Thật sự một chút cũng không xem hắn là người ngoài, sợ hắn không biết cô có thỏi vàng sao?
Tuy rằng trong lòng hắn nói thầm, nhưng động tác nhận thỏi vàng một chút cũng không mơ hồ.
Đổi xong tiền với phiếu, Kiều Hề Chi mang theo Kiều Tử An đến Cung Tiêu Xã.
Trên đường, Kiều Tử An tò mò hỏi: “Tam tỷ, chị tìm đại ca ca kia làm gì ạ?”
Kiều Hề Chi: “Tam tỷ hỏi đại ca ca có đường bán hay không ấy mà.”
Kiều Tử An biết hôm nay Tam tỷ là đến huyện thành mua đường, nghe cô giải thích như thế cũng không hề nghi hoặc.
Nó đưa túi giấy dầu nắm chặt trong tay ra, “Bánh bao nhân thịt không ăn nữa sẽ lạnh.”
Kiều Hề Chi cười sờ sờ đầu nó, tiếp nhận túi giấy dầu, mở ra vừa nhìn phát hiện bên trong nhiều ra nửa cái bánh bao nhân thịt.
Bất đắc dĩ cúi đầu hỏi: “Bánh bao nhân thịt không thể ăn được?”
Kiều Tử An lắc đầu, bánh bao nhân thịt nó tâm tâm niệm niệm sao có thể không thể ăn.
“Vậy vì sao còn có một nửa không ăn xong?”
Kiều Tử An giọng sữa nói: “Ba cái bánh bao, em với Tam tỷ chia đều, mỗi người chính là một cái lại thêm nửa cái.”
Nó tuy rằng là đứa con nít, nhưng không phải là đứa con nít đặc biệt dễ lừa, Tam tỷ nói không thích ăn bánh bao nhân thịt nó không tin, ai có thể cự tuyệt được dụ hoặc của bánh bao nhân thịt chứ?
Kiều Hề Chi nghe đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện nói, mềm lòng thành một cục bông, “An An thật ngoan thật ngoan……”
Kiều Tử An được khen nháy mắt đỏ ửng cả khuôn mặt nhỏ.
Cung Tiêu Xã rất nhanh đã đến, Kiều Hề Chi mua một cân đường cát trắng hai cân đường đỏ.
Phiếu đường là Triệu Tú Lan cung cấp, bởi vì Kiều Tử Quân dùng đường cát trắng trong nhà còn thừa không có mấy, phải bổ sung, nhân tiện đưa cho bọn họ phiếu mua đường đỏ bán thạch đá.
Lúc hai chị em ra khỏi Cung Tiêu Xã, đυ.ng phải Hà Quế Anh.
Hà Quế Anh là đến Cung Tiêu Xã mua bánh trứng, Kiều Lai Phúc gần đây đặc biệt thích ăn điểm tâm như vậy, một cân mua được không mấy ngày đã ăn xong rồi.
Dưỡng một đứa trẻ phí tiền như vậy cũng làm đầu người phình lớn.
Kiều Hề Chi một tay xách đường một tay nắm Kiều Tử An, Hà Quế Anh liền che ở trước mặt hai người, ngay cả cười hư dữ ủy xà(*) đều lười giả vờ.
(*): lá mặt lá trái, xã giao có lệ, hư tình giả ý, lật lọng khó ngờ, tráo trở.
“Ui, Kiều Kiều à, An An cũng tới…… Mua thứ gì? Ông nội cô lại lén cho cô tiền tiêu vặt nữa à? Lão gia tử còn rất hào phóng nha, cho bao nhiêu tiền, có thể tới Cung Tiêu Xã mua đồ thế?”
Chuyện ông nội Kiều thiên vị Kiều Hề Chi này, toàn bộ Kiều gia người ý kiến lớn nhất không phải Hà Quế Anh thì còn ai.
Ông nội Kiều thường nhét một ít tiền, nhét ít thức ăn cho Kiều Hề Chi đều trốn không khỏi đôi mắt của Hà Quế Anh.
Việc này bà ta đều nhớ kỹ trong lòng, thật không biết cô cháu gái được nuông chiều này rốt cuộc có cái gì đáng giá sủng?
Kiều Hề Chi nâng nâng con ngươi, gợi lên khóe miệng: “Bác gái, các người đã phân ra khỏi Kiều gia rồi.”
Ý ngoài lời chính là, chúng ta không phải người một nhà, tôi làm cái gì cũng không liên quan đến bà.
Hà Quế Anh sắc mặt rõ ràng cứng đờ một chút, sau đó dùng mười phần miệng lưỡi ghét bỏ nói: "Kiều gia các người có cái gì tốt, tách ra mới tốt, hy vọng về sau các người không cần níu lấy chúng ta không bỏ, đặc biệt là Triệu Tú Lan, cô trở về nói cho bà ta, để bà ta bớt nhớ thương công vị của nhà chúng ta.”
Kiều Hề Chi lại kiến thức một phen cái gì gọi là mặt dày vô sỉ, thật là thể hiện không biết xấu hổ tới cực hạn rồi, bác gái này với vị lão thái Lâm gia kia có thể cạnh tranh với nhau.
Cô không chỉ tức giận, ngược lại còn cười khanh khách: “Bác gái à, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời lời này một chút cũng không sai, bác cũng có thể nắm giữ nửa bầu trời.”
Hà Quế Anh bị lời khen của Kiều Hề Chi khiến cho không hiểu ra sao, chẳng lẽ nha đầu thúi này nghe bà ta vừa nói như vậy muốn nịnh bợ bà ta?
“Cô cái nha đầu này,” nói nịnh hót ai không thích nghe, Hà Quế Anh trên mặt lập tức mang theo ý cười, khiêm tốn nói: "Bác gái nào có lợi hại như cô nói vậy.”
Kiều Hề Chi trong mắt hiện lên nhàn nhạt châm chọc, “Da mặt bác dày như vậy, dày đến trời sập xuống đều có thể đứng vững, còn không phải là có thể nắm giữ nửa bầu trời sao?”
Có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, năng lực Kiều Tử Quân dỗi người truyền cho cô mấy phần.