dấu hiệu gọi về, có đúng là người đàn ông bạch kim trước mặt không có phản ứng nào không, “Lucius, cho ta xem dấu hiệu của mi.” Trước khi đút cho Nagini, vấn đề này cần phải biết rõ.

Lucius càng không dám nhúc nhích, đối phương tới gần sinh ra áp lực làm anh hoàn toàn không chịu nổi, những gì học tập ở phòng ngủ thằng bé đều không có tác dụng.

“Lucius?” Hạ giọng, Voldemort không kiên nhẫn.

Lucius chú ý tới chân chúa tể Hắc ám lùi sau một bước dẵm lên cổ con trai, vì thế anh giơ cánh tay lên, cực kỳ do dự bỏ tay áo ra, lộ ra cánh tay trơn bóng.

Thật vất vả bình ổn lại, Snape nhìn choáng váng, làm thế nào mà bạn tốt lại không còn dấu hiệu nữa? Chẳng lẽ cũng là do thằng bé kia sao?

Số lượng kiên nhẫn không nhiều lắm của Voldemort khi thấy cánh tay trống trơn rốt cuộc dùng hết, “Nagini, ăn hắn, ăn từng chút từng chút.” Nói câu này vẫn là tiếng Anh, Voldemort giơ đũa phép chỉ vào gương mặt không có chút máu nào của đối phương, “Hay mi thích Lời nguyền Chết chóc hả?”

Chúa tể Hắc ám tuyệt đối sẽ không dùng Lời nguyền Chết chóc, Snape hiểu rõ chuyện này, vậy thì hôm nay anh phải đứng đây nhìn con rắn độc đó ăn sao, thậm chí Snape còn cho rằng mình ném một Lời nguyền Chết chóc cho bạn tốt còn hơn mở to mắt nhìn bạn tốt bị Nagini ăn từng chút một.

Cả người Lucius không thể nhúc nhích, anh gần như có thể ngửi được mùi tanh từ trong miệng Nagini bên chân mình.

Nagini vui vẻ xông vào, nó nhớ rõ chủ nhân nói, phải ăn từng chút, nhai thật kỹ.

Phịch một tiếng, Nagini đυ.ng phải cái chắn cứng rắn gì đó, ngửa mặt ngã xuống [Ôi!] Không tự chủ được, Nagini kêu đau.

Một bước chân bước vào cửa.

“Người của ta, còn chưa tới phiên ngươi dạy dỗ.” Tóc đen mắt đen, vốn Salazar cũng không tới muộn, cậu đã thu thập cảm xúc, giờ phút này nghiêm mặt nhìn về người đàn ông xấu xí trước mặt, người đàn ông này là chủ nhân trước của Lucius? Thật không hiểu thưởng thức của Lucius đến từ đâu, ngay cả cậu cũng nhìn ra được hơi thở của người này không có chỗ nào coi được. Nếu trong Slytheirn cũng được lựa chọn trung lập, Lucius làm gì nổi điên đi theo người như thế chứ.

Khi nhìn thấy đôi mắt đỏ của đối phương, Salazar sửng sốt, bộ tộc vũ xà yêu trời sinh chính là con mắt đỏ. Mà cậu vì vấn đề huyết thống, bình thường là màu đen, chỉ có khi chăm chú hay cảm xúc dao động mới có thể lộ ra màu sắc vốn có, chẳng qua người đàn ông trước mắt này, pháp lực cường đại nhưng không ổn định, hơi thở cũng hỗn loạn.

Pháp lực cường đại không chỉ ảnh hưởng bởi huyết thống, cũng đến từ linh hồn bản thân, Salazar nhíu mày, linh hồn người này không ổn, cả vẻ ngoài cũng vặn vẹo, vậy thì màu mắt là do linh hồn ảnh hưởng sao?

Salazar dời mắt xuống, sau đó cậu thấy Draco vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, thiếu niên này dù hôn mê vẫn nhíu chặt lông mày, đầu mười ngón tay đều là vết máu, trên mặt đất có vết cào, hiển nhiên là đã bị tra tấn. Mặt Salazar càng lạnh lùng, cậu không ghét gϊếŧ chóc, vì có khi điều đó không thể tránh né, nhưng cậu lại phản cảm hành vi tra tấn này, cực kỳ phản cảm.

Lucius nhận ra người tới, là thằng bé, lấy tư thái chân chính đi tới. Trên mặt Snape khó nén thần sắc kinh ngạc, anh chưa từng gặp qua người này, nhưng từ giọng nói, anh nhanh chóng phản ứng lại, người này chính là Abraxas trong trường học.

Chưa từng có ai dám nói chuyện với Chúa tể Hắc ám, huống chi lại chỉ là một đứa trẻ, Voldemort giơ đũa phép lên, “Crucio—!” Dám can đảm khiêu chiến quyền uy của gã, không cần phải hỏi lai lịch, gϊếŧ không tha. Đương nhiên, trước khi gϊếŧ còn phải tra tấn bằng mọi cách.

Salazar ngẩng mạnh đầu, luồng sáng đỏ còn chưa đánh tới trên người cậu đã biến mất, hơi thở lạnh thấu xương lấy Salazar làm trung tâm bắt đầu mở rộng, mắt cậu cũng đột nhiên biến đỏ, màu sắc thật thuần khiết và xinh đẹp, cậu tức giận, vô cùng tức giận.

Con ngươi thay đổi làm ba người có mặt ở đây đều dại ra, Lucius căn bản chưa gặp qua bộ dáng này của thằng bé, Snape chỉ là xem qua một lần trên lớp học, hơn nữa chỉ lóe qua. Chúa tể Hắc ám cũng không đoán được cục diện này, Crucio của gã mất đi hiệu lực thì không nói, khí thế đối phương lại mạnh đến nỗi ngay cả gã cũng có áp lực, còn đôi mắt đỏ kia nữa.

Salazar giơ tay ném một pháp thuật hắc ám lao thẳng tới người đàn ông xấu xí kia.

Chúa tể Hắc ám dù thiếu lý trí nhưng thực lực cũng không tệ lắm, dù đối phương dùng thần chú không tiếng động không đũa phép, gã cũng cảm ứng được dao động thần chú rất lớn, gã đã thân kinh bách chiến lui sang bên cạnh, né thoát thần chú.

Salazar am hiểu không chỉ là pháp thuật, ngay cả thuật đánh nhau cũng không tồi, cậu giơ tay là hai thần chú, Chúa tể Hắc ám chỉ lo né, hoàn toàn bị vây ở thế yếu. Salazar nháy mắt độn thổ tới phía sau Chúa tể Hắc ám, một tay nắm vai đối phương, một cước đá mạnh Chúa tể Hắc ám lên mặt đất.

Ứng dụng tổng hợp pháp thuật và thuật đánh nhau, còn cả độn thổ cự ly ngắn tinh chuẩn, một đối mặt, nhìn khắp giới phù thủy, không ai có thể chống lại.

Salazar dẵm lên tay người đàn ông nắm đũa phép, ép đối phương thả tay ra. Chúa tể Hắc ám thả đũa phép, nhớ tới cơ thể, Salazar càng độc hơn, trực tiếp đá lên cổ đối phương, áp suất cực lớn đè Chúa tể Hắc ám không gượng dậy nổi.

Snape và Lucius bên cạnh tuy có vui sướиɠ hơn một chút nhưng lại càng sợ hãi, vì dưới bầu không khí này, hai người bọn họ ngay cả nhúc nhích người cũng rất khó khăn.

Salazar nhíu mày, người đàn ông ghê tởm này thật ngứa mắt.

[Đừng—] Nagini chồm lên, cũng không dám cắn người, nó đi tới cạnh Chúa tể Hắc ám, ngửa đầu tê tê kêu với Salazar, [Thưa ngài, cậu ấy không dám nữa, ngài thả cậu ấy đi, xin ngài.]

Nagini là xà quái, có một số thứ luôn được tương truyền vào máu và lin hồn, tuy nó không biết đối phương là ai nhưng nó nhận ra hơi thở của đối phương, một người trong tộc có huyết thống vũ xà yêu gần hơn cả Chúa tể Hắc ám.

Chúa tể Hắc ám bị đè dưới lý trí đã hỏng toàn bộ, gã há mồm tê tê gầm nhẹ, [Nuốt nó, Nagini!] Hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu khiêm tốn của Nagini.

Salazar buông lỏng lực dưới chân, cậu không thể tin nhìn người đàn ông khuôn mặt vặn vẹo, người này biết nói xà ngữ?

[Tom, đừng nói.] Nagini không dám tuân lệnh, nó lần thứ hai cầu xin thằng bé, [Thưa ngài, cậu ấy tuyệt đối không dám, xin ngài thả cậu ấy ra.] Đối với Nagini mà nói, Chúa tể Hắc ám là người thân duy nhất của nó, vì nó được Chúa tể Hắc ám nuôi lớn.

Salazar không hé răng, cậu dời chân, người này là người trong tộc của cậu, dù ngàn năm truyền thừa khiến huyết thống người này mỏng cỡ nào thì người này vẫn là tộc nhân của cậu, không thể tưởng tượng được quá khứ cũng có người huyết thống lai này ở lại giới phù thủy, cũng truyền thừa tới nay.

Cậu không gϊếŧ người cùng tộc, nhưng người này, cậu không thích nhìn. Gặp được người cùng loại với cậu, cậu phải nên vui vẻ mới đúng, nhưng người này xuất hiện, giống như hủy diệt tia hy vọng nào đó trong lòng cậu. Cậu không muốn làm bạn cùng người đó.

Thật lâu sau, con ngươi Salazar khôi phục màu đen, cậu thu hồi áp suất cường đại, xoay người nhìn về phía mấy người khác, nói thật ra là nói cho Chúa tể Hắc ám nghe, “Ba người này là của ta, đừng đến trêu chọc ta.”

Rốt cuộc Chúa tể Hắc ám được giải phóng nắm đũa phép trên mặt đất.

Salazar không quay đầu lại, cậu nhẹ nhàng trần thuật sự thật, “Ngươi không phải đối thủ của ta, đừng uổng phí tâm cơ.”

Nagini tiến lên cuốn Chúa tể Hắc ám, ngăn cản hành động tự sát của gã, [Bình tĩnh một chút, Tom, không sao đâu.]

Salazar đi đầu ra ngoài, Lucius trợn mắt há mồm nhanh chóng cõng con trai hôn mê theo sau, Snape trợn tròn mắt đi cuối cùng, nếu anh ở lại, tuyệt đối sẽ bị Chúa tể Hắc ám diệt khẩu mất.

Đi ra ngoài, Salazar cảm xúc không tốt lắm đã thấy có người đứng cách đó không xa nhìn bọn họ cười – tóc vàng mắt xanh, Godric mười lăm tuổi.

Ý cười của Godric đạt đến đáy mắt, anh vốn nên nghĩ tới, trên thế giới này, có thể làm Salazar trả giá, là Slytherin, mà có thể giữ Salazar lại, cũng chỉ có Slytherin.

C52. Hoàng Tử Lai VS Kẻ Được Chọn

—o0o—

Godric đến là cố ý, anh đã tính toán trước, nếu Salazar không ra tay thì cũng chỉ có anh ra tay giúp đỡ, nhưng không thể lấy gương mặt Wilson. Tuy anh kết luận Snape không phải người lắm miệng sẽ không nói cho Dumbledore chuyện ngày hôm nay, nhưng ở trường học nếu hai người chạm mặt, tóm lại là không tốt.

Advertisement

Salazar đứng lại, sắc mặt tối tăm.

Godric tươi cười sáng lạn, “Cậu đã tới rồi.”

Một câu ngắn gọn, giống như chào hỏi bình thường, nhưng Salazar nghe lại càng khó coi, cậu có thể hiểu được ý sau của Godric, cậu, Salazar Slytherin, đúng là vì tính mạng của vài phù thủy đặc biệt chạy tới. Cậu, cũng đúng là sinh ra tình cảm nào đó với Nhà Slytherin, không sâu nhưng phiền lòng.

“Quả nhiên cậu không gϊếŧ gã.” Mắt Godric nhìn về căn phòng phía sau, thu hồi nụ cười, ánh mắt lại vẫn bình thản như cũ. Anh nghe được đối thoại bên trong, đương nhiên, phần xà ngữ thì không rõ nhưng có thể xác định Salazar biết Chúa tể Hắc ám nói được xà ngữ, nhưng hoàn toàn không biết sự thực, nếu không Salazar sẽ không biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Tộc nhân, tộc nhân huyết thống tương liên, Salazar tin tưởng tình cảm, Godric một chút cũng không tin tưởng, vì tộc nhân của anh không để lại cho anh tí ấn tượng tốt nào cả. Godric biết, Chúa tể Hắc ám tránh được một kiếp tám chín phần là di Salazar giơ cao đánh khẽ, nhớ tình nghĩa cùng tộc.

“Ngay từ đầu anh đã biết gã là ai?” Rốt cuộc Salazar mở miệng, đặt câu hỏi cũng dùng giọng điệu khẳng định, khi tên ngốc tìm cậu hợp tác chắc chắn đã điều tra, lại không thèm nói từ nào.

“… Tâm sự riêng đi.” Godric thở dài một tiếng, ngược lại nhìn về phía Lucius, “Chuyện của tôi phải giữ bí mật.” Đừng nói cho Snape biết anh là Wilson.

Lucius nghe hiểu, anh vội gật đầu.

Salazar nghiêng đầu, “Mấy người về trường học trước đi.” Nói xong, cậu đi theo Godric cùng độn thổ.

Thần kinh Snape căng chặt rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, anh quay đầu nhìn căn phòng phía sau, cả người lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Chúa tể Hắc ám thua, mà nơi Chúa tể Hắc ám thua lại cách họ không tới năm mươi phân, anh vội vàng nói với Lucius, “Draco đặt lên lưng tôi, chạy nhanh rời khỏi nơi này.”

Lucius là một tù nhân bị truy nã, bản thân anh biết rõ, Draco đã hôn mê, chắc chắn không độn thổ được, thật cẩn thận đặt con trai lên trên người bạn tốt, bản thân anh thì biến thành chồn trắng nhảy lên vai Snape, người sau như mông bị cháy chạy như điên.

Chân Snape không ngừng, đầu óc cũng không yên tĩnh, anh đang suy nghĩ đối thoại mơ hồ của hai thằng bé, giọng điệu kia thật giống như họ biết Chúa tể Hắc ám, mà mắt đỏ này dường như không muốn xảy ra mâu thuẫn với Chúa tể Hắc ám, có ý mỗi người đi một con đường, nước sông không phạm nước giếng. Mà anh, lại khó hiểu đi về bên thằng bé. Gián điệp này của anh coi như xong, Dumbledore bên kia cũng không biết nên nói gì.

Từ thế giới Muggle tiến vào giới pháp thuật nhanh nhất là thông qua quán Cái Vạc Lủng, Snape cõng một thiếu niên tóc vàng rất bắt mắt, nhưng không ai dám đi lên hỏi, vì khí lạnh của anh đều mở hết ra, đủ để đuổi bất kỳ sinh vật nào muốn tới gần. Lucius trốn trong mũ con trai, không muốn góp thêm một viên gạch hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Người trong Hẻm Xéo còn chưa nhiều, quanh lò sưởi công cộng cũng thưa thớt, Snape trừng mấy người… phù thủy không biết sống chết tò mò nhìn, cuối cùng biến mất trong lò sưởi.

Trong hầm.

Snape lảo đảo đi ra, cõng Draco anh nhanh chóng đứng vững.

“Giáo sư Snape…” Một tiếng vang bị hoảng sợ vang lên, là Harry, cậu đến cấm túc, giờ phút này cậu hết sức chăm chú nhìn bút ký của người nào đó trên bàn, chữ viết trên quyển bút ký rõ ràng lại giống nhau như đúc chữ của Hoàng Tử Lai trên sách độc dược cậu nhìn thấy kia, Snape chính là Hoàng Tử Lai? Harry rất khϊếp sợ nhưng cũng thực kỳ lạ mình không cảm thấy ghê tởm vì người mình sùng bái lại là Snape, ngược lại, trong lòng cậu nảy mầm một loại cảm giác kỳ diệu, bản thân cậu cũng không rõ đó là cái gì.

Ngọn lửa trong lò sưởi đột nhiên bùng lên, làm Harry sợ hãi nhảy dựng, xưng hô Snape phản xạ toát ra, khi thấy hai người cậu không lên tiếng, người trên lưng Snape chỉ nhìn tóc và cái đầu cậu đã biết là ai, mà càng làm cậu khϊếp sợ không nói nên lời chính là đối thủ một mất một còn kia của cậu còn cúi xuống, mười đầu ngón tay tràn đầy vết máu.

Cái gì đến, mắt Snape khẽ lóe, cũng rất nhanh phản ứng, “Cút sang một bên, đừng làm vướng chân vướng tay.”

Snape không quan tâm Kẻ Được Chọn, anh đặt Draco trên ghế salon, lấy đũa phép kiểm tra tình trạng đối phương. Lucius ảo não, Potter chết tiệt, mới sáng sớm chạy tới hầm làm gì, rơi vào đường cùng, quý ngài chồn trắng chỉ có thể ngồi xổm cạnh con trai, lẳng lặng nhìn.

Tay chân co rút, thần kinh cũng bị ảnh hưởng ở mức độ nào đó, Draco cần Dược giảm đau, Snape dùng thần chú chữa trị chữa miệng vết thương trên đầu ngón tay trước, sau đó xoay người đến tủ quần áo tìm độc dược, đáng giận, Dược giảm đau không có sắn.

Vung đũa phép đưa tới vạc và nguyên liệu, Dược giảm đau không khó làm, bắt đầu cắt độc dược Snape phát hiện rắc rối, cánh tay anh đang run rẩy, ngón tay cũng vô lực, đó là di chứng sau khi trúng Crucio. Chết tiệt, Snape muốn khắc chế, nhưng bất lực, anh cũng cần một bình Dược giảm đau.

Mặt Harry trắng bệch, từ Crucio loáng thoáng xuất hiện trong đầu. Cậu chưa từng nói cho bất kỳ ai, sau khi trận chiến ở Bộ Pháp thuật kết thúc cậu một mình cố gắng học Bế quan Bí thuật (Snape không hề muốn dạy cậu), một phần là vì cái chết của ba đỡ đầu làm cậu nhận thức bản thân cậu có lỗi, mà phần khác lại vì Chúa tể Hắc ám thỉnh thoảng sẽ đưa ra một hình ảnh cho cậu nhìn, hình ảnh tra tấn người. Năng lực của cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản không tiết lộ tin tức, nhưng rất khó ngăn cản hình ảnh đối phương phóng tới.

Crucio là thủ đoạn thông thường nhất mà Chúa tể Hắc ám tra tấn người, những cái khác không cần phải nói, Harry đã rất rõ Crucio sẽ có di chứng như thế nào, vì khi tỉnh lại từ trong mơ có lúc cậu sẽ co rút tay chân, thuần túy chỉ là trên mặt thần kinh, trên thực tế thì không bị thương tổn thực sự, qua một lát đã tốt.

“Để con làm.” Harry không biết lá gan ở đâu, đi lên, đoạt dao trong tay Snape.

Snape nhíu mày.

“Con sẽ làm Dược giảm đau.” Harry nói gọn, vì cậu đã từng làm, cho mình dùng, trị liệu di chứng trên thần kinh của cậu.

Snape giật mình, Dược giảm đau chỉ dùng để giảm di chứng do Crucio mang lại, Potter làm sao biết được anh cần gì chứ!

Trong mắt màu xám của Lucius cũng tràn đầy khó hiểu, Kẻ Được Chọn này không lỗ mãng và không biết gì như năm trước, một lát sau, anh xoay đầu, cọ mặt con trai.

Snape không nói gì nữa, đặt vạc lên, làm chút việc không cần thao tác chính xác.

Không khí yên lặng quỷ dị thần kỳ.

Một tiếng sau, hai bình Dược giảm đau được làm ra, Snape không lên tiếng cầm lấy một chai trong đó thật cẩn thận cho Draco uống hết, cánh tay anh đã tốt lên rất nhiều, cho uống dược không thành vấn đề, vốn là cái Crucio Chúa tể Hắc ám cho anh kia có lực dưới Draco.

Harry đứng một bên nhìn chằm chằm, vẻ mặt dại ra kia như đang thấy một chuyện nào đó rất nguy hiểm.

Snape lại kiểm tra tình trạng con đỡ đầu, cảm thấy vô sự mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thầy thầy cũng uống.” Harry nói lắp, cảm thấy mình nên nhắc nhở đối phương một chút.

Snape quay đầu, cau mày, đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện, tin tức Lucius bị tiết lộ, rất có thể là…

“Potter!” Snape đè nén tức giận, “Trò có xem kỹ đầu óc của trò không?”

“A?” Harry trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

Lấy tính nhẫn nại của Chúa tể Hắc ám, chắc chắn là chuyện xảy ra mới hom qua, Snape nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Đêm qua trước khi ngủ, trò có làm trống đầu óc không?” Snape ngay cả từ hình dung châm chọc cũng chưa dùng, có thể thấy tức giận rất lớn.

Vẻ mặt Harry kích động luống cuống đã nói lên mọi thứ, Snape một phen nhấc áo đối phương, tức giận bốc lên không ngừng trong l*иg ngực lại không tìm thấy đường ra.

Harry rất luống cuống, Snape sao lại biết chuyện này, chẳng lẽ họ biến thành như vậy là vì cậu sao? Là cậu tiết lộ điều gì chăng? Rõ ràng cậu đã phòng ngự đúng lúc mà.

Snape mở cửa hầm, hung hăng đẩy thiếu niên mắt xanh ra ngoài, người sau đập mạnh vào tường, anh rống to, “Cút cho ta, đừng cho ta gặp lại trò!”

“Cấm túc…” Harry thì thào nói.

“Không cần, đừng đến làm bẩn sàn nhà ta!” Khắc chế tính tình hai giây, giọng điệu Snape lần này cứng lại, rầm một tiếng, anh đóng cửa thật mạnh. Anh có thể có lòng tốt gì chứ, tên nhóc mắt đỏ kia muốn gϊếŧ ai, căn bản anh không ngăn được, nghe Lucius nói là một chuyện, khi anh chính mắt nhìn thấy thực lực đáng sợ của thằng bé kia, anh chỉ biết, chính mình vẫn tự cho là đúng.

Lucius không nghe hiểu đoạn đối thoại này, nhưng anh giả vờ không nghe thấy, biến trở về lau mồ hôi cho con trai, tiện đà, anh nhìn về bạn tốt có hơi thở bất bình, “Thằng bé đã cứu chúng ta.”

Đáng sợ cũng được, khủng bố cũng thế, thằng bé kia đã cứu bọn họ, đây là chuyện thật.

Snape cứng ngắc quay đầu, “Tiếp theo, anh sẽ không định nói với tôi, anh coi trọng thằng bé?” Snape không biết thằng bé kia, anh không có quyền bình luận gì, nhưng anh là bạn tốt, Lucius luôn luôn lấy lợi ích là cao nhất lại không hề sợ hãi mà là kính trọng thằng bé kia, anh nghe lầm sao?

“Chúng ta với thằng bé mà nói, không hề có giá trị lợi dụng.” Lucius đứng thẳng người, nắm cánh tay đã trở nên trắng tinh, “Nhưng thằng bé lại đặc biệt đi qua, cứu chúng ta.”

“Sau đó, anh cảm động?” Snape trào phúng.

Lucius không phản bác, anh nhìn thẳng vào con ngươi của bạn tốt, “Cậu nói xem, Chúa tể Hắc ám sẽ còn tìm chúng ta sao?”

Snape ngơ ngẩn, giờ phút này, anh biết mình nhận được ân huệ thế nào.