Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 7.2: Lên núi nhặt củi

Mặt trời bị che khuất một nửa từ đường chân trời ló lên, ánh vàng nhuộm sắc trời xán lạn, nắng sớm bao phủ thôn làng, yên tĩnh lại mỹ lệ.

Kiều Hề Chi nhìn thấy qua vô số mặt trời mọc mặt trời lặn, vẫn sẽ lần nữa bị thiên nhiên sáng rọi lay động.

Đáng tiếc niên đại này camera màu sắc rực rỡ so với vàng bạc châu báu còn trân quý hơn.

Đừng nói màu sắc, trắng đen máy ảnh đều rất khó lấy được.

Kiều Tử Quân chỉ chỉ phương hướng mặt trời mọc: “Vậy hẳn là phía tây, hôm nay mặt trời thật đúng là từ phía tây mọc lên.”

Bị kéo về hiện thực - Kiều Hề Chi: “……”

Như thế nào người anh trai này không đứng đắn như vậy?

Củ cải nhỏ ngửa đầu hỏi: “Tam tỷ, hôm nay sao chị lại dậy sớm như vậy.”

Ngày thường, nó nhớ rõ mình dậy đã lâu, Tam tỷ mới có thể rời giường.

Kiều Hề Chi nghĩ nghĩ, đáp: “Dậy sớm chim có sâu ăn.”

Kiều Tử An ngây cả người, dậy sớm chim có sâu ăn cùng Tam tỷ có quan hệ gì?

Kiều Tử Quân thình lình nói câu: “À, sáng sớm sâu bị chim ăn.”

Kiều Tử An: “?” Cái gì sâu cái gì chim?

Kiều Hề Chi: “……”

……

Cơm sáng, một chén cháo khoai loãng không nhìn thấy gạo, một chén nhỏ dưa muối, còn có canh dưa chuột ngay cả chút dầu đều không có.

Kiều Hề Chi cũng không chê, đem phần kia của mình ăn xong rồi.

Sau khi ăn xong, Kiều Hướng Võ bắt đầu làm việc, ông nội Kiều tiếp tục đan đồ tre trúc.

Triệu Tú Lan làm việc nhà trông con, Kiều Tử Quân đang chuẩn bị đi lấy sọt.

Nhìn thấy trong sân đã sớm đặt sẵn hai cái, nghi hoặc kêu: “Mẹ, sao mẹ lại chuẩn bị cho con hai cái sọt thế, một mình con cũng không cõng được hai cái đâu trời ạ.”

Triệu Tú Lan đang thu dọn chén đũa, con trai đã trực tiếp giáng từ trên trời xuống một cái nồi to đùng. ( Cõng nồi ấy)

Bà buồn bực nói: “Mẹ khi nào chuẩn bị sọt cho con, mẹ kêu con đi nhặt củi, chẳng lẽ con cho rằng mẹ còn chuẩn bị sọt cho con sao?”

Kiều Tử Quân: “……” Anh không nên hỏi, hỏi tìm ngược để chịu.

Kiều Hề Chi đến gần cửa sân, cầm lấy một cái sọt nói: “Là con chuẩn bị, hôm nay con cùng nhị ca đi nhặt củi.”

Một câu của cô, kinh động ba người.

Đan đồ tre trúc - ông nội Kiều, làm việc nhà - Triệu Tú Lan, cùng với vẻ mặt giật mình - Kiều Tử Quân.

Ánh mắt ba người nhất trí nhìn về phía cô.

Ông nội Kiều dẫn đầu mở miệng: “Kiều Kiều à, đường núi không dễ đi đâu, dễ té lắm, nhị ca cháu đi là được rồi.”

Triệu Tú Lan cũng phụ họa: “Ông nội con nói rất đúng, Kiều Kiều cõng không nổi củi nặng như vậy đâu, nhặt củi là nhỏ, bị thương cũng không được, con vẫn là ở lại trong nhà đi, nếu cảm thấy nhàm chán thì đi trong thôn chơi, không đến bờ sông là được.”

Vốn dĩ muốn ngăn cản Kiều Hề Chi - Kiều Tử Quân: “……”

Người lớn nhà này, lo lắng cô em gái chiếm tiện nghi này đến mức độ nào rồi?

Anh vừa tức giận vừa buồn cười, nhịn không được châm chọc mỉa mai Kiều Hề Chi: “Nghe không, mẹ mày cùng ông mày sợ Kiều Kiều bảo bối của mình ăn nửa chút khổ, chịu nửa chút (bị) thương, mày vẫn là ở lại trong nhà làm đại tiểu thư của mày đi, mày nếu thiếu một sợi tóc, anh đây phải lột một tầng da.”

Nói xong, Kiều Tử Quân lạnh một mặt cầm lấy sọt, mở cửa.

Kiều Hề Chi tay mắt lanh lẹ đè lại cửa, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: “Nhị ca, em không sợ bị thương, anh mang em đi được không?”

Không đợi Kiều Tử Quân trào phúng, cô lại bay nhanh bổ câu: “Em bảo đảm không gây bất luận phiền phức gì cho anh cả.”

“Không được!”

“Kiều Kiều cháu không thể đi.”

Ông nội Kiều như cũ phản đối.

Triệu Tú Lan biết chính mình cũng không chi phối được Kiều Hề Chi, để ông nội Kiều tự mình đi nói, bà thu dọn chén đũa vào phòng bếp.

Kiều Hề Chi cho Kiều Tử Quân một ánh mắt xin giúp đỡ.

Kiều Tử Quân trở về cô một ánh mắt tự mình giải quyết.

Sau đó, vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình treo cao lên.