Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 14.1: Ân cứu mạng

Kiều Tử An bị ánh mắt thâm trầm của anh trai trước mặt này làm cho hoảng sợ, lui về phía sau một bước xa cậu một chút.

Hứa Mặc tóc trên trán có chút dài, đôi mắt nửa che nửa lộ, ánh mắt tử khí nặng nề, cả người thêm vài phần khí chất âm lãnh.

“Ca ca……” Kiều Tử An có chút khẩn trương, đôi mắt nhỏ mơ hồ bất định.

Kiều Tử An không có chân dài như Hứa Mặc, cậu cúi người không thoải mái, dứt khoát ngồi xổm xuống, đưa hộp cơm gập gềnh trong tay kia đưa cho nó.

“Chu gia gia không ăn, đưa cho em ăn, hộp nhớ trả cho anh.”

Thiếu niên giọng điệu rất đạm nhạt, nghe không ra bất luận cảm xúc gì.

Kiều Tử An nhìn hộp cơm trước mắt, lại bắt đầu nuốt nước miếng, nó cảm thấy mình cách nắp hộp vẫn ngửi thấy được hương thơm.

Kiều Hề Chi kinh ngạc, hành động này của Hứa Mặc cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Người Kiều gia cùng cậu rất quen thuộc sao?

Trong trí nhớ nguyên chủ, Hứa Mặc người này là tồn tại cực kỳ bé nhỏ.

Cô vẫn luôn không hiểu, nguyên chủ rốt cuộc vì sao lại cứu Hứa Mặc?

Kiều Tử An kéo góc áo Kiều Hề Chi, giòn giã kêu: “Tam tỷ.”

Nó là bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, ví dụ như nhận thức ăn từ người khác sẽ theo bản năng hỏi ý kiến trưởng bối.

Trưởng bối nói có thể nhận thì nó nhận, trưởng bối nói không thể nhận vậy thì nó không nhận.

Nhìn thấy Kiều Hề Chi lắc đầu, Kiều Tử An đôi mắt nhỏ còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Cảm ơn ca ca, em không thích ăn.”

Ngoài miệng nói không thích, nhưng miễn cưỡng trong mắt đã sớm bán đứng nó.

Hứa Mặc kéo hai tay nhỏ của nó qua, đặt hộp cơm trên tay nó.

Đứng dậy nói với Kiều Hề Chi: "Thằng bé muốn ăn.”

Kiều Hề Chi biết Kiều Tử An xác thực muốn ăn, nhưng cô vẫn kiên định lập trường: “Vô công bất thụ lộc, chúng tôi không thể nhận.”

Không duyên cớ nhận đồ của người ta liền nợ nhân tình người ta, cô không thích nợ nhân tình.

Huống chi, cô không muốn có liên quan gì đến nam chính, cô chỉ muốn rời xa cốt truyện, sống cuộc sống tạm ổn.

Hứa Mặc mím môi: “Cậu đã cứu mạng tôi.”

Chút thịt gà này trước mặt ân cứu mạng không đáng giá nhắc tới.

Kiều Hề Chi lấy hộp cơm trong tay Kiều Tử An, trả lại Hứa Mặc: “Cá mấy ngày trước coi như là báo đáp rồi.”

Lại là cá.

Chu Diên Bình nói đưa cá đã đủ tiền thuốc men, Kiều Hề Chi cũng nói cá được tính là báo đáp.

Nhưng chỉ với một con cá, còn giá trị hơn trị chân với ân cứu mạng sao?

Hai người giằng co chưa xong, trong phòng truyền đến tiếng Chu Diên Bình đuổi người: “Ở lại cửa nhà ta trông sao? Nhanh đi đi bớt vướng víu.”

Kiều Hề Chi cuối cùng vẫn không nhận thịt gà của Hứa Mặc, hơn nữa đáp ứng Kiều Tử An nhất định làm thịt gà cho nó ăn.

……

Hứa gia, nghe được tiếng mở cửa, Mạnh Thu Vân từ trong phòng ra ngoài, chân bà còn chưa lành hẳn, đi đường còn cần chống quải trượng.

Quải trượng là Hứa Mặc tự mình dùng dao gọt, mài đến trơn nhẵn.

Hứa Mặc vừa vào cửa, Mạnh Thu Vân liền nói: “Đưa hộp cho bà, lại thêm chút thịt gà đến nhà đại đội trưởng, để hắn đổi công tốt cho cháu.”

Gà rừng hoang chỉ có khoảng hai ba cân, tặng một nửa cho Chu Diên Bình, lại phải đưa cho nhà đại đội trưởng, Mạnh Thu Vân căn bản không định giữ lại cho mình ăn.

Hứa Mặc đuôi lông mày hơi nhíu: “Bà nội, đại đội trưởng nói, tạm thời không có việc nhiều công điểm phân cho cháu.”

Hứa Mặc năm nay mười sáu tuổi, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cậu đã bắt đầu gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình sống qua ngày.

Cái nhà này, người không nhiều lắm, chỉ có cậu với Mạnh Thu Vân.

Ông nội Hứa với cha Hứa qua đời ngoài ý muốn, trong nhà chỉ còn lại mẹ Hứa Mặc với Mạnh Thu Vân, hai người phụ nữ hai tay trói gà không chặt.