Tác Giả: |
Thần Nguyện Công Tử
|
Tình Trạng: |
Hoàn Thành
|
Cập Nhật: |
2020-03-08 17:02:48 |
Lượt Xem: |
1.2K |
Quản Lý: |
Linh Nhi
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/huyet-vu-vi-phong/ |
“Đừng chạy! Con đàn bà thối tha kia! Tống chồng tao vào tù mày cao hứng lắm hả!” Trước cổng tòa án nhân dân tối cao, một người đàn bà nói năng lỗ mãng, còn động tay động chân với một người phụ nữ vừa từ bên trong bước ra.
“Bà kia, đừng như thế! Công tố viên Đường chỉ làm đúng với trách nhiệm của một công tố viên mà thôi!” Viên cảnh sát đứng bên ra sức ngăn cản người đàn bà đó.
“Chúng mày thì biết cái gì?! Bị phán tử hình cũng không phải chồng nó! Đồ khốn nạn, đồ đĩ! Không có chứng cứ gì…”
“Này bà, nếu bà có ý kiến với kết quả tái thẩm lần này, bà có thể tiếp tục kháng án…” Công tố viên Đường nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, “chồng bà phạm tội cố ý gϊếŧ người, nếu không muốn nhận lấy kết cục này, tại sao lúc đầu khi biết chồng mình có ý định hành hung bà không ngăn cản ông ta, còn giúp ông ta giấu xác?”
Đường Vũ Tân càng nói càng giận. Vốn dĩ là một đôi vợ chồng đằm thắm, thế mà tình yêu đó lại bị bọn họ lợi dụng như vậy? Thiếu giáo dục thực sự đáng sợ! Đường Vũ Tân phẫn nộ nghĩ bụng, tính toán mau chóng rời khỏi hiện trường, cô thật tình không muốn nhìn người đàn bà này thêm một giây nào nữa.
“Đồ đê tiện! Mày đừng chạy! Chồng tao không thể sống, tao cũng không muốn sống nữa! Nhưng tao không cho phép tên đầu sỏ mày nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!!!”
Người đàn bà đanh đá đó vùng vẫy càng dữ tợn hơn. Trán của nhân viên cảnh sát đã đẫm mồ hôi. Có thể thấy sức lực của bà ta lớn thế nào. Hoặc cũng có thể giải thích là, khi con người ở trong trạng thái tức giận cực độ, hormone do tuyến thượng thận tiết ra dẫn tới năng lượng trong cơ thể tăng vọt trong một thời gian ngắn. Phụ nữ, trong tình huống phẫn nộ cực độ cũng không thể bỏ qua được.
Khổ nỗi, có lẽ nhân viên cảnh sát đã bỏ sót vấn đề này. Hoặc có lẽ, lúc đó bọn họ thấy người đàn bà đanh đá đó móc từ trong người ra một con dao bén sáng lấp lánh thì từ sâu trong nội tâm, theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi, dẫn tới tạm thời mất năng lực phản ứng. Tóm lại là người đàn bà đó chọc thủng hàng rào bảo vệ, xông thằng về phía Đường Vũ Tân. Mà Đường Vũ Tân cũng không ngờ được đám nhân viên cảnh sát đó lại mất tác dụng, chỉ ngẩn người có một giây, con dao đó đã găm vào người cô.
“Công tố viên Đường!” Một viên cảnh sát hét lên. Mà Đường Vũ Tân sớm đã rủa thầm đám cảnh sát này rồi. Kì thật cô muốn chửi thành tiếng song trong tình huống này, cô thực sự không có sức.
Cô chỉ mở to mắt nhìn con dao trắng đi vào, biến thành con dao đỏ đi ra. Sau đó ngã xuống trong tiếng la hét của nhân viên cảnh sát và ánh sáng chớp nháng của máy chụp hình. Dù đã biết trước, ắt sẽ có một ngày như thế này nhưng với cô mà nói hình như đến quá sớm. Cô mới có 27 tuổi mà thôi, song hiện tại hình như bản thân đành phải vĩnh viễn dừng lại ở tuổi 27.
Tuy cô từng gia nhập bộ đội đặc chuẩn, được huấn luyện đặc biệt; mặc dù từ nhỏ cô đã học đủ các kiểu kĩ xảo đánh xáp lá cà nhưng ai mà ngờ được, cô lại chết trong tay một người phụ nữ nhìn có vẻ như trói gà không chặt, mà quả thật là sức trói gà không chặt chứ?! Ai cũng không ngờ được, bao gồm tất cả nhân viên cảnh sát đang ngăn cản người đàn bà điên kia muốn xông lên đâm cô lần nữa, kể cả bản thân Đường Vũ Tân.
Đàn bà, quả nhiên không thể xem thường!
Đó là câu cuối cùng cô nghĩ tới trước khi ý thức chìm trong bóng tối.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lười gõ…
Đổi mới không theo định kỳ…
.