Thạch đá : là món Bingfen, của Thành Đô. Mộc màn thầu, có tên tiếng anh là Nicandra Physalodes, hạt của nó được dùng làm Bingfen. Gõ Bingfen sẽ thấy món này nha, có tải ảnh về mà không tải lên được.
-
Kẹo trái cây bốn mao 5 một cân, chỉ mang nửa cân trở về là vì Kiều Hề Chi “Không có tiền”.
Theo đạo lý mà nói, bản thân và gia đình cô hiện giờ căn bản mua không nổi nửa cân.
Ông nội Kiều cho một mao tiền tiêu vặt cộng với tiền tiết kiệm của nguyên chủ tổng cộng mới một mao năm, là Hứa Mặc trước khi đi kiên quyết đưa mì Dương Xuân cho cô.
Bởi vì cậu không có phiếu gạo, đưa cho Kiều Hề Chi một mao tiền.
Lúc này mới khiến cô hợp lý có tiền mua nửa cân kẹo.
Trong tay cô bây giờ còn có mười ba thỏi vàng nhỏ, cộng thêm ba mươi mấy nguyên tiền lẻ, tương đương với có hơn 1330 nguyên.
Hơn 1330 là cái khái niệm gì? Là số tiền Kiều Hướng Võ kiếm mấy năm công điểm đều xa xôi không thể với tới.
Nhưng số tiền này ở trên tay không thể quang minh chính đại dùng, làm Kiều Hề Chi cũng rất ảo não.
Cô phải giải thích như thế nào với người Kiều gia?
Vấn đề này khiến tâm tình Kiều Hề Chi mây đen giăng đầy thật lâu, khi cô với Kiều Tử Quân lại một lần nữa lên núi, rốt cuộc bát đến vân khai thấy ánh mặt trời.
Những quả màu xanh trong bụi cây kia, quả thực chính là cứu tinh thiên nhiên ban cho cô.
Kiều Tử Quân buồn bực không thôi: “Em mang thứ trái cây vô dụng này về chiếm chỗ?”
Kiều Hề Chi cõng hơn phân nửa sọt mộc màn thầu, đường cong khóe miệng không áp thẳng qua, trong mắt ý cười cũng giấu không được.
Cô cười khanh khách nói: “Anh nói trái cây này không thể ăn, em mang về nhìn xem đến cùng có thể ăn được hay không.”
Kiều Tử Quân tức giận đến ngứa răng: “Hợp lại lời nói của anh không có độ tin cậy sao?”
Anh đều nói không thể ăn, Kiều Hề Chi một hai phải mang về, đây không phải ý định chọc tức sao?
Kiều Hề Chi nghiêm túc gật gật đầu: “Xác thực không có.”
Xác không có độ tin cậy - Kiều Tử Quân: “……” Lật trời!
Kiều Hề Chi lại nói ra một câu: “Nấm lần trước……”
Anh cũng nói không thể ăn, kết quả?
Thì anh ăn đến thơm nhất, ăn đến nhiều nhất.
Kiều Tử Quân: “……” Vừa nói như vậy, chính mình hình như là có chút không thể tin.
Được rồi, anh câm miệng.
*
Lúc Kiều Hề Chi mang theo hơn phân nửa sọt mộc màn thầu trở về thời điểm, Kiều Tử An một mình ngoan ngoãn ở trong sân chơi ná.
Kiều Tử Quân thực hiện hứa hẹn, thật sự làm cho nó một cái ná.
Chẳng qua, so với ná của Vương Đại Vĩ cách vách, một trên trời một dưới đất.
Kiều Tử An cầm cái ná xấu đến khó coi kia chơi với cây ngô đồng trong sân vô cùng vui vẻ.
Nó như trước là kỹ thuật bậc tay mơ, ngoại trừ bắn vào dưới thân cành cây, lá cây cũng không bắn được.
Vừa thấy Kiều Hề Chi trở về, đã tung ta tung tăng chạy tới, giọng sữa ngọt nị: “Tam tỷ ~”
Trước gọi xong chị, lại gọi anh: “Nhị ca.”
Kiều Tử Quân hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng thầm mắng tiểu bạch nhãn lang, trong tay còn cầm đồ chơi anh làm cho, đối với anh thái độ này đây?
Kiều Tử An ngọt nị đến từ chính 2 ngày trước Tam tỷ mang về cho nó kẹo trái cây, rất ngọt ăn rất ngon.
Tam tỷ quy định nó mỗi ngày chỉ có thể ăn hai cái, chính nó ăn một cái, chia cho Cẩu Đản ca ca một cái.
Thỏa mãn vô cùng.
Kiều Hề Chi đổ sọt mộc màn thầu vào trên bàn, Kiều Tử An nhìn trái cây màu xanh lá mắt sáng rực lên, sau đó vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Kiều Hề Chi.
“Những trái này không thể ăn.” Kiều Hề Chi tàn nhẫn đánh vỡ chờ mong của nó.
Quả nhiên, củ cải nhỏ thu hồi biểu tình nhỏ hứng thú bừng bừng, mắt thường có thể thấy được mất mát.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô phát hiện trong nhà có hai đồ tham ăn, một lớn một nhỏ, một người là anh trai cô, một người là em trai cô.