Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 3: Trong phòng học, chui vào trong quần áo bú ngực cho cô

Thực ra, điều mà Lục Lâm Vãn không chịu nổi ở Lục Hoài Chuẩn là thể lực của Lục Hoài Chuẩn thật sự quá tốt.

Cũng không biết có phải vì giờ anh mười tám tuổi hay không nữa. Vì đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh nên thể lực đặc biệt mạnh mẽ, mỗi lần hai người bọn họ ở khách sạn đều phải lăn lộn một khoảng thời gian rất dài.

Cơ thể của Lục Lâm Vãn thật ra đã sớm được khai phá, một năm trước hai người đều chưa tròn mười tám tuổi, vậy nên không bước qua giới hạn kia, chỉ dùng miệng liếʍ cho đối phương, dùng ngón tay giúp đối phương thoải mái.

Tuy rằng không có thật sự đi vào nhưng cơ thể đã sớm đã được dạy dỗ rất mẫn cảm, cho đến khi qua mười tám tuổi, Lục Hoài Chuẩn tiến vào, từ đó về sau Lục Lâm Vãn như mở ra cánh cửa thế giới mới, vô cùng thoải mái.

Nhưng thể lực của anh vô cùng tốt, mỗi tối có thể lăn lộn rất nhiều lần, có điều mỗi tháng hai người cũng chỉ làm bốn trận, mỗi trận đều giống như làm bù cho số lượng một tháng vậy.

Lục Lâm Vãn bị lăn lộn không chịu nổi, tư thế vào từ đằng sau, cơ thể bị cắm vào lung lay, cô duỗi tay đi xoa ngực mình. Mùa hè quần áo mỏng, vậy nên vén áo lên là trực tiếp sờ ngực, nhéo gò hồng đào xoa bóp.

Lục Hoài Chuẩn giống như có muốn trừng phạt cô, nhìn dáng vẻ xoa ngực của cô, chống lấy mông cô, lòng bàn tay tét ‘bốp bốp bốp’ vào mông cô. Làn da trắng của cô sau khi bị đánh vài thì lập tức đỏ.

Một bên tét mông cô ra tiếng, một bên mắng cô: “Đồ lẳиɠ ɭơ, còn vắt sữa.”

Lục Lâm Vãn nhìn dáng vẻ anh mắng mình, không vui, vẫn luôn đánh mông cô, mỗi lần cô bị tét mông đều là vừa đau vừa sướиɠ, phía dưới kẹp rất chặt.

Duy trì tư thế vào từ phía sau này, Lục Lâm Vãn hơi chán, vậy nên nhìn thoáng qua phía sau, giờ tay đặt ở trên ngực mình, nhéo, cô cởϊ áσ mình ra, sau đó chỉ lo chơi ngực của mình, nói với anh: “Vậy về sau anh đừng ăn ngực em.”

Mỗi lần anh hút ngực mình, Lục Lâm Vãn đều phải nghi ngờ có phải lúc mới sinh anh chưa từng uống sữa hay không, vừa cắn vừa hút quả anh đào của cô, hận không thể hút ra sữa từ bên trong.

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy câu này, cảm thấy cô ngứa đòn, xoay thân thể của cô nửa vòng, vốn là tư thế đi vào từ phía sau giờ đổi thành tư thế đối diện, kéo cô đến trước mặt mình, ôm eo anh, để cô bò dậy tự liếʍ sữa cho mình.

Lúc này trong miệng anh còn tràn ngập mùi dâʍ ŧᏂủy̠ vừa trào ra của cô, trực tiếp bò qua vừa nắn bóp vừa hút quả anh đào của cô, từng ngụm từng ngụm liếʍ nó, phía dưới đột nhiên va chạm huyệt nhỏ của cô.

Lục Lâm Vãn vốn đã nói trước là không cho anh ăn, nhưng giờ nhìn dáng vẻ ăn sung sướиɠ như vậy của anh thì kìm lòng không được, vuốt tóc anh kêu rên.

Thể lực của Lục Hoài Chuẩn thật sự là quá tốt, cả đêm làm cô lêи đỉиɦ ba lần, đến cuối cùng, nước ở huyệt nhỏ của cô như chảy thành dòng, làm ướt cả khăn trải giường của nhà người ta.

Thể lực của Lục Lâm Vãn không tốt bằng anh nên ngủ luôn. Bảo sao phụ nữ đều muốn tìm mười tám tuổi, thể lực của tuổi trẻ này thật không phải cái.

……

Lục Lâm Vãn và Lục Hoài Chuẩn ngủ đến buổi chiều hôm sau, gọi cơm hộp ăn xong mới rời đi, lúc hai người rời đi lại phải đền tiền.

Làm ướt hết khăn trải giường của khách sạn nhà người ta, cả phòng đều là mùi hương đó nên đã quen với việc đền tiền.

Có điều hôm qua không dùng bao của khách sạn, tiết kiệm được khoản tiền này, nếu không cô cũng phải cảm thấy sinh hoạt phí hàng tháng của Lục Hoài Chuẩn đều tiêu ở đây hết.

Hai người rời đi, Lục Hoài Chuẩn định nắm tay cô nhưng bị Lục Lâm Vãn từ chối: “Anh làm gì vậy, không phải thống nhất trước là ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta lục thân không nhận rồi à? Anh đừng chạm vào em, bị các bạn nhìn thấy có mà ném chết người.”

Lục Hoài Chuẩn thật sự vô cùng cạn lời, hai người họ chuyện gì cũng đã làm, vậy mà ở bên ngoài không cho anh chạm vào tay cô.

Nhiều ngày như vậy anh cũng đã cho rằng hai người họ sống như là vợ chồng già, kết quả bây giờ tay cũng không cho chạm vào, anh cũng tức giận, trực tiếp đi đằng trước Lục Lâm Vãn.

Chân Lục Lâm Vãn vốn đã không dài bằng anh, đi đường không nhanh như anh, phía dưới hôm qua bị làm vẫn còn rất đau, vậy nên lúc này cô đi đường cực kì chậm.

Lại không dám đi quá gần Lục Hoài Chuẩn, vậy nên cô cũng chỉ đành đi từ từ.

Mặt sau đi đến một cái lâm ấm đường nhỏ, trên đường cũng không có ai, có điều hai người họ đến trường vào lúc này cũng không ai phát hiện, vậy nên Lục Lâm Vãn bèn nghĩ đến chuyện lừa Lục Hoài Chuẩn nói ra.

Cô đi qua hỏi Lục Hoài Chuẩn: “Chuyện này, em có thể hỏi anh một chuyện không?”