Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Niên Đại Văn

Chương 2.1: Tứ đệ đáng yêu

Kiều Tử An bị dọa đến run lên, canh trứng rớt về trong chén, thu tay lại, chén liền thẳng tắp rơi xuống.

Kiều Hề Chi tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng cúi xuống đón lấy, chén nằm vững trong lòng bàn tay cô.

Canh trứng chưng ra có nước, đỡ được chén nhưng nước canh văng ra hơn phân nửa, văng tới trên tay nhỏ Kiều Tử An.

Làn da đứa nhỏ non nớt, đối với nhiệt độ càng thêm mẫn cảm.

Kiều Tử An một bàn tay cầm cái muỗng co quắp bất an, một bàn tay còn lại bị phỏng đỏ lên rụt về phía sau.

Củ cải nhỏ này rất ngoan cường, bị nóng đỏ cũng không kêu khóc nửa câu.

Giọng nói dọa đến Kiều Tử An kia là của Kiều lão gia tử.

Ông nội Kiều vừa định tiến vào xem cháu gái, đã thấy cháu trai nhỏ đang bưng canh trứng của cháu gái.

Canh trứng là ông cố ý dặn dò Triệu Tú Lan chưng, bồi bổ dinh dưỡng cho cháu gái mình.

Đứa cháu trai nhỏ này rất không ngoan.

Kiều Tử An giống trộm khúc xương lớn của cún con nhà người khác, nhút nhát kêu: “Ông nội.”

Ông nội Kiều hừ một tiếng, không đáp lại nó.

Ông nội Kiều có hai người con trai, hai người con trai này sinh cho ông bảy đứa cháu, nhà thằng lớn ba đứa, nhà thằng nhỏ bốn đứa.

Bảy đứa cháu này, ông nội Kiều yêu thương nhất chính là nguyên chủ.

Nguyên chủ sinh ra sau khi bà nội Kiều qua đời một năm, khi đó còn là trẻ sinh non nữa.

Trong nhà có trẻ sinh non nhi vốn dĩ nhìn sát sao, lại thêm mặt mày Kiều Hề Chi sinh ra giống bà nội Kiều.

Ông nội cảm thấy có thể là ý trời, tặng cho ông một đứa cháu gái lớn lên giống lão bà nhà mình để lưu lại niệm tưởng.

Ông đối xử với nguyên chủ tốt hơn mấy đứa cháu khác, mấy đứa con nhà thằng lớn còn luôn cùng vợ thằng lớn oán giận: “Ông nội thật bất công, luôn đối xử với Kiều Hề Chi tốt hơn tụi con.”

Kiều Hề Chi nhìn ông lão trước mắt mà nhớ tới ông ngoại mình, cũng là ông cụ rất yêu thương cô.

“Ông nội,” sau khi gọi lão gia tử một tiếng, cô từ trên giường bước xuống, lại chỉ chỉ Kiều Tử An: “Cháu dẫn em ấy đi rửa tay.”

Ông nội Kiều mắt nhìn hai phần canh trứng mới triển, giọng điệu nhẹ nhàng hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần: “Kiều Kiều ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy đi.”

Kiều Hề Chi lắc đầu, hơi hơi cúi xuống. Thân nâng tay nhỏ hồng đến nay chưa tản nhiệt của Kiều Tử An lên: “Tay nóng hồng rồi, cháu dẫn em ấy đi xả nước một cái.”

Ông nội Kiều một lòng chỉ quan tâm cháu gái, nơi nào chú ý tới tay đứa cháu nhỏ hồng lên. Cái này vừa nhìn thấy cũng giật mình, vội vàng khoát tay: “Mau dẫn thằng bé đi đi.”

……

Chạng vạng, hoàng hôn buông xuống phía tây, ánh vàng nhuộm nửa áng mây hóa thành ánh chiều tà, lười biếng phủ xuống ngọn cây mái hiên màu da cam.

Trong sân Kiều gia trồng một cây ngô đồng cành lá rậm rạp, vì Kiều gia che mưa chắn gió nhiều năm.

Ông nội Kiều đã ngồi dưới tàng cây đan giỏ trúc, một đôi tay già nua lưu lại dấu vết trải rộng năm tháng.

Ông mặc dù đang đan giỏ trúc, nhưng lực chú ý lại đặt ở cháu trai cháu gái bên kia.

Kiều Hề Chi ở trong góc tìm chiếc ghế dài để Kiều Tử An ngồi cạnh lu nước, sau đó tìm cái bồn tráng men, để thằng bé đặt tay vào trong bồn.

Nước trong lu là lấy ra từ giếng, lạnh lẽo thanh triệt.

Cái niên đại này không thể so với đời sau, trực tiếp để dưới vòi nước chảy là được, đâu phải phiền đến như vậy.

Củ cải nhỏ nhìn Tam tỷ của mình sững sờ, sau khi Tam tỷ sinh bệnh tỉnh lại trở nên tốt ghê.

Trước kia Tam tỷ có đồ ăn ngon đều sẽ không chia cho nó, cũng sẽ không ôn nhu giúp nó rửa tay như này đâu.

Vài phút trôi qua, Kiều Tử An tay nhỏ vẫn hồng, đã bắt đầu từ từ sưng lên rồi.

Kiều Hề Chi chưa từng mang theo con nít, không biết tay đứa nhỏ mềm mại đến vậy.

“Có đau không.” Kiều Hề Chi hỏi Kiều Tử An.

Kiều Tử An giống như lớp lông xù xù của vật nhỏ, hà hơi vào lòng bàn tay, giọng sữa ngoan ngoãn vô cùng: “Thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Từ đầu tới đuôi, ngay cả khóc cũng chưa khóc, quá hiểu chuyện, chọc đến Kiều Hề Chi đau lòng.

“Kiều Kiều, cháu về phòng ăn chút gì đó trước đi, ông dẫn thằng bé đến chỗ Chu lão đầu tử nhìn xem.” Ông nội Kiều nhìn thấy cháu gái nhỏ nhà mình vẻ mặt lo lắng, thật sự nhìn không được.

Tiểu cô nương ngẩng đầu, tốc độ nói vừa nhanh lại rõ ràng: “Vậy ông nội mau dẫn em ấy đi đi.”