Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 25.2: Luyện tập ná

Kiều Tử An không hiểu lắm, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy tại sao nhất định phải bắn lên cây ạ?”

Đá nhất thời không quay lại được, bắn nơi khác không được sao?

Hơn nữa, những viên đá bắn qua, ngay cả một mảnh lá cây cũng chưa chạm vào.

“Em thật ngốc mà, chim đều ở trên cây, nhất định phải bắn vào cây.”

Vương Đại Vĩ vẻ mặt “Anh rất thông minh mau mau khen anh”.

Đáng tiếc Kiều Tử An không quá thức thời, ồ một tiếng: “Vậy Đại Vĩ ca có thể cho em chơi một chút được không?”

Nó đã mắt trông mong mà nhìn Vương Đại Vĩ chơi một hồi lâu rồi.

Tuy rằng không được tiểu đệ đệ nịnh hót, nhưng Vương Đại Vĩ vẫn phát ra khí khái tiểu nam tử dũng cảm: “Cho em nè.”

Bắt được ná Kiều Tử An cười toe toét: “Cảm ơn Đại Vĩ ca.”

Nó cầm ná, nhặt một hòn đá nhỏ, học theo bộ dạng Vương Đại Vĩ, dùng sức kéo ná.

Đá vẽ ra một đường vòng cung, một vòng cung vừa mới bắt đầu mấy giây đã kết thúc.

Viên đá rơi xuống đất 1 mét, ngay cả vách tường cũng chưa chạm tới.

Tiếp theo, nó lại bắn một hòn khác, lần này bắn vào tường.

Đứa nhỏ tiến bộ đang muốn hưng phấn, một giọng nói nghiêm túc truyền đến: “Kiều Tử An! Em làm gì đấy?”

Hai đứa trẻ xoay người, ba người lớn cứ như vậy trơ mắt nhìn chúng.

Kiều Tử An theo bản năng đem ná giấu ra sau, vừa lo lắng lại có chút sợ hãi.

“Ca ca An An, anh đã về rồi ạ? Chúng em đang chơi ná, là anh em làm cho, anh có muốn chơi với chúng em không?”

Vương Đại Vĩ hoàn toàn không ý thức được sai lầm, mặt mày hớn hở chia sẻ bảo bối của mình với người khác.

Kiều Tử Quân nghiến răng nghiến lợi: “Em mang theo Tứ đệ anh, dùng ná bắn tường nhà nó?”

Vương Đại Vĩ lắc đầu: “Mới không phải, chúng em đang bắn cây nhà anh cơ.”

Mắt thấy Kiều Tử Quân muốn tức giận, Triệu Tú Lan kéo anh một chút: “Được rồi, con nít mà, không hiểu chuyện.”

Kiều Tử Quân hừ một tiếng, vào sân, Triệu Tú Lan sau lưng cũng đuổi kịp.

Chỉ lưu tại mình Kiều Hề Chi tại chỗ này, tươi cười bọc ngọt ý: “An An, hôm nay hái được quả dại, em có muốn mời bạn em cùng ăn không?”

Kiều Tử An xoay đầu: “Đại Vĩ ca ——”

Nghe được có cái gì ăn Vương Đại Vĩ, chém đinh chặt sắt nói: “Được.”

Tên ngốc to còn có cái gì không ăn đâu!

Kiều Hề Chi đi ở trước, hai đứa nhóc theo ở phía sau.

Vừa bước vào sân, Kiều Tử Quân liền trừng mắt nhìn hai đứa nó một cái: “Kiều Tử An, Vương Cẩu Đản! Đây là hai đứa làm nhỉ?”

Anh chỉ vào đá quanh thân cây ngô đồng, giọng điệu hung dữ.

Vương Đại Vĩ cường điệu: “Em không phải gọi là Vương Cẩu Đản!”

Kiều Tử Quân tiếp tục: “Vương Cẩu Đản.”

Vương Đại Vĩ: “Em không phải gọi là Vương Cẩu Đản!”

Hai người cãi cọ qua lại, Kiều Hề Chi nhàn nhạt nhìn thoáng qua, yên lặng cầm chậu sứ tráng men đi múc nước rửa trái cây.

Kiều Tử An đi theo phía sau cô.

Kiều Hề Chi ngồi xổm trước chậu sứ bồn rửa quả dại, một tay không thể đυ.ng vào nước, một tay cũng cẩn thận rửa sạch mỗi quả.

Sau khi rửa xong quả dại, Vương Đại Vĩ không tranh cãi với Kiều Tử Quân nữa, tung ta tung tăng chạy tới lấy quả dại.

Quả dại vào tay một cái, Vương Đại Vĩ gấp không chờ nổi, cắn một ngụm, kinh ngạc cảm thán nói: “Rất ngọt luôn á!”

Quả dại này bình thường đều là chua chua ngọt ngọt, không biết vì sao, hôm nay đặc biệt ngọt ngào.

Kiều Tử Quân cắn trái cây, giọng điệu dặn dò Kiều Hề Chi không được tốt lắm: “Cất kỹ Bình An khấu của em, đừng luôn vứt bừa bãi nữa.”

Nhàn rỗi tiếp, anh nhịn không được nói một cậu.

Hôm nay bởi vì quay lại cùng Kiều Hề Chi tìm Bình An khấu, chậm trễ giờ công, Kiều Tử Quân trong lòng vẫn trách cô.

Anh đi làm việc kiếm công điểm đều là thuộc về mình, phải nộp học phí, còn phải tiết kiệm phí sinh hoạt.

Bị Kiều Hề Chi trì hoãn như vậy, công điểm hôm nay không có.

Kiều Hề Chi duỗi tay, lấy Bình An khấu từ cổ áo ra, niết ở trong lòng bàn tay.

Hồi tưởng lại một khắc tìm được Bình An khấu kia.