Y nằm úp mặt lên sàn nhà, nước miếng theo khóe miệng mở rộng mà chảy ra, đọng thành một vũng nhỏ trong suốt trên mặt sàn bóng loáng. Thần chí y đã sớm mơ hồ từ lâu, y cũng không còn nhớ được mấy cái xúc tua này đã cắm trong cơ thể mình bao lâu, chỉ nhớ rằng từ khi y ra khỏi chiếc l*иg rắn kia thì Diệc đã không ngừng đem xúc tua đẩy vào trong cơ thể y mà chưa từng có một lần nghỉ ngơi. Lúc này Diệc đang ngồi trên ghế sofa nhàn nhã đọc sách, nhìn hắn lúc này tựa như một vị vua đang nhàn nhã thưởng thức thú vui tao nhã của mình, không bị một chút xao động nào từ thế giới xung quanh. Ngay cả những xúc tua màu đen xuất hiện từ cơ thể hắn kia cũng không làm ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của hắn cả.
Hạ Phong yếu ớt rêи ɾỉ, những xúc tua kia đâm sâu vào trong cơ thể y, cảm giác giống như thể chúng muốn xuyên thẳng qua cơ thể y, chui ra khỏi miệng y vậy. Dươиɠ ѵậŧ bị trói buộc không thể đạt tới cao trào, kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ đan xen khiến y gần như muốn phát điên, nước mắt tủi cực không ngừng trào ra khỏi hốc mắt.
– Ưm ưm ưm…haa…haa…a…
Đột nhiên cơ thể y bị nâng lên cao và kéo đi, những xúc tua khác không biết xuất hiện từ lúc nào đang cuốn lấy tay chân y mang y đến trước mặt Diệc. Lúc này hắn mới chịu nhìn y, trên mặt lộ một vẻ biếng nhác thoải mái:
– Được rồi, ngươi tính ra đã ở nhà hơn ba tháng rồi, trừng phạt như vậy cũng đã đủ, cũng nên đi làm trở lại, lâu như vậy không đến công ty cũng không được. Từ ngày mai ngươi hãy đi làm lại đi.
Nói xong hắn liền đem toàn bộ xúc tua rút ra khỏi cơ thể Hạ Phong, xúc tua vừa rời khỏi tiểu huyệt thì một lượng lớn chất lỏng màu trắng đυ.c liền trào ra ngoài. Diệc nhìn chúng mà khẽ than:
– Ai, xem ra đã bắn vào bên trong quá nhiều rồi, đến nỗi cơ thể ngươi không thể hấp thụ hết được. Giờ hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ tặng ngươi một món quà coi như chúc mừng ngươi trở lại công ty.
Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia gian xảo, xem ra ngày mai Hạ Phong cũng không dễ dàng gì mà đi làm lại rồi. Nhưng giờ Hạ Phong cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ đến những việc đó nữa.
Hạ Phong khó chịu cựa quậy thân mình, hàng lông mi dài cong vυ't khẽ rung động rồi đôi mắt vốn đang khép chặt từ từ mở ra. Nhìn khung cảnh xa lạ trong phòng, y liền nhớ lại mọi chuyện đêm qua. Y không ngờ được vậy mà mình lại làʍ t̠ìиɦ với cấp dưới của mình, cả một đêm điên loạn quay cuồng, đã vậy đêm qua y còn không về nhà cũng không thông báo cho Diệc, nghĩ đến những hình phạt mà mình sẽ phải chịu y không khỏi rùng mình. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện sau này, trước mắt y phải giải quyết việc ở đây đã. Vừa khẽ cử động muốn ngồi dậy, cơ thể y liền cứng đờ, dươиɠ ѵậŧ của Mục Thanh vẫn còn ở trong cơ thể y, chẳng lẽ cả đêm qua hắn cứ để vậy mà ôm y ngủ sao? Dù đối với y thì việc luôn cắm thứ gì trong cơ thể đã thành thói quen rồi nhưng đây lại là dươиɠ ѵậŧ của cấp dưới, còn là cấp dưới luôn rất kính trọng y thì y lại cảm thấy rất khác thường. Nghĩ vậy huyệt khẩu của y lại bất ngờ co rút lại siết lấy vật đang nằm im trong cơ thể kia, y kinh ngạc phát hiện ra vật đó vậy mà lại đang căng trướng cứng rắn, không phải nó đã như vậy suốt từ tối hôm qua chứ.