"Vật cưng nhỏ, thổ lộ đủ rồi, giờ nên phục vụ ta rồi nhỉ."
Diệc rút ra xúc tua thô to kia rồi thay vào bằng phân thân cứng rắn của mình, Hạ Phong còn đang lâng lâng bởi niềm hạnh phúc đến bất ngờ nhưng vẫn theo bản năng quen thuộc của cơ thể mà phối hợp đáp lại Diệc, bàn tay đeo nhẫn vô ý thức mà nắm chặt lại, cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn mát lạnh của vật nhỏ trên ngón tay. Cảm giác hạnh phúc hòa cùng với tìиɧ ɖu͙© sung sướиɠ lan khắp cơ thể hiến y tưởng như mình đang nằm mơ, nếu đây thật sự là mơ vậy y nguyện giấc mơ này sẽ không bao giờ tỉnh. Mà Diệc cũng không có nói cho Hạ Phong chiếc vòng nhỏ này rất đặc biệt, nó là một ma vật có chứa sức mạnh không hề tầm thường. Chiếc vòng này chỉ nhận Diệc làm chủ, ngoài hắn ra bất kì kẻ nào có ý đồ tiếp cận Hạ Phong đều sẽ bị ngăn cản. Trước đây Diệc cũng không quá để ý việc Hạ Phong quan hệ cùng những kẻ đàn ông khác, thậm chí còn coi đó là một loại vui đùa, nhưng từ sau khi Diễm xuất hiện hắn liền không có hứng thú đó nữa. Cũng không phải hắn ngại Hạ Phong bẩn, hắn thích lăng nhục y nhưng đã không còn như ban đầu mà dùng đủ mọi cách, bây giờ hắn chỉ muốn vật cưng của hắn lộ ra bộ dáng dâʍ đãиɠ xấu hổ trước mặt hắn thôi. Nên hắn tặng y chiếc vòng này, cũng coi như một món quà khẳng định tâm lý cho vật cưng lúc nào cũng lo lắng sợ hãi của hắn. Quả thật hắn điều giáo Hạ Phong, làm y thay đổi bản chất vốn có, mà chính hắn cũng từ từ thay đổi, nếu là hắn trước kia tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những việc như thế này. Tình cảm chân thật là có thể làm thay đổi tất cả, cho dù tình cảm đó ban đầu là bắt nguồn từ quan hệ thể xác và chơi đùa đi chăng nữa.
Hạ Phong lười biếng vươn mình tỉnh dậy, cả người mềm mại như nước tiến vào trong l*иg ngực nam nhân bên cạnh, một đầu tóc đen cọ cọ như con mèo nhỏ làm nũng.
"Ừm, xét thấy ngươi rất nghe lời, hôm nay ta liền cho ngươi một món quà này."
Quà của Diệc trước giờ đều chẳng phải thứ gì tốt, kinh nghiệm bao nhiêu lần đã làm Hạ Phong biết rõ điều này nhưng từ sau chuyện của Diễm, những cái mà Diệc gọi là quà cũng không phải thứ gì không chấp nhận được, phần lớn đều là chút trò chơi tình thú mới đùa giỡn cơ thể Hạ Phong đến khi y không chịu nổi nữa mà thôi. Vậy nên, đối với lần này, Hạ Phong thậm chí còn có chút mong chờ, không biết Diệc sẽ lại làm ra cái gì đây.
Nhưng đến khi đối diện với “quà” của Diệc, Hạ Phong kinh ngạc đến không tin được, y ngây ngốc mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Diễm đã lâu không thấy cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt y, so với dáng vẻ kiêu ngạo, phóng khoáng trước đây thì bây giờ lại có thêm vài phần nhu thuận cùng quyến rũ. Cả người Diễm bị bao phủ bở đủ thứ dịch thể không rõ, mà nhiều nhất chính là mồ hôi của hắn, đem làn da màu đồng cổ nhuộm đến bóng loáng. Mà nổi bật nhất trên người hắn lúc này là cái bụng to lớn căng phồng, không biết bên trong là gì nhưng có vẻ rất nặng đem cả bụng của hắn kéo xuống phía dưới. Từ hai đầṳ ѵú đỏ tươi không ngừng chảy ra sữa tươi, dòng sữa ngọt ngào chạy dọc xuống theo cơ ngục mềm dẻo của Diễm rồi mất hút ở nơi cái bụng phồng lớn. Hai chân Diễm bị tách ra thành hình chữ M khoác lên hai tay của Dật đứng phía sau, đem hạ thể toàn bộ phơi bày dưới ánh sáng. Hậu huyệt nhỏ bé lúc này bị hai căn xúc tua to lớn khủng bố xuyên qua, đem miệng huyệt căng đến không còn một khe hở, tưởng như bất cứ nào cũng có thể bị nứt toác ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cùng dịch ruột non theo chuyển động thô bạo của xúc tua mà bị kéo ra bên ngoài, một phần bị đánh thành bọt mép dính quanh cửa huyệt, còn phần lớn đều rơi xuống trên sàn nhà, hòa cùng với sữa tươi ở trên tạo thành một vũng dâʍ ɖị©ɧ lớn đầy da^ʍ mĩ. Cả cơ thể của Diễm bị đâm chọc đến không ngừng xóc nảy, cái bụng to nặng nề cũng bị đánh đến lung lay dao động như thạch trái cây mà lắc qua lắc lại. Dươиɠ ѵậŧ hắn rõ ràng là bị thứ gì chặn lại, bởi nơi đó đã trướng đến phát tím nhưng lại không chảy ra một chút dịch thể.