Diệc có chút đau long đem xúc tua trong miệng Hạ Phong kéo ra, cẩn thận ôm y vào nhà tắm tẩy rửa, chữa trị vết thương. Ban đầu hắn đối với người đàn ông này chỉ là muốn chơi đùa một chút, nhưng nhìn y càng lúc càng xa đọa vào du͙© vọиɠ mà hắn mang lại, nhìn y vì hắn mà bỏ đi tôn nghiêm cao quý cùng sự cao ngạo mà cam tâm làm một sủng vật, lại thấy y vì mình mà bất chấp sinh đẻ đau đớn này, long Diệc càng ngày càng rung động. Hắn hôn nhẹ lên trán người suy yếu trong long, khẽ thở dài, không ngờ một kẻ lạnh lùng vô tình như hắn cũng có ngày biết đến hai chữ tình cảm.
Bóng tối bao trùm khắp nơi, tất cả đều chỉ là một màu đen tối tăm, đáng sợ. Hạ Phong run rẩy đứng trong sợ hãi, tựa như con thú nhỏ co mình lại, ánh mắt hoản loạn nhìn vào khoảng không đen kịt vô tận trước mắt như có hang ngàn hang vạn con quái thú có thể nhảy xổ ra cấu xé y bất cứ lúc nào. Y vùng vẫy muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này nhưng cả cơ thể nặng nề không thể dịch chuyển nổi, y muốn hét lên, muốn kêu cứu nhưng cổ họng không thoát ra một âm thanh nào. Y tuyệt vọng dung hết sức lực muốn thét lên nhưng vô ích, tất cả chỉ là những âm gió mắc kẹt trong buồng phổi.
"Ngoan, mau tỉnh lại!"
Một âm thanh trầm ấm tựa như tiếng chuông cứu rỗi vang vọng vào tận tâm hồn Hạ Phong, y mở bừng hai mắt, ánh sáng chói lóa ánh vào mắt khiến đồng tử y co rụt lại nhưng y vẫn cố chấp không chịu nhắm mắt lại, y muốn tìm kiếm một thứ vô cùng quan trọng, y muốn nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.
Diệc khẽ xoa mái tóc toán loạn trên trán Hạ Phong, khẽ cười dịu dàng.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ba ngày qua người làm ta tốn không ít công sức đấy."
Hạ Phong cuối cùng cũng nhìn rõ được gương mặt người phía trước, y khẽ động muốn đưa tay lên chạm vào Diệc như muốn chắc chắn đây không phải là mơ nhưng cả cơ thể yếu ớt vô lực, y muốn nâng tay một chút cũng không được. Y mở miệng muốn gọi tên hắn nhưng cổ hộng ám ách chỉ có thể phát ra những tiếng khò khè vô nghĩa. Nhưng Diệc lại như hiểu được ý muốn của y, hắn nắm lấy bàn tay y, ánh mắt ôn nhu nhìn y.
"Người tạm thời vẫn còn rất yếu, đừng nói chuyện, không tốt cho cổ họng."
Hạ Phòng nhìn sự dịu dàng trong ánh mắt của người đối diện, nước mắt không hiểu sao tự nhiên lại chảy ra, những giọt nước trong suốt vừa hạnh phúc vừa chua xót. Diệc đưa tay gạt đi những giọt nước mắt ấy, cười khẽ.
"Đồ ngốc này, sao lại khóc, vật cưng của ta không phải là tổng tài lạnh lung sao, sao bây giờ lại thành một kẻ mít ướt thế này."
Hắn nói những lời này mà quên mất rằng trước đây chính hắn lằ kẻ luôn muốn làm cho Hạ Phong phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới chịu buông tha y.
Hạ Phong nghe vậy chỉ biết ngây ngốc cười, lúc này nhìn y vừa yếu đuối lại vừa xinh đẹp, Diệc nhìn bộ dáng vừa khóc vừa cười của y không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ xúc động khác lạ, thật muốn đem vật nhỏ bé bỏng này ôm lấy mà. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán Hạ Phong một cái, Diệc cất giọng như dỗ dành trẻ con.
"Ngoan, đừng có vừa khóc vừa cười như thế, thật là mất hình tượng. Lần này cơ thể ngươi bị tổn thương không nhỏ, tuy ta đã giúp ngươi cữa lành các vết thương nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì cần nghỉ ngơi một thời gian. Việc ở công ty ta đã giúp ngươi giải quyết, thời gian này ngươi cứ yên tâm ở nhà là được."
Hạ Phong nghe vậy liền muốn đáp lại nhưng nhớ ra tạm thời mình không nói được nên chỉ khẽ gật đầu ý đã hiểu, một đôi mắt ướŧ áŧ khẽ nhấp nháy như muốn biểu đạt điều gì đó.
"Ngươi yên tâm, thời gian này ta sẽ ở cùng ngươi, tuyệt đối không đi đâu cả."
Diệc như rất hiểu ý mà trả lời nghi vấn của Hạ Phong, cảm thấy cái cánh mà y chớp chớp đôi mắt xinh đẹp rất đáng yêu.
"Đám nhóc đó ta đã mang về thế giới của ta để nuôi dưỡng rồi, bọn chúng phát triển rất tốt, ngươi không còn phải lo cho chúng, chỉ cần tập trung tịnh dưỡng là được rồi. Bây giờ thỉ ngủ them một chút đi, ngủ sẽ giúp ngươi hồi phục rất tốt."
Hạ Phong hơi lắc đầu tỏ ý không muốn, trong thâm tâm y vẫn tồn tại một phần sợ hãi Diệc sẽ biến mất khi mình không để ý. Diệc như hiểu được suy nghĩ của y, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào y.
"Ta đã nói là sẽ không đi đâu thì nhất định sẽ không đi đâu, ngươi yên tâm mà ngủ đi."
Hạ Phong nghe được lời khẳng định của Diệc cảm thấy thả lỏng hơn, y nắm chặt bàn tay đang cầm lấy tay mình, nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ, lần này y không còn mơ thấy bóng tối đáng sợ nữa mà xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ cùng mùi hương thanh lãnh quen thuộc trên cơ thể ai đó.