Xúc Tua Sinh Hoạt Ký

Chương 7 - Q2 Chủ tịch tập đoàn cao lãnh

Hạ Phong là chủ tịch tập đoàn PH. Trong mắt mọi người y chính là một kẻ xuất chúng và được ông trời ưu ái đến đáng ghen tỵ. Sinh ra đã mang số mệnh của một “ông hoàng”, là người thừa kế của một trong những tập đoàn lớn nhất nước. Ngay từ nhỏ y cũng đã cho thấy sự thông minh xuất săc của mình, không vậy mà chỉ mới 26 tuổi y đã trở thành chủ tịch của PH. Đại vị, thân phận và tài năng của y đã đủ khiến biết bao kẻ mơ ước vậy mà y còn được ưu ái thêm một vể ngoài vô cùng hoàn hảo, từ gương mặt cho đến dáng người tất cả đều có thể khiến cho bất kì cô gái nào cũng phải điên đảo. Y đẹp như một vị thần cao quý và ngạo mạn, cũng chính vì quá xuất sắc mà tính cách y trở nên rất lạnh lùng và xa cách. Bình thường, trong công việc y luôn rất nghiêm khắc, đặc biệt là ánh mắt của y luôn toát ra sự lạnh lùng khiến người ta phải sợ hãi mà tránh xa, không dám lại gần. Nhưng chính cái sự hoàn mỹ và cao ngạo, lạnh lung ấy lại khiến cho người ta sinh ra những lỗi giác, những suy nghĩ muốn chà đạp và phá tan lớp vỏ thánh khiết ấy, đem kẻ như thiên thần ấy dìm xuống bóng đêm của tội ác và du͙© vọиɠ dơ bẩn.

Hạ Phong luôn có thói quen đi làm và về nhà rất đúng giờ, hiện tại y không ở trong biệt thự của nhà họ Hạ mà ở trong một nhà riêng thuộc khu Tinh Thiền sang trọng bậc nhất của thành phố. Hôm nay là cuối tuần, thường thì y luôn xếp lịch trống vào hai ngày cuối tuần, trừ khi có việc quan trọng còn không hai ngày này y đều chỉ ở nhà. Dừng trước cửa nhà một chút, ánh mắt hạ Phong khẽ nheo lại, trong đôi mắt đen vốn lạnh lùng, thâm trầm giờ lại hiện lên một nét bất lực và cam chịu. Nhưng ánh mắt ấy rất nhanh liền biến mất khiến người ta có cảm giác đó chỉ là ảo giác mà thôi, chứ trên đời này có chuyện gì có thể khiến cho một con người như y có thể mang ánh mắt ấy.

Hạ Phong mở cửa bước vào, những tia nắng cuối ngày bị ngăn cách lại ở bên ngoài sau khi y đóng cửa, cả cơ thể y chìm vào trong bóng tối của căn phòng. Y không bật đèn mà đi thẳng vào phòng khách. Phòng khách cũng chìm trong bóng tối mờ mờ của buổi chiều tà, căn phòng rộng lớn và tĩnh lặng như không người. Nhưng hạ Phong vẫn có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng, một người đàn ông. Trong bóng tối chỉ có ánh mắt của người đàn ông đó là rõ ràng, ánh mặt sáng rực tràn ngập sắc bạc hoang dại như của một con sói đang chăm chú theo dõi con mồi của mình. Hại phong bị ánh nhìn ấy khiến cho rùng mình, dù đã quen thuộc nhưng y vẫn không thể nào chịu nổi sự lãnh khốc và vô tình trong ánh mắt ấy, tựa như nó có thể nhìn xuyên thấu mọi ngóc ngách trong y và khám phá ra những mảng đen tối nhất trong trái tim y. Người đàn ông ngồi đó như đã đợi sẵn y về, nhìn thấy y vẫn đứng yên mà không nói gì, hắn khẽ nhếnh mép rồi cất tiếng nói:

– Sao vậy, đã trở về mà còn không đến chào chủ nhân của mình sao, còn phải đợi ta nhắc nhở?

Giọng nói ma mị, tràn đầy tà khí khiến cho Hạ Phong giật mình rời khỏi ánh mắt của người đàn ông.