Kiều Tử Quân thoáng nhìn thân ảnh đang trốn sau gốc cây kia chính là Hứa Mặc.
Thiếu niên vẫn là bộ dạng nghèo túng, trốn sau cái cây kia rõ ràng không muốn để người phát hiện ra cậu.
Kiều Tử Quân nhìn thấy coi như không nhìn thấy, xuống cây, hái được hai chiếc lá lớn, dùng để bọc quả dại.
Anh cùng Kiều Hề Chi bọc xong trái cây, lại nhìn về hướng nào đó, bóng người dừng ở nơi đó đã không còn.
Kiều Tử Quân cầm một quả dại, không câu nệ tiểu tiết mà xoa xoa, một ngụm cắn xuống nửa quả.
“Còn chưa rửa mà, vừa mới rớt trên đất xong.” Kiều Hề Chi nhắc nhở.
“Rửa cái gì mà rửa, không ăn sạch cũng không bệnh đâu.”
Kiều Tử Quân cảm thấy cô em gái chiếm tiện nghi chính là làm ra vẻ.
Kiều Hề Chi liền ngửa đầu trợn tròn mắt nhìn anh.
“Đi rửa trái cây.” Kiều Tử Quân thỏa hiệp.
Kiều Hề Chi khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Kiều Tử Quân thường xuyên lên núi nhặt củi, đối với địa hình trong núi cũng tương đối rõ ràng, mang theo Kiều Hề Chi đi đến bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Suối nước chảy róc rách, trong vắt thấy được đáy, là nước suối sạch sẽ.
Kiều Hề Chi ở thượng du rửa trái cây, Kiều Tử Quân ở hạ du rửa mặt.
Anh phụ trách hái, vậy Kiều Hề Chi phải phụ trách rửa, công bằng công chính, không nửa chút thiệt thòi nào.
Hai anh em ngồi trên mặt cỏ bên cạnh suối nước, hưởng thụ trái cây chín đỏ do thiên nhiên ban tặng.
Quả dại mới từ trên cây hái xuống, rất tươi mới, hương vị chua chua ngọt ngọt thực khai vị, Kiều Hề Chi rất thích, ăn hết quả này đến quả khác.
“Nhìn dáng không tiền đồ của mày kìa,” Kiều Tử Quân tràn đầy ghét bỏ nói: “Còn không phải là quả dại sao, ăn đến nỗi vui vẻ như vậy?”
Không tiền đồ - Kiều Hề Chi: "Quả dại ăn rất ngon.”
Cô trước kia chưa từng ăn loại quả dại này bao giờ, tuy rằng du lịch khắp nơi, nhưng ba lô vĩnh viễn mang theo đủ lương khô, mà loại quả dại này cũng là lần đầu tiên cô ăn.
Thức ăn Kiều gia cùng cảm giác mới lạ làm trái cây hoang dại thêm vài phần mỹ vị.
Quả dại còn thừa mấy trái, Kiều Hề Chi thích ăn cũng ăn không vào được nhiều như vậy, đại bộ phận vẫn là Kiều Tử Quân giải quyết.
Niên đại này, thức ăn là thứ đặc biệt trân quý, hiện tượng lãng phí không xuất hiện.
Kiều Tử Quân dùng lá cây bọc kỹ lại quả dại không ăn hết: “Mang về cho bọn họ ăn.”
Bọn họ chỉ chính là người Kiều gia.
Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ sọt chứa đầy củi, hẳn là có thể tận dụng để nhét mấy quả dại này vào.
Cô mới vừa phụ họa gật gật đầu, Kiều Tử Quân đã đem bọc gói quả dại ném xuống đất.
Còn đang nghi hoặc, Kiều Tử Quân dùng tay ra hiệu: “Suỵt.”
Kiều Hề Chi theo tầm mắt anh nhìn qua, là gà rừng hoang dã, đang mổ côn trùng cách chỗ hai người bọn họ mấy mét.
Cô và Kiều Tử Quân nhìn nhau.
Sau đó đọc hiểu được suy nghĩ trong mắt đối phương.
Một người đi phía trái, một người phía phải, lặng lẽ di chuyển.
Kiều Tử Quân nhào qua tốc độ so với Kiều Hề Chi còn nhanh hơn, gà rừng chấn kinh chạy hướng khác, vừa vặn là vị trí Kiều Hề Chi, nhưng cô chậm nửa nhịp, không bắt được nó.
Bắt gà chú ý động tác xuất kỳ, bất ý lại mau chuẩn tàn nhẫn, Kiều Hề Chi rõ ràng không nắm giữ kỹ xảo này.
Gà rừng hoang ngay ở dưới mí mắt hai anh em đào tẩu.
Kiều Tử Quân hận rèn sắt không thành thép: “Thật vô dụng.”
Ngay cả gà rừng cũng bắt không được.
Vô dụng - Kiều Hề Chi: “Nhị ca cũng vậy.”
Giống nhau không bắt được gà, ai cũng không thể có ích hơn ai.
-
Note: loại quả mà anh em Kiều Kiều ăn là 紅果子, quả đỏ. Quả có màu đỏ mọng, nhỏ như việt quất, thân cây cao.