Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 47. Giây thứ mười một

Cửa Cung Tiêu Xã người đến người đi, Hà Quế Anh gương mặt kia tức giận đến nhe răng trợn mắt: “Nha đầu thúi! Tao là bác gái mày, mày chính là tôn trọng trưởng bối như vậy hả? Cái mày nói là lời gì đó?”

Bà ta lớn tiếng trách cứ khiến người qua đường liên tiếp chuyển tầm mắt sang.

Kiều Tử An đối với Hà Quế Anh ký ức vẫn luôn dừng ở lúc đang tranh cãi ầm ĩ không ngớt với Triệu Tú Lan, trong ấn tượng bà ta vẫn luôn hung dữ.

Bộ dạng bà ta hiện tại có vài phần dọa người, Kiều Tử An khẩn trương kéo kéo góc áo Kiều Hề Chi, “Tam tỷ……”

Kiều Hề Chi đặt tay lên sau lưng nó trấn an, sắc mặt bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi? Các người lén thay thế vị trí làm việc vốn thuộc về nhà tôi, còn trái lại cảnh cáo chúng tôi không được nhớ thương công việc nhà bác, chỗ tốt đều để ngài chiếm hết, ngài còn có thể dõng dạc như thế, còn không phải là da mặt dày sao?”

Dựa vào ông nội Kiều cầm chỗ tốt, quay đầu đã qua cầu rút ván, cái này đâu chỉ mỗi da mặt dày, nói lên một câu vô sỉ cũng chưa phân được nữa là.

Cô nói xong, lại bổ câu: “Nếu là cha tôi có thể có lớp da mặt này của ngài, làm sao còn có thể để nhà ngài có được công việc này.”

Hà Quế Anh cũng không thừa nhận: “Cái gì nhà mày? Như thế nào liền thành của nhà mày? Đó đều là ông già bất công, là công bằng chúng tao dựa vào bản thân mình tranh thủ được, là bản lĩnh của chúng tao!”

Kiều Hề Chi nhướng mày cười lạnh: “Thật đúng là bản lĩnh tốt.”

Cùng loại mặt dày mày dạn này nói nhiều biện luận hơn nữa đều lãng phí thời gian, nói có sách mách có chứng, nói thắng cũng không có bất luận ý nghĩa gì.

Cô nhàn nhạt nói: “Bác gái yên tâm, nhà tôi sẽ không níu lấy nhà bác không buông, cũng hy vọng về sau nhà các người thấy rõ vị trí của mình, đừng đến dây dưa nhà tôi.”

Hà Quế Anh trong lòng khinh thường, nhà bọn họ có cái gì tốt để dây dưa, một lứa làm việc nhà nông nghèo kiết hủ lậu, bà ta ước gì cách ra xa xa.

Đang muốn ghét bỏ hai câu, Kiều Hề Chi chưa cho bà ta cơ hội, nói xong mang theo Kiều Tử An vòng qua bà ta liền đi.

Hà Quế Anh lời chưa nói ra như mắc ở cổ họng, nghẹn một bụng oán giận.

Thầm mắng một câu: “Nha đầu thúi phiến tử!”

Một đoạn thời gian không gặp, nha đầu thúi này tính tình thay đổi lớn giống như thay đổi thành người khác, học Kiều Tử Quân miệng lưỡi sắc bén mười phần mười, thật không hổ là người nhà, không thể không vào cùng một nhà.

Chờ xem, chờ nhà Kiều lão Nhị càng ngày càng nghèo túng, ngược lại sau này còn muốn nịnh bợ nhà bọn họ cửa đều không có!

*

Đường đỏ có, mộc màn thầu hai ngày này thì hết nên không có.

Kiều Hề Chi thừa dịp ông nội Kiều không ở nhà, lén lút cầm sọt một mình đi lên núi.

Núi là núi quen thuộc, đường là đường quen thuộc, Kiều Hề Chi không mù đường tìm được bụi cỏ rậm mọc đầy mộc màn thầu kia.

Cô chuyên tâm hái mộc màn thầu, vừa hái vừa ném vào sọt.

Đại khái qua hơn mười phút, sọt sắp chất đầy, cô mới dừng tay lại.

Kiều Hề Chi đang định đem một nửa mộc màn thầu ném vào trong không gian để trữ hàng, lúc cô đảo mắt, máu cả người đông lại trong phút chốc.

Một con rắn ước chừng hai ba ngón tay cách sọt chỉ có nửa mét, cách cô chỉ có 1 mét.

Nó phun ra lưỡi rắn, con mắt to bằng hạt đậu đen phảng phất đang đánh giá con mồi của mình.

Kiều Hề Chi dám xách đuôi chuột chết ném vào thùng rác, có thể vẻ mặt bình tĩnh lột da ếch ưỡng nấu ăn, ở vườn bách thú nhìn con hổ hung mãnh gào rống hai tiếng như cũ mặt không đổi sắc.

Nhưng mà, cô sợ rắn.

Sợ hãi phát ra từ đáy lòng cùng sợ hãi.

Toàn thân cô cứng đờ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sởn tóc gáy bò lên trên phía sau lưng, bình tĩnh ước chừng mười giây, đại não mới nhanh chóng chuyển động nghĩ đến không gian.

Giây thứ mười một, một thanh khảm đao cực nhanh bay lại đây, lưỡi đao sạch sẽ lưu loát đập vào thân rắn, con rắn sống sờ sờ bị chém thành hai đoạn.

Một giây trước còn đang nhìn chằm chằm con mồi, một giây sau thành vong rắn dưới đao.

Chủ nhân khảm đao cũng đi về phía trước vài bước, mặt không biểu cảm, giọng nói rất đạm nhạt: “Có ổn không?”

Là Hứa Mặc, giọng cậu không bất luận cảm xúc gì kéo Kiều Hề Chi về hiện thực.

Cô giương mắt nhìn qua, con ngươi đen nhánh của thiếu niên không có độ ấm, Kiều Hề Chi lại cảm nhận được thân thể lạnh băng của mình từ từ ấm lên.

Kiều Hề Chi thu hồi lý trí, giọng nói còn xem là trấn định: “Không có việc gì, cảm ơn cậu.”

Hứa Mặc nhàn nhạt nhìn cô một cái, ngồi xổm xuống một tay nhặt khảm đao với thân rắn bị chém thành hai đoạn ngã vào trên đó nhặt lên.

Cậu đem khảm đao dính máu rắn ném vào sọt trên lưng, cầm hai đoạn thân rắn hỏi Kiều Hề Chi: “Mỗi người một nửa?”

Thịt rắn cũng là thịt, huống chi mật rắn với máu rắn những thứ này đều là thứ tốt.

Nhìn thấy cũng có phần, mỗi người một nửa.

Kiều Hề Chi lắc đầu: “Rắn là cậu chém chết, tôi không liên quan nhiều lắm.”

Hơn nữa, Hứa Mặc chém chết rắn cũng là cứu cô.

Mặc dù cô có biện pháp tự cứu, nhưng ý tốt của người khác không cách nào xem nhẹ.

Mấu chốt nhất chính là, cô sợ rắn, rắn chết cũng sợ.

Hứa Mặc giống như đã nhận ra, chưa nói sợ phá vỡ sĩ diện tiểu cô nương người ta, đem rắn cũng ném vào sọt.

“Cùng nhau trở về không?” Hiếm khi chủ động đưa ra lời như vậy.

Kiều Hề Chi chần chờ vài giây, cuối cùng đáp: “Được.”

Hai người sóng vai đi, dọc theo đường đi lần lượt không nói chuyện.

Kiều Hề Chi đi chậm, Hứa Mặc liền lặng yên không một tiếng động thả chậm bước chân.

Lúc sắp đến cửa thôn, Hứa Mặc đột nhiên lên tiếng: “Cậu đi về trước đi, tôi còn có việc.”

Kiều Hề Chi nghi hoặc, cậu còn có việc vì sao lại trở về?

Có điều cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Cảm ơn cậu.”

Hứa Mặc: “Không cần khách khí.”

Hai người khách khí chào tạm biệt.

Sau khi chờ Kiều Hề Chi đi được vài phút rồi, Hứa Mặc mới nhấc chân bước vào thôn.

Cậu nào có chuyện gì, chẳng qua là bởi vì sợ có người có tâm nhìn thấy, rồi sau đó đồn đãi vớ vẩn khắp thôn, đối với tiểu cô nương người ta cũng không tốt.

Lần trước chuyện cậu với Kiều Hề Chi cùng nhau rơi xuống nước, đã bị người ta ở sau lưng nghị luận qua, lần này nếu như bị tận mắt nhìn thấy hai người cùng nhau về thôn, tương lai tên của cậu với Kiều Hề Chi có thể trói chặt lại với nhau.

Mà Kiều Hề Chi đầy não đều là cô từ ân nhân cứu mạng của Hứa Mặc, biến thành người được Hứa Mặc cứu từ răng rắn ra.

Ước nguyện lúc ban đầu càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo, Kiều Hề Chi thở dài một hơi, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, chỉ cần không vượt qua ranh giới, xem cậu trở thành bạn bè thôn xóm bình thường có quan hệ gì đâu?

Nghĩ như vậy, Kiều Hề Chi không rối rắm chuyện này nữa, ném hết tâm tư vào thạch đá.