—o0o—
Hagrid đào một cái hố to ở vườn bí đỏ sau phòng gỗ, bên cạnh cái hố là xác của Aragog, rồi cạnh đó là một đống đất mới cao tới mười thước Anh.
Nghiêm khắc mà nói Salazar không thích gặp đàn ông khóc, nhất là Hagrid loại này, nhưng cậu không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn. Hagrid dùng cái bàn tay loang loang lổ lổ cỡ bàn tay xì mũi, xoa xoa đôi mắt đỏ lên, “Aragog sẽ rất vui khi thấy các con tới.”
Harry giúp đẩy con nhện tám mắt thật lớn vào trong cái hố sâu, ban đêm tối đen chỉ có thể nghe thấy tiếng bác Hagrid nức nở.
“Bác đã nuôi nó từ khi nó là cái trứng.” Hagrid nhớ lại kể về câu chuyện không thể không nói giữa bác và Aragog.
Lucius cảm thấy thực nhàm chán, anh tiếp tục giả vờ ngủ.
Harry cũng miễn cưỡng đứng, quá muộn rồi, cậu lo lắng khi trở về bị tóm được sẽ chết rất thảm. Mắt nhìn Hagrid đang đau buồn, Harry thở dài, cấm túc thì cấm túc thôi, quay đầu nhìn về Salazar, lại bị vẻ mặt đối phương chăm chú hấp hẫn, đứa nhỏ kia nhìn chằm chằm lễ tang này, thần tình nghiêm túc.
Thật là một Slytherin không giống người thường.
Quá nửa đêm, Salazar và Harry mới rời khỏi căn chòi của Hagrid.
Harry cất áo tàng hình, tuần tra ban đêm trong lâu đài là từ mười giờ đến mười hai giờ, nói cách khác, bọn họ đã muộn đến mức trong lâu đài chẳng còn ai cả. Nhưng cái ‘giả thiết cơ bản này’ cứ thế tan biến khi Harry nhìn thấy một người đàn ông. Severus Snape một thân đen tuyền đứng ở cửa lớn lâu đài lạnh lùng trừng họ.
Harry ảo não, chính là vì quá tối, cậu hoàn toàn không chú ý tới phía trước lại có người, chết tiệt thật, lão dơi già chính là lão dơi già, giấu mình trong đêm, hù chết người còn không đền mạng!
“Đi đêm xa nhỉ!” Mắt Snape sắc bén đảo qua hai người trước mặt, cộng thêm chồn trắng trong ngực thằng bé bạch kim, Potter ngu ngốc này sao lại ở cạnh phần tử nguy hiểm như vậy! Snape gầm nhẹ, “Gryffindor trừ năm mươi điểm, cộng cấm túc, ngay khi tan học!”
Harry ai oán trong lòng, lần này xong đời rồi, không nói tới trừ điểm nhiều như vậy, cậu còn là một cầu thủy Quidditch nữa, “Giáo sư, huấn luyện Quidditch của con…”
“Toàn bộ hủy bỏ, không thương lượng.” Snape nói như đinh đóng cột, dù thế nào cũng phải để Potter rời xa người này, “Chỉ cần tan học, trò thành thật đến hầm cho ta, ta nghĩ cái đầu óc giống như quỷ khổng lồ của trò có thể nghe hiểu lời ta?”
Snape hít sâu một hơi, chuyển sang thằng bé bạch kim, từ đáy lòng mà nói, anh e ngại phù thủy hắc ám cường đại, nhất là loại có thể khiến Lucius ngoan ngoãn làm thú cưng, “Abraxas Malfoy, bây giờ trở về phòng ngủ, đã khuya rồi.” Snape không hề phun nọc độc.
Salazar không nói gì, xoay người rời đi, khi cách đủ xa, cậu cúi đầu, “Snape muốn Harry rời xa tôi?” Phù thủy sợ hãi cậu đều muốn rời xa cậu, Salazar nhạy bén phát hiện ý Snape nói sau lưng, người đàn ông kia cảm thấy cậu rất nguy hiểm nên đang bảo vệ Harry? Giống như Snape chữa trị cho Draco sao?
Lucius dù đang ngủ cũng phải tỉnh, huống chi là giả vờ ngủ, anh nâng đầu lên gật một cái, chuyện thằng bé đã xác định, anh không thể nói dối, trong lòng lại đang cân nhắc làm sao nói chuyện cho bạn tốt, đánh giá của thằng bé với bạn tốt chính là tính mạng của bạn tốt! Khiến Lucius giật mình là, anh thấy khóe môi thằng bé như đang giương lên, có nghĩa là tâm trạng rất tốt?
Thật ra không cần Lucius nói, đêm hôm Draco bị thương, Salazar chợt nghe bầy rắn nói vài tiếng về câu chuyện của Snape, nói ông ta tính cách lạnh lùng, cực kỳ bao che khuyết điểm, xử sự nghiêm khắc, còn nghiêm khắc với mình hơn, nhưng đều rất tốt với học trò Slytherin, tuy bình thường rất khó nhìn ra. Còn đối với Harry Potter, giáo sư này sẽ đặc biệt bảo hộ.
Salazar mới vừa tới ký túc xá, còn chưa kịp đi vào, lại thấy một người.
“Anh ở trong này làm gì?” Salazar nhướng mày.
“Haiz, trộm chút dược liệu thôi, có chút dược liệu đêm khuya mới trộm được.” Người đến là Godric, anh bất đắc dĩ nhún vai, thật ra anh cũng thấy lễ tang con nhện tám mắt, không thể lấy được chút nọc trân quý thật sự là rất tiếc nuối, “Con nhện kia cũng không tồi, đáng tiếc.”
Salazar nhìn vẻ mặt đối phương tràn đầy thất vọng, thình lình nói một câu, “Quá nhàn?”
“Có chút.” Godric lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sao, vui đùa chút không?”
“Không thành vấn đề.” Tối nay tâm trạng Salazar rất sảng khoái.
“Vậy đi thôi.” Godric nhìn tâm trạng Salazar rất tốt, lại tới đây nhiều ngày như vậy, xương cốt anh đều đang ngứa ngáy, nhưng người chung quanh cũng không cùng trình độ với anh, muốn chơi thỏa thê lại không tìm được người nào, “Quidditch thì sao, tôi đi lấy mười hai trái Bludger tới, chúng ta đến sân bóng đi!” Một bộ bóng gồm có ba Bludger, hai cái để huấn luyện, một cái đã dùng, bốn Nhà có bốn bộ, cho nên Bludger có mười hai trái tất cả.
Salazar miễn cưỡng nói mật khẩu mở cửa ký túc xá, ý bảo Lucius về trước.
Mắt Lucius không nhịn được run rẩy, mười hai trái Bludger, hai người kia chơi trận đấu kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở sân Quidditch trong nửa đêm tối thui, quả nhiên hai người không phải người thường.
***
Sân bóng Quidditch.
Kỹ năng tìm đồ vật của Godric là hạng nhất, nhanh chóng lấy ra.
Salazar phất tay thành lập một kết giới, bất kỳ ai cũng không thể thấy chuyện xảy ra trong sân bóng, những trái bóng này cũng không bay ra phạm vi quy định, “Quy tắc?” Đặt quy tắc không phải là thứ cậu mạnh.
“Có thể dùng pháp thuật, nhưng không được phá hỏng bóng, không được dùng thần chú khôi giáp.” Dùng thần chú khôi giáp sẽ không thú vị, hơn nữa trận chơi này chủ yếu là hai người quyết đấu, bóng chỉ là thứ yếu, “Đuổi một trái Sntich vàng, dùng pháp thuật đánh người đừng đánh bằng chổi, ai bắt được Snitch thì trò chơi sẽ chấm dứt.”
“Thắng thì sao?” Salazar hỏi, trước kia hai người họ thường xuyên chơi trò chơi quyết đấu như thế này, người thua sẽ phải đi kiếm thức ăn nấu cơm rửa bát, hơn phân nửa là Godric thua, thỉnh thoảng, nếu Salazar thua, thì phải tìm dược liệu hiếm thấy.
Không đánh cuộc chút gì thì đúng là không có ý nghĩa, nhưng nhất thời, Godri lại không muốn ra, “Cậu nói đi.”
“Nếu anh thắng, tôi đi tới Rừng Cấm tìm một con nhện lớn nhất cho anh, cộng thêm cái nhẫn không gian của yêu tinh.” Rắn là thiên địch của nhện, lợi dụng bầy rắn ở Rừng Cấm tìm kiếm hang ổ nhện đối với Salazar mà nói thì dễ như trở bàn tay.
“Vậy thua thì sao?” Godric gật đầu, anh rất hài lòng đặt cược này.
Salazar im lặng một lát, ngửa đầu giảo hoạt mỉm cười, nói ra một điều kiện.
Sắc mặt Godric chợt khó coi, không phải thế chứ.
Tâm trạng Salazar rất tốt, “Sao nào?”
Godric oán hận thở hắt ra, “So thì so!” Lường trước Salazar cũng chưa từng cưỡi chổi, bắt đầu còn kém một chút.
Nhưng Godric tính sai một chuyện, đúng là Salazar không cưỡi chổi, nhưng tên nhóc này chơi gian, cưỡi trên chổi chỉ là giả, thực tế lại dùng bản thân thần chú trôi nổi, đây không phải chổi mang người mà hoàn toàn là người mang chổi, tốc độ lại nhanh kinh người. Không chỉ vậy, thị lực Salazar còn tốt hơn anh một bậc, trong đêm đen lại nghiêm túc phát ra luồng sáng đỏ.
Godric thực buồn bực, hai người tránh Bludger đồng thời tích cực tiến hành quyết đấu pháp thuật, trong mười phút, luồng sáng pháp thuật trong kết giới nhấp nháy không ngừng, Godric nào còn lòng dạ tìm Snitch nữa.
Rất nhanh, kết quả công bố, Salazar thắng, cánh tay và trên vai tìm thấy hai vết thương, không sâu. Mà Godric thì một cổ tay bị trật khớp, trên lưng cũng bị một vết.
“Cậu toàn đánh vào tay.” Godric oán giận, hai người quyết đấu bị thương là chuyện thường, nhưng Salazar lại luôn đánh vào tay anh, nói vậy, anh muốn chữa trị làm độc dược cũng không được tiện.
Salazar hừ một tiếng, chuyện bị thương, Godric uống ít độc dược thì tốt rồi, mình còn ăn mệt nhiều hơn cả anh. Đầu ngón tay Salazar vẽ một vòng, xóa kết giới và dấu vết pháp thuật, ném Snitch cho Godric, “Nhớ chuyện đã đáp ứng với tôi.” Nói xong liền đi.
Vẻ mặt Godric đau khổ, vừa sắp xếp bóng vừa khẽ ai oán, “Thật là một tên nhóc đáng ghét.”
Nửa tiếng sau, tên của một cửa tiệm nào đó ở Hogsmeade đã thay đổi.
Tiệm độc dược sư tử có thêm một từ, trở thành tiệm độc dược sư tử kho tàu.
Godric hừ hừ dậm chân trong điếm độc dược, Salazar chính là như vậy, nhớ rõ những chuyện xảy ra cách đây từ đời nảo đời nao, cảm thấy khó chịu còn nói bị ăn nói, cũng may chỉ là sửa tên, không đánh cuộc sửa trang trí bên trong, nếu không chủ tiệm cửa hàng này đã biến thành Salazar cũng nên.