Mê Đồ Quy Đồ

Chương37. Bôn ba vì ai

—o0o—

Hiện tại, Salazar học xong thỉnh thoảng sẽ ở trong phòng sinh hoạt chung một lúc, thời gian này học trò luôn luôn ở trong phòng sinh hoạt chung ôn bài. Cậu vẫn giả vờ như trước mở quyển sách ảnh ra, sau đó mặc cho suy nghĩ bay xa, rõ ràng vừa mới vào học còn muốn tránh xa những đứa nhỏ này, hiện tại lại bắt đầu nảy sinh cái xúc động muốn hiểu biết, thật sự chẳng giống cậu chút nào.

Nghe nói Mũ Phân Loại căn cứ vào đặc tính khác nhau để phân vào các Nhà, tiêu chuẩn này là do bốn nhà sáng lập định ra, nếu là do cậu đặt thì cậu sẽ lựa chọn tiêu chuẩn thế nào đây? Salazar tự hỏi, khi học trò mới nhập học Mũ Phân Loại đã nói âm hiểm giả dối, rất hiển nhiên không phải phong cách của cậu. Giảo hoạt có thể tránh bị người khác lợi dụng, nhưng thực lực mới là cái dẫn đầu.

Phù thủy như thế nào thì cậu mới muốn thân thiết chứ? Salazar lần đầu tiên cân nhắc vấn đề này, nếu là quá khứ, cậu sẽ khăng khăng phủ định phù thủy, tuy rằng Godric làm đồng minh cũng không tồi nhưng hình tượng bộ tộc Gryffindor thật sự rất tệ.

Thiên phú pháp thuật giỏi giang, cố chấp phải bảo vệ người nhà. Salazar nhanh chóng đưa ra hai cái, sau đó lại bắt đầu nghĩ ra: ý chí kiên định, cố chấp một chút cũng không sao; nói chuyện giữ lời, cậu ghét nhất người lật lọng; tấm lòng tự do, cho dù khuất phục thời cuộc cũng sẽ không cúi đầu với ai trong lòng.

Salazar buồn chán đập xuống, cậu đang làm gì! Không nên nghĩ quá xa!

Lúc này, Salazar thấy các học trò năm thứ sáu tan học trở về, Draco và Blaise đi ở phía sau, quan hệ giữa Draco và Blaise rất tốt, hai người ở cạnh nhau còn có thêm hai tên lớn đầu kia nữa. Gần đây Salazar khá chú ý tới Draco.

Draco rõ ràng không hề tỉnh táo lắm, vì vậy thiếu niên không chú ý tới cậu, trực tiếp đi thẳng qua phòng sinh hoạt chung về phòng ngủ dành cho Huynh Trưởng.

Thấy ánh mắt Salazar, con rắn nhỏ trên vách tường đều tập trung lại đây tám chuyện.

[Nghe nói, Draco Malfoy gần đây tinh thần không tốt lắm, trở về phòng thì ngủ ngay.] Con rắn khẽ phun phì phì nói.

Tinh thần không tốt?

[Điều tra xem xảy ra chuyện gì?] Salazar cũng khẽ ra lệnh.

[Tuân lệnh!] Con rắn nhỏ bay lên mây, thật sống như một người tìm được mục tiêu sống vậy.

Tất cả các vật phẩm rắn đều có bản năng thân thiết với vị Malfoy này, chúng nó sẽ không tự giác muốn giúp đỡ hay vâng theo mệnh lệnh của cậu, điều này không chỉ còn bó hẹp trong nguyên nhân đối phương là Xà Khẩu nữa. Chúng nó cũng biết được Harry Potter là một Xà Khẩu, nhưng chúng nó sẽ không giúp đỡ, mà thằng bé này lại khác, cậu khiến chúng không kìm lòng nổi muốn thuận theo.

Từ khi thằng bé vào Nhà Slytherin thì chúng đều thích nói chuyện, thích hoạt động chung quanh, giống như cuộc sống lập tức tràn ngập vui vẻ. Cảm xúc sung sướиɠ này chúng nó đã từng có, vào rất nhiều rất nhiều năm trước kia, đã xa đến nỗi chúng nó không còn nhớ rõ.

Ngày hôm sau, khi Salazar tới phòng sinh hoạt chung thì phát hiện trên bảng thông báo có dán một tờ thông báo rất to, có mấy học trò đã tập trung ở đó xem, vừa xem vừa khẽ thảo luận. Salazar nhướng mày, cậu không mang theo Lucius rồi.

Chẳng qua cũng không còn cách nào, Salazar nhìn nhìn con rắn khắc cạnh tờ thông báo, con rắn vui vẻ cúi đầu trên bảng thông báo khẽ rung rung, các học trò khác cũng không để ý con rắn khắc đang trêu chọc.

[Lớp Độn thổ. Học sinh mười bảy tuổi hay sẽ đủ mười bảy tuổi vào đúng ngày hay trước ngày 31 tháng tám sắp tới đủ điều kiện ghi danh vào lớp phụ đạo Độn thổ kéo dài mười hai tuần lễ, do giáo viên Độn thổ của Bộ Pháp thuật phụ trách. Mời kỳ tên phía dưới đây nếu muốn tham gia. Học phí: 12 Galleons.]

Salazar khẽ gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn, cái này hình như không liên quan tới cậu.

Đang nghĩ thì Draco và Blaise đã đi tới, là Huynh Trưởng Draco vung tay lên, tất cả mọi người yên tĩnh lại.

“Những học sinh cần phải học lớp này ghi tên lên trên đó, những học trò khác có thể đi lên lớp.” Draco nói một câu đơn giản, những học trò vây quanh hoặc tản ra, hoặc xếp thành một hàng đi ký tên.

Salazar không động đậy, Draco vẫn không bình thường, con ngươi hơi mê man, đây là biểu hiện của việc không tập trung chú ý.

[Draco Malfoy đang luyện tập Bế quan Bí thuật.] Con rắn khắc nhỏ đã đáp ứng đi tìm hiểu từ nơi nào đó trở lại, [Anh rắn ở trong hầm nói, giáo sư Snape đang dạy cậu ấy.]

Bế quan Bí thuật?

[Cô rắn ở phòng ngủ Huynh Trưởng cũng nói, Draco luôn nằm trên giường luyện tập đến không chịu nổi nữa mới đi ngủ.]

Trong mắt Salazar, lấy thể chất của phù thủy dễ dàng đạt giới hạn, luyện tập pháp thuật cũng được, kỹ năng đánh nhau kịch liệt cũng thế, luyện quá nhiều sẽ phản tác dụng, thân thể sẽ không chống đỡ nổi, huống chi lại là pháp thuật hao tổn đầu óc thế này nữa.

Salazar nghĩ, xoay người, không đi tới phòng học mà trở về phòng ngủ, lớp Lịch sử pháp thuật này, Lucius đã nói, muốn đi thì đi, không đi cũng chẳng sao.

Lucius rất ngạc nhiên thấy thằng bé trở lại, anh vôi vung đũa phép xóa sạch pháp thuật hắc ám vừa ếm ra, hiện tại anh đã có thể rất quen thuộc với việc xóa đi dấu vết pháp thuật hắc ám lưu lại. Mấy ngày này, thằng bé thỉnh thoảng sẽ nói cho anh một thần chú mới, anh phấn khích học tập. Nếu có khả năng trở nên mạnh hơn thì là ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Salazar không nói lời nào cũng không nhìn Lucius, cậu đang nghĩ, lực chú ý không tập trung thì nếu luyện tập độn thổ rất có thể sẽ chết, nếu không may mắn thì phân thể cũng không phải không có khả năng. Vừa nghĩ, Salazar vừa gõ mặt bàn.

Lucius cẩn thận đứng một bên, không biết có chuyện gì khiến thằng bé lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa như thế. Đột nhiên, thằng bé đứng lên, nhanh chóng ra ngoài, cuối cùng đóng rầm cửa lại. Lucius sửng sốt, thằng bé này lại nổi điên gì rồi.

Văn phòng Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

“Thật sự là khách quý,” Godric tò mò hỏi, “Sao lại rảnh tới chỗ tôi đi dạo vậy?” Buổi sáng anh không có lớp, nhưng Salazar hình như phải đi học mà.

“Tôi muốn độc dược.” Salazar nói gọn, “Nhằm vào di chứng Bế quan Bí thuật và tập trung chú ý.”

“Độc dược có liên quan tới đầu óc đều rất phức tạp.” Godric chớp mắt, “Cậu cần cái này làm gì?”

“Đừng nói nhiều, cửa hàng độc dược kia của anh không phải tôi cũng đứng lên sao?” Salazar nhấn mạnh cái gọi là hợp tác cùng có lợi, không phải không làm được, cũng đã làm độc dược này cho Harry rồi còn gì?

Godric giả vờ thở dài, “Ương bướng, cậu muốn cái gì thì là cái đó.” Salazar hoàn toàn không biết giá trị của anh ấy chứ, tuy rằng với anh mà nói thì có thể làm được, nhưng ở giới pháp thuật này thì anh chính là người có thể đếm trên đầu ngón tay làm được loại độc dược này nha. Salazar không biết gì về độc dược, làm hại anh ngay cả tranh công cũng chẳng có.

“Chẳng qua, là để chữa trị tập luyện Bế quan Bí thuật hằng ngày hay là giống như Harry bị hao tổn một lần?” Godric thăm dò, Salazar rất ít khi có hứng thú với người ngoài, càng miễn bàn đến việc chủ động tìm anh giúp đỡ, chuyện của Harry là do Salazar áy náy, còn giờ thì sao?

“Hằng ngày học tập cái này,” Salazar nghĩ lại rồi nói tiếp, “Tăng cao lực chú ý là để học độn thổ.” Mục đích càng nói rõ ràng thì hướng điều chế độc dược càng chuẩn xác.

Học độn thổ? Đầu óc Godric nhanh chóng nghĩ ngợi, năm thứ sáu đang triển khai lớp học này, “Tôi hiểu rồi, sáng mai cậu tới lấy đồ đi.” Buổi chiều anh vừa lúc có lớp năm sáu, xem vẻ mặt ai hoảng hốt chẳng phải sẽ biết Salazar đến vì ai hay sao.

Sáng sớm hôm sau, Salazar không tới lễ đường, chuyện Godric đáp ứng cậu nhất định sẽ làm được, cho nên cậu trực tiếp tới văn phòng.

Quả nhiên, hơn mười bình độc dược được chuẩn bị tốt, Salazar cầm lấy, ngay sau đó ném nó vào trong không gian cái nhẫn, đồ vật yêu tinh đưa rất tốt, cho dù là độc dược cũng có thể đặt vào mà không mất đi hiệu quả.

Godric hâm mộ nhìn, lần trước khi tới Bộ Pháp thuật Salazar còn chưa đeo cái này, xem ra lại là yêu tinh xum xoe rồi. Anh nở nụ cười, “Cậu bảo yêu tinh cũng đưa tôi một cái nhẫn được không?”

Liếc mặt đối phương đang cười một cách lưu manh, Salazar xem xét nhẫn trên tay, sau đó nhướng mày nhìn qua, “Anh đừng mơ!”

Godric nghẹn họng nhìn Salazar ung dung rời khỏi văn phòng, Salazar có thể mạnh mẽ nhổ lông bạch kỳ mã, nhưng anh lại không thể ép yêu tinh làm gì, chúng nó căn bản không thèm để ý tới anh, tức chết người đi được, không công bằng, tên nhóc thối tha, thật nhỏ mọn!