Mê Đồ Quy Đồ

Chương 49: Yên lặng trước bão táp.

—o0o—

Salazar không coi phù thủy thần kỳ lại đồng thời thấy học trò hai Nhà Slytherin và Gryffindor đều không tồi, nói vậy thật là châm chọc, vì nhân vật lãnh tụ của hai Nhà là Draco và Harry đều đối với cậu rất tốt, bản thân cậu cũng không ngại, cho nên học trò hai Nhà thấy cậu đều rất khách sáo.

Harry chạy tới phòng hiệu trưởng không ít, chuyện của Lucius Malfoy còn chưa điều tra rõ, cậu lo lắng, một trận chiến năm trước ở Bộ Pháp thuật, cậu hiểu rõ đối phương tà ác cỡ nào, nhưng Dumbledore chỉ vỗ vỗ vai cậu, nói không sao. Harry không còn cách nào, chỉ phải khuyên nhủ học trò Nhà mình không được lượn đêm.

Bản thân Harry cũng bận, Snape chỉ huy cậu làm này làm kia, có một lần khiến cậu lấy chất lỏng từ nhân sâm, nói muốn cả một bình thủy tinh, Merlin phù hộ, nếu không phải cậu phát hiện phương pháp nhanh gọn từ trong quyển độc dược của Hoàng Tử Lai thì tuyệt đối cậu phải bận cả tối.

Học kỳ này Harry thay đổi rất nhiều, cậu không còn tranh luận với Snape mà chạy tới giáo sư McGonagall xin giúp đỡ, vì chuyện ở trận Quidditch, cậu đã bị Snape trừ rất nhiều điểm, nếu cứ tiếp tục hay bỏ lỡ, các học trò Gryffindor sẽ hận chết cậu.

Giáo sư McGonagall cũng rất chú ý tới danh dự Nhà mình, bà hùng hổ tới hầm, mãnh liệt yêu cầu Snape thả Harry đi tập luyện.

Snape mặt không đổi sắc, trong lòng lại mắng Kẻ Được Chọn một ngàn lần, tên nhóc con chết tiệt không biết tốt xấu, ở mặt ngoài thì thành thật dễ bảo, lại dám can đảm đi tìm người giúp đỡ!

Kẻ Được Chọn lỗ mãng không tốt ứng phó, Kẻ Được Chọn có ít đầu óc lại càng rắc rối!

Rốt cuộc Snape thỏa hiệp sau ba giờ McGonagall oanh nổ, Gryffindor triền khởi làm người ta không chịu nổi, ít nhất Snape cũng không chịu nổi, tuyên cáo thỏa hiệp. Anh không nghĩ tới là, quấn người hơn cả chủ nhiệm Nhà sư tử McGonagall là tên nhóc con mắt xanh, đương nhiên, chuyện này xảy ra trong tương lai, hiện tại không cần đề cập.

Harry vui vẻ đi tập luyện, cuối cùng cũng có cảm giác thấy được ánh mặt trời.

Godric cũng chạy tới góp vui, dạy đội viên Quidditch tập luyện, giới hạn trong ba Nhà, vì học trò Nhà Slytherin căn bản không để ý tới anh, đối với điều này, Godric không biết làm thế nào, những chuyện khác thường vẫn tồn tại.

Thứ bảy, chơi Quidditch cả ngày Harry kiệt sức, cậu không quên cấm túc ở hầm, vì phòng người nào đó trừ điểm, cậu luyện tập xong thì tới hầm.

Hầm.

Harry giống như ngày thường chuẩn bị dược liệu dùng lên lớp, tinh thần có hơi mệt mỏi, Snape không rảnh quản cậu, tự mình làm độc dược.

Snape đang điều chế là phương pháp do Wilson cho anh, bản Dược nhanh nhẹn thay đổi, sau khi nghiên cứu thao tác nước chảy, mà ngay cả Snape cũng không khỏi bội phục tài năng của đối phương, vì thế, anh chỉnh tề chép phương pháp lên một bản bút ký, sau đó để lại chỗ trống để chú giải phê bình theo thói quen. Ngắn gọn nhớ nét bút, Snape dừng lại, người đàn ông này có bản lĩnh hơn nhiều so với những thứ ngu ngốc trên sách, kỹ thuật cắt và tổ hợp nguyên liệu đều là giản lược nhất.

Snape nhìn độc dược đang trong quá trình điều chế, vì điều chế cái này, cả một ngày một đêm anh chưa ngủ, tiến độ ổn định, đại khái cần một tiếng nữa thì xong. Snape tạm thời bỏ chuyện trong tay, anh còn phải đi phê chữa bài tập, quay đầu nhìn nhìn Kẻ Được Chọn thành thật. Snape lười phí tinh thần dạy dỗ cái gì.

Harry ngáp một cái, trộm ngẩng đầu liếc, tò mò Snape đang làm độc dược gì. Đã từng nhìn thấy chuyện trong một ký ức nào đó khiến Haryr hiểu được vì sao giáo sư lại ghét cậu, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, tuy giáo sư ghét cậu nhưng vẫn dạy cậu Bế quan Bí thuật, cũng cứu cậu nhiều lần trước kia, lần gần đây nhất ở trong bệnh thất cũng vậy, dù hận cậu tận xương, Snape vẫn cứu cậu.

Thấy Snape đi sửa bài tập, Harry liền cẩn thận đi lên trước hai bước, muốn nhìn một ít thứ ghi lại trên quyển bút ký, a? Khoảng cách vẫn hơi xa, Harry nhìn có hơi mất sức, nhưng dòng chữ ở trên quyển bút ký có vẻ quen mắt.

“Trò đang làm gì!” Một thanh âm gào lên, vô cùng chói tai trong căn hầm vốn yên tĩnh.

“A!” Harry đang vươn người nhìn trọng tâm vốn không vững, chợt có tiếng gào làm cậu hoảng sợ, thân thể trượt một cái, liền ngã lên mặt đất, thân thủ nhanh nhẹn Harry phản xạ tóm đồ vật chống đỡ.

Tay Harry nắm chắc ghế dựa bên cạnh, nhưng ghế dựa không vững, đứng không nổi, Harry kéo một cái như vậy cũng làm ghế dựa ngã theo, một cái tay vịn vô cùng không đúng lúc đánh lên cái vạc đang đun gì đó.

“Loảng xoảng đương — đông —!” Cái vạc bị ném.

Cuối cùng Harry vẫn bị ngã xuống đất, độc dược theo cái bàn chảy tới, nhỏ lên bên phải Harry, cậu vội vàng dịch người, ai biết nó đang điều chế cái gì, nói không chừng dính một chút sẽ chết thì sao.

Chuyện xảy ra quá nhanh, Snape không kịp ngăn cản, mặt anh nháy mắt đen hoàn toàn, độc dược chưa điều chế xong có nghĩa là có thể mang theo tác dụng phụ, ví dụ như thân thể sẽ run rẩy ba ngày chẳng hạn. Anh bước nhanh đến, xách Potter đã ngốc lăng, xem xét một cái, nhìn độc dược phân bố trên mặt đất, hoàn hảo, không dính vào.

Nếu như nói ngay từ đầu Harry thật có hiềm nghi giả ngu, như vậy hiện tại cậu thật sự ngây ngẩn cả người, vì phản ứng trong nháy mắt của Snape, tuy rằng vẻ mặt vẫn hận thù như cũ nhưng động tác lại càng hướng tới việc kéo cậu ra khỏi đám độc dược thất bại.

“Trò ngu ngốc, trong đầu đều là con sên sao hả!” Ngay sau đó mọi lực chú ý của Snape đều đặt trên độc dược bị hủy, “Nhìn xem trò làm chuyện tốt gì đây! Gryffindor trừ một trăm điểm! Cộng thêm cấm túc!”

Harry kéo khóe môi muốn đổi sang vẻ mặt khiêm tốn một chút, tính toán như vậy, cấm túc của cậu đã sắp xếp tới sang năm rồi.

“Ngoại trừ trận đấu thì mọi tập luyện của trò đều không được đi!” Snape tức giận tiếp tục gầm rú, anh biết giải trí Harry quan tâm nhất chính là Quidditch, sở dĩ không hạn chế trận đấu thì là do bà McGonagall kia rất dài dòng.

Thật ra theo tư duy người bình thường sẽ đuổi Harry đi rất xa, hoặc là giao cho Filch xử lý, để khỏi giữ lại tai họa trong hầm, nhưng Snape lại trời sinh quan tâm, Potter này đặt chỗ nào cũng không yên tâm như đặt bên người được.

Quần của Merlin! Miệng Harry mở lớn có thể nuốt một quả trứng gà, lần này Snape quá tức giận, một trăm điểm, còn trừ trong một lần, còn cả không được tập luyện! Ruột Harry đều co lại, không có việc gì cậu vươn người ra làm gì chứ.

Tiếp theo tới mười giờ tối, Harry giống như một con gia tinh bao tay đặc chế ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất rửa sạch, không thể dùng pháp thuật. Không hề buồn ngủ, cậu ngẩng đầu nhìn người nào đó lần thứ hai đặt vạc chuyên chú điều chế, vốn lòng rất khó chịu đột nhiên cảm thấy bộ dáng Snape nghiêm túc còn khá được.

Khi Harry đi ra từ hầm, mới hoàn toàn mệt muốn gục xuống.

Cậu đi từ hành lang ra ngoài, rẽ một cái liền dừng lại, vì vừa lúc có hai học trò đi tới, hành lang bên ngoài hầm có rất ít người lại đây, vì hẻo lánh, nhưng nơi này cũng là một đường đi tới ký túc xá Slytherin, mà rất không đúng dịp là, hai Slytherin đi tới cậu đều biết cả, góc độ nào đó còn rất quen thuộc – Draco Malfoy và Abraxas Malfoy.

Salazar mới vừa tới chỗ Hagrid, cầm một đám tương ớt lớn, trên đường về ký túc xá liền gặp Draco tuần tra ban đêm, làm Huynh Trưởng khoảng mười rưỡi là phải đi tuần tra theo thông lệ, Draco thấy cậu phạm quy cũng không chỉ trích, hai người làm bạn không nói lời nào đi về, không khí cũng hài hòa.

Harry bối rối, không mắng chửi nổi, cũng không nói lên lời chào hỏi.

Vì Harry do dự, Draco nhíu mày cũng không chủ động mắng.

Salazar nhìn hai bên, nhướng mày cũng không dừng lại, chỉ nói một câu, “Ngủ ngon, Harry.”

Nói từ mặt nào đó thì Salazar tuyệt đối không muốn kết thù, vì thế hai người bên cạnh đều sửng sốt vì những lời này.

Salazar đi lên trước hai bước, quay đầu hỏi Draco sững sờ, “Anh không về sao?”

Draco lấy lại tinh thần, hung hăng trừng thiếu niên mắt xanh một cái, rất khó không tìm tra mà bước đi.

Gần đây Draco rất bận, khi nào rảnh đều chạy tới Phòng Yêu Cầu, khi kết thúc tuần tra ban đêm cũng sẽ đi, nhưng thời gian Huynh Trưởng tuần tra chỉ tới mười một rưỡi, nói cách khác, vượt qua lúc này thì coi như cậu phạm quy, nên buổi tối cậu ít khi đi.

Đợi khi Harry về phòng ngủ đã khuya rồi, cậu mệt mặc Ron hỏi, gần như là bò lên giường. Thân thể đã mệt chết đi, trong đầu lại không ngừng nghĩ, Snape khác thường, có lẽ người đàn ông kia vẫn luôn như vậy, chẳng qua hiện tại cậu mới phát hiện. Nghĩ nghĩ, tâm tư Hary lại bay tới trên người hai Malfoy, cũng là tóc bạch kim mắt lam xám không ngừng lắc lư trước mặt cậu, cuối cùng là gương mặt ngạo mạn của Malfoy lớn nhất kia nữa, đúng rồi, còn chưa tìm được Lucius Malfoy.

Harry cẩn thận nhớ lại mọi việc trong phòng vệ sinh ngày đó, khi ấy cậu sợ tới choáng váng, bằng không, cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế. Sau đó cậu có tới tìm Moaning Myrtle, nhưng hồn ma kia không nhớ gì cả. Harry có dự cảm, người đàn ông bạch kim kia chắc chắn còn ở Hogwarts, nhưng rốt cuộc là ở đâu?

Nghĩ nghĩ, Harry mơ mơ màng màng tiến vào giấc mơ, quá mệt làm cậu quên đi làm rỗng đầu óc trước khi ngủ, mà không phải suy nghĩ vấn đề đó.

Nửa đêm, Harry đã ngủ nhíu mày, mồ hôi chảy xuống dọc theo trán, từ gương mặt nhìn có vẻ giãy dục, đột nhiên, cậu ngồi bật dậy, mở to mắt, một bàn tay đặt trước ngực, thở hổn hển, đè nén tiếng tim đập loạn. Chết tiệt, trong lòng Harry thầm mắng một tiếng, hiện tại cậu đã có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ từ việc bị người khác rình đầu óc và giấc mơ bình thường.

Ngay vừa nãy, Harry đã nhận ra đầu óc bị người ta xâm lấn, chính là trong nháy mắt, cậu lập tức thoát ra, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, Harry đứng dậy rót chén nước, cả người lạnh lẽo cậu không thể ngủ tiếp, bình phục hô hấp, cậu cẩn thận nhớ lại, vừa nãy có bị Chúa tể Hắc ám nhìn thấy gì không.

Cậu đã dựng chắn lên đúng lúc, chắc là không bị lộ tin tức quan trọng, nhưng trước khi ngủ cậu đều đang suy nghĩ chuyện trong phòng vệ sinh, trong mơ cũng mơ Draco Malfoy và Lucius Malfoy, tổng cộng cũng là hình ảnh này, lúc này cậu đột nhiên ý thức được một chuyện, Lucius trung thành với Chúa tể Hắc ám lại không gϊếŧ cậu, rất là kỳ lạ.

Giờ phút này, trong một gian phòng âm u, vẻ mặt Voldemort dữ tợn đáng sợ, sát khí lộ ra trong con ngươi màu đỏ.