Hứa Mặc thường xuyên tìm thức ăn trong núi, Kiều Tử Quân lâu lâu lên núi nhặt củi, đều là một mảnh núi, ngẫu nhiên gặp được cũng có, chẳng qua không giao tiếp.
Chủ yếu là thiếu niên bị người trong thôn gọi là ‘con hoang’ quá mức lạnh nhạt, Kiều Tử Quân cũng quen giả bộ nghiêm chỉnh.
Ấn tượng của anh đối với Hứa Mặc cũng còn tốt, người này thoạt nhìn lạnh nhạt, thật ra là người tri ân báo đáp.
Trước đưa cá, lại yên lặng đưa gà rừng, đến đưa quả dại, có thể thấy được thái độ cậu đối với ân nhân.
Nhưng, việc nào ra việc đó, nhận thức của Kiều Tử Quân đối với đồ có độc không phải người khác dăm ba câu là có thể thay đổi.
Chuyện liên quan tới mạng người, không thể qua loa.
Kiều Tử Quân bày ra khí thế huynh trưởng, giọng điệu còn nghiêm túc hơn trước: “Nấm trong sọt Tam muội tôi, trong thôn có người ăn qua, chỉ một ngày người đã không còn, có độc hay không có độc tôi có thể không biết sao?”
Anh không biết, Hứa Mặc đã từng dựa vào nấm để tục mệnh đối với mấy thứ này rõ như lòng bàn tay.
Nấm nào có thể ăn, cái nào không thể ăn cậu đều biết.
Làm sao mà biết được? Lấy thân đi thử.
Cậu cũng là mệnh cứng, gặp phải nấm kịch độc cũng không bị độc chết.
Khi Hứa Mặc vừa rồi lại đây giúp Kiều Hề Chi, liền thoáng nhìn nấm hồng cô trong sọt cô, là nấm không độc, cũng không phải loại nấm mà Kiều Tử Quân cho rằng ăn vào chết người.
Cậu lấy sọt của mình, ý bảo Kiều Tử Quân nhìn xem.
“Tôi thường xuyên hái nấm, từng ăn cũng không ít chủng loại, trong cánh rừng này nấm nào có độc nấm nào không có độc tôi đều biết.”
Kiều Hề Chi nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một mặt là bởi vì Hứa Mặc giúp cô nói chuyện, một mặt khác là bởi vì cậu vận khí cũng thật quá tốt.
Sọt cậu có nấm tùng nhung, nấm mối, nấm mồng gà, nấm gan bò, nấm báo mưa…… nấm hồng cô cùng nấm đầu xanh cũng có.
Nấm của người khác không chỉ có chủng loại đa dạng, còn trân quý hơn cô, của cô có người khác cũng có, người khác có cô không có.
Kiều Hề Chi một khắc trước còn đang vì vận khí của mình tốt mà đắc chí, trong nháy mắt này quả thực là hâm mộ ghen ghét cộng thêm đỏ mắt.
Kiều Tử Quân ngược lại mở rộng tầm mắt, nhiều nấm hoang dại như vậy tìm được hơn nửa ngày đi, anh cũng bán tín bán nghi: “Cậu thật biết nấm nào độc hay không sao?”
Hứa Mặc gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt mà: “Kiều nhị ca nếu không tin, tôi chứng minh cho anh xem.”
Lời cậu vừa dứt, vội vàng đi về phía dòng suối.
Kiều Tử Quân đều không kịp gọi cậu lại: “Này……”
Cậu chứng minh thì chứng minh đi, người đi khuất dạng là ý gì?
Không đúng, cái kia Kiều Hề Chi làm sao lại xác định được nấm không có độc?
Kiều Tử Quân nghĩ trăm lần cũng không ra: “Phải nói Hứa Mặc này quanh năm lên núi hái nấm biết có độc hay không có độc, cũng là có khả năng.”
Anh nâng cằm về phía Kiều Hề Chi, “Nhưng sao em lại xác định như vậy?”
Kiều Hề Chi ánh mắt dại ra một chút, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia nhiều hơn vài phần ngoan ngoãn cười: “Em không phải đã nói rồi sao, thấy qua trong sách.”
Kiều Tử Quân hỏi: “Sách gì?”
Thời buổi này quản khống đối với sách vở tương đối nghiêm ngặt, ngoại trừ sách giáo khoa đi học, anh căn bản chưa từng thấy Kiều Hề Chi có sách khác.
Kiều Hề Chi nói hàm hồ: “Chính là một quyển sách miêu tả thực vật, bên trong có nhắc rất nhiều chủng loại nấm, em chỉ nhớ kỹ một vài loại, vừa vặn hai loại này em nhớ kỹ, không có độc.”
Cô chỉ chỉ nấm hồng cô cùng nấm đầu xanh trong sọt.
Chưa từng nghĩ tới, Kiều Tử Quân hỏi câu này đến câu khác: “Tại sao lúc ở nhà không thấy em cầm qua?”