Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 10.1: Bao che con cháu

Người Kiều gia, có một đặc điểm —— bao che con cháu.

Người trong nhà Kiều gia ghét bỏ nhục mạ thì có thể, nhưng nếu đổi là người ngoài vậy thì không được.

Kiều Tử Quân một khuôn mặt lạnh, ánh mắt sắc bén: “Trương thẩm Lý thẩm, em gái tôi có liên quan gì đến các người sao?”

Lý thẩm cười mỉa mai: “Đây còn không phải nhìn cháu quá vất vả……”

“Tôi vất vả tôi vui, các người mặc kệ nhà mình trồng vài mẫu đất kiếm được bao nhiêu công điểm, tới quản chuyện nhà người khác làm gì, thật là lo chuyện bao đồng.” Kiều Tử Quân dỗi người tới lợi hại tàn nhẫn, nói thẳng tự ngữ, nửa chút cũng không buông tha người.

Lý thẩm bị nói không xuống được đài, tức giận bùng lên: “ Thằng bao che này, tao thật sự có lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, nhìn người nhà mày thương yêu em gái mới thay mày nói chuyện, mày còn trách tao, mày chính là xứng đáng không ai thương.”

Kiều Tử Quân thần sắc tự nhiên: “Có thời gian quan tâm tôi, không bằng quan tâm con dâu nhà bà năm nay có thể cho nhà bà thêm một nam đinh không đi, nếu lần này lại là một bé gái nữa thì làm sao bây giờ nhỉ, Lý thẩm đã nghĩ tới chưa?”

Anh quả thực chính là gϊếŧ người tru tâm, một phát trúng tim đen.

Lý Thúy Hoa gả đến thôn Hạnh Hoa sinh ba cô con gái, mang thai lần thứ tư mới hoài được đứa con trai, nhận hết xem thường của mẹ chồng với oán trách của chồng.

Kết quả con trai bà cưới nàng dâu cũng sinh không được đứa con trai.

Cũng liên tục sinh ba bé gái, năm nay mới vừa mang thai đứa thứ tư, cả nhà đều mong ngóng là một bé trai.

Cả nhà Kiều gia cũng hiếm thấy, con trai là cây cỏ, con gái là bảo bối.

Lý Thúy Hoa bị chọc đến chỗ đau lập tức muốn khóc lóc om sòm.

Trương Tuệ Quyên bên cạnh nhanh chóng khuyên nhủ: “Thúy Hoa à, được rồi được rồi, đừng cùng tiểu bối so đo, nhanh chóng đi đưa cơm cho chồng bà đi.”

“Tôi nhổ vào ——”

Lý Thúy Hoa bị Trương Tuệ Quyên kéo đi rồi, dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ.

Kiều Hề Chi toàn bộ hành trình vây xem, thấy được thời khắc nổi bật của nhị ca nhà mình.

Cô còn chưa gặp qua trường hợp này, ít nhất cô vận khí tốt, không gặp được loại người như Lý Thúy Hoa này.

“Kiều Hề Chi,” Kiều Tử Quân kêu cô: “Đi thôi.”

Kiều Hề Chi lấy lại tinh thần: “Ah.” Theo Kiều Tử Quân rời đi.

Bị trở thành vật bài trí bị xem nhẹ - Lâm Vân Hà thực khó hiểu, hôm nay Kiều Hề Chi sao lại lãnh đạm với cô ta như thế.

Kiều Hề Chi thật lòng xem Lâm Vân Hà như là bạn tốt, như là phát tiểu(*) cùng nhau lớn lên.

(*): từ địa phương. Ý chỉ tình bạn không thua kém gì tình thân. Từ này có đã từng xuất hiện trong truyện khác mị edit. Có thể hiểu là bạn chí cốt, tri kỷ.

Hai cô gái cùng tuổi, có chung đề tài, có chung sở thích, đương nhiên quan hệ sẽ rất tốt.

Kiều Hề Chi được trong nhà sủng lớn lên, so với cô nương nông thôn chịu khổ lớn lên dễ lừa hơn, nói cái gì đều tin, đây cũng là nguyên nhân Lâm Vân Hà thích chơi cùng Kiều Hề Chi.

Cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng Kiều Hề Chi mờ mịt không rõ, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, bắt đầu việc đi đưa cơm cho cha.

Cửa Kiều gia, hai anh em mới vừa vào sân, một cái củ cải nhỏ bước chân ngắn ngủn của nó, chạy về phía hai người.

“Tam tỷ, chị đã về rồi.” Kiều Tử An ôm đùi Kiều Hề Chi, trong giọng nói tràn đầy sung sướиɠ.

Trong nhà chỉ có một mình đứa nhỏ.

Ông nội Kiều buổi sáng đi đưa đồ trẻ cho người ta, Kiều Tử Quân hai anh em nhặt củi còn chưa trở về, tới giờ cơm rồi, Triệu Tú Lan phải đi đưa cơm cho Kiều Hướng Võ.

Trước lúc đi nhét một cái bánh bột ngô cho Kiều Tử An, để đứa nhỏ ở nhà ngoan ngoãn ăn, đừng chạy loạn.

Bởi vì Kiều Tử An rất nghe lời, hơn nữa đưa cơm cũng không mất bao lâu, cho nên Triệu Tú Lan tương đối yên tâm.

Kiều Hề Chi nhịn không được xoa đầu nhỏ của nó: “Chị về rồi, có mang theo quả dại cho em nè.”

Kiều Tử An mắt trông mong mà ngẩng đầu, giọng sữa kinh hỉ: “Quả dại!”

“Tam tỷ rửa cho em ăn.”

“Được nha được nha ~”

Kiều Tử Quân bên cạnh Ôi một tiếng, đường kính đi vào phòng chất củi, mấy chục cân củi còn cõng đây này, không rảnh xem hai chị em kia tương thân tương ái.