Thành Phượng Tiên không xa kinh đô lắm, nhưng đi xe cũng mất khoảng nửa ngày đường. Thượng Quan lão gia làm tể tướng ở kinh thành, cùng phu nhân ở lại kinh đô thi thoảng mới về. Ngay cả đại công tử Thượng Quan Triều Chương cũng ở lại kinh đô cùng cha mẹ, chính vì thế, ở phủ Thương Quan chỉ còn lại sáu anh chị em của nàng.
Nhị công tử Thượng Quan Triều Vỹ kinh doanh vải, gầy dựng nên một phủ Thượng Quan cơ ngơi bề thế.
Nàng là tam tiểu thư, cô nương lớn nhất trong nhà - Thương Quan Tiểu Nguyệt, khuê nữ vốn đã được định sẵn trở thành thái tử phi từ khi mới sinh ra.
Sau nàng còn có bốn cô em gái, xinh đẹp đáng yêu. Thượng Quan Tiểu Tuyết từ nhỏ đã có một khứu giác nhạy bén trời sinh, yêu thích hoa cỏ, năm lên tám đã được lão bà cho đi theo danh y tài hoa ở núi Cư Lâm, hành nghề cứu người khắp chốn. Thượng Quan Tiểu Mai và Thượng Quan Tiểu Trúc là sinh đôi, trông giống nhau đến mức ngay cả người trong nhà đôi khi cũng không thể phân biệt. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ ngũ cô nương Thượng Quan Tiểu Mai lại hoạt bát hơn lục cô nương Thượng Quan Tiểu Trúc. Thất cô nương Thượng Quan Tiểu Du trời sinh đáng yêu, có trí thông minh hơn người, mới mười hai tuổi đã theo nhị ca ca buôn bán, dẫu có đôi lúc tùy hứng nhưng vẫn luôn được người dân trong thành Phượng Tiên quý mến.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt năm mười sáu tuổi nhận được chiếu chỉ của thánh thượng, từ giã các muội muội đến kinh thành phồn hoa. Hai năm ở phủ thái tử, nàng dốc lòng quán xuyến mọi việc, hầu hạ vấn an mẫu hậu nương nương. Nàng từng nghe phụ thân kể, phu quân nàng Tần Nhĩ Dương là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, văn chương thơ phú sớm thuộc lòng, lại yêu thích luyện võ, cưỡi ngựa bắn cung. Năm mười bảy tuổi, chàng xin vua cha cho lên đường ra trận, cùng với các huynh đệ đồng môn trấn giữ biên thùy, chiến đấu với giặc phương bắc, hẹn mười năm nữa sẽ quay về. Nàng nghe vậy liền đem sự yêu thích và ngưỡng mộ của mình đặt lên người đàn ông nàng chưa từng gặp mặt.
Hai năm qua, nàng ngày ngày vấn an mẫu hậu, không hề oán giận hay ủy khuất mà đem tất cả mọi sự trong phủ quán xuyến. Hoàng hậu không có con gái cũng đem nàng yêu thương như con ruột, hết lòng lo lắng cho nàng nhớ ba mẹ như người nhớ con trai của mình mà thi thoảng vẫn cho nàng đến phủ tể tướng vấn an cũng như về phủ Thượng Quan ở Phượng Tiên thành.
Nắng tháng sáu, trời trong gió mát. Hoàng hậu sai người đưa thái tử phi quay về phủ Thượng Quan, hẹn mồng mười tháng tám cử hành hôn lễ. Nàng vui vẻ nghe theo sự sắp xếp của hoàng hậu, lên xe ngựa một đường đi về phía tây kinh thành. Nàng nghĩ ngợi hồi lâu, quyết định khoan về thành Phượng Tiên mà đến núi Cư Lâm trước. Tứ cô nương Thượng Quan Tiểu Tuyết đang ở đó, nàng muốn đưa muội muội cùng về nhà.
Từ kinh thành đến núi Cư Lâm đi mất ba ngày đường, Thượng Quan Tiểu Nguyệt suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nghỉ chân tại thành Hà Châu. Thành Hà Châu còn cách núi Cư Lâm khoảng một ngày đường, nơi đó có điện Chiêu Nghi của phủ thái tử, rất thích hợp chọn làm nơi nghỉ chân.
"Nương nương, sắp đến rồi!" Tì nữ ngồi bên cạnh Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn ra cửa, khẽ vui mừng. Hai ngày đường ngồi xe ngựa lắc lư, ai ai cũng thấm mệt rồi, không hiểu sao thái tử phi lại muốn đến núi Cư Lâm vậy chứ.
"Ừm, ta biết rồi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt cũng đã xem qua, chỉ cần đi hết khu rừng này sẽ đến được thành Hà Châu.
"Đứng lại!" Tì nữ khoan nói tiếp, đã nghe tiếng động ngoài xe mà giật mình. "Người trong xe bước ra!"
"Các ngươi biết ta là ai không?" Đoàn người của Thượng Quan Tiểu Nguyệt do hoàng hậu an bài cũng không phải ít, chỉ trừ một vài thị nữ theo hầu thì đều là người thân cận biết võ công. Nhưng vì chuyến đi của nàng không rầm rộ, không hề nghĩ lại gặp tình cảnh như thế này, nên không có một viên võ quan nào theo hộ tống nàng.
"Ta không quan tâm các ngươi là ai, mau giao nộp đồ ra đây!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt lắng tai nghe ngóng, bên cướp kia có lẽ cũng không ít người.
"Bảo vệ Thượng Quan cô nương!" Nàng nghe một tiếng hét, liền xung quanh có tiếng kiếm va chạm với nhau. Thị nữ bên cạnh hốt hoảng, nước mắt rơi như mưa vì sợ hãi. Thượng Quan Tiểu Nguyệt mím môi bất an.
"Á!" Một tên cướp nhanh nhẹn nhảy vào trong xe, lưỡi kiếm sắc bén chặn ngay cổ thị nữ. Thượng Quan Tiểu Nguyệt ngôi bên mà giật mình.
"Nương nương..." Thị nữ giàn giụa nước mắt, bàn tay nắm chặt lấy tay Thượng Quan Tiểu Nguyệt đã run rẩy.
"DỪNG TAY!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt mím môi hét lớn. Nàng bước ra khỏi xe, tà váy xanh ngọc phất phơ trong gió. "Ta là Thượng Quan Tiểu Nguyệt, tam tiểu thư của Phượng Tiên thành. Hôm nay đi ngang đây có việc, không ngờ ban ngày ban mặt ngang nhiên gặp cướp, thật đáng kinh tởm!"
"Tiểu cô nương, nàng thật xinh đẹp." Một tên thổ phỉ, có vẻ là thủ lĩnh bước đến xe của Thượng Quan Tiểu Nguyệt. "Nhưng nàng có biết, chống đối chúng ta thì dù có là quan triều đình cũng phải thất bại không?"
Thượng Quan Tiểu Nguyệt toan mở miệng đáp, bỗng dưng cảm thấy bên tai mình như có tiếng gió. Một cái gì đó bay qua gương mặt cô, hướng về phía sau.
"Tiểu Nhu!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt giật mình quay lại. Một mũi lên bay thẳng đến tên cướp đang giữ lấy tì nữ kia. Thân hình to lớn đổ sập xuống, tì nữ nhanh như cắt chạy đến bên Thượng Quan Tiểu Nguyệt.
"Nương... Nương nương..."
"Không sao rồi." Thượng Quan Tiểu Nguyệt nắm chặt lấy tay tì nữ, mím môi nhìn thế trận xung quanh. Là quân triều đình.
"Khá khen cho ngươi!" Tên thủ lĩnh vừa nhìn đồng bọn của mình gục xuống, trong tích tắc bên cổ mình đã có một thanh gươm sáng bóng. Hắn ta quay lại, là một vị tướng sĩ của triều đình.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cách cô ba bước chân kia, một thân y phục đen tôn lên vẻ cao lớn của hắn. Gương mặt chữ điền, lông mày rậm, ánh mắt sáng ngời ánh lên vẻ một trang quân tử.
"Ở đây có nữ tử, ta không tiện xuống tay, khôn hồn thì im lặng đi về phía trước!" Tiếng nói đanh thép của nam nhân vang lên, rơi vào tai Thượng Quan Tiểu Nguyệt khiến con tim của cô khẽ rung động. Thật kỳ lạ!
"Đa tạ đại hiệp đã giúp đỡ!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt gập đầu cảm tạ, tà váy xanh phất lên, một mùi hương thơm mát, thanh dịu của linh lan rơi vào trong mũi của nam tử. "Xin hỏi, đại hiệp xưng danh là gì, sau khi ta về có thể tạ ơn cứu mạng một cách linh đình."
"Cô nương không cần khách sáo, chỉ là thuận tiện giúp đỡ. Chúng ta là quân triều đình, làm việc này vì bổng lộc xưng danh, không cần phải câu nệ. Nhưng cô nương đi đường, phải cẩn thận." Nam tử chắp tay chào Thượng Quan Tiểu Nguyệt rồi xoay người rời đi, để lộ một bóng lưng vững chãi cho con tim nàng khẽ thổn thức.
"Đi thôi!" Thượng Quan Tiểu Nguyệt mím môi, đè chặt lại con tim mình. Nàng không được phép như vậy, nàng đã trở thành thái tử phi rồi.
Chiếc xe một đường đến thành Hà Châu. Thượng Quan Tiểu Nguyệt mang thân mình nặng nề bước vào trong điện Chiêu Nghi.
"Nương nương, người muốn ăn một chút gì đó không?" Tì nữ tên Tiểu Nhu ở bên cạnh giúp Thượng Quan Tiểu Nguyệt tháo bỏ trang sức, cánh tay nhỏ bé còn run rẩy không thôi.
"Không cần đâu, ta đi tắm một chút là được. Em đi nghỉ đi, có gì ta sẽ gọi em." Thượng Quan Tiểu Nguyệt đau lòng nhìn tì nữ nhỏ đã theo mình từ lâu, nàng luôn xem cô gái này giống như các em mình mà đối đã vậy.
"Vâng, nương nương." Tì nữ nhún gối, khẽ lui ra ngoài.
Điện Chiêu Nghi rơi vào im lặng, Thượng Quan Tiểu Nguyệt khẽ thở dài, quyết định không nhớ lại chuyện lúc nãy nữa. Người thiếu niên đó, là quan triều đình, thì nàng cần phải cẩn trọng. Nàng là thái tử phi, nàng tuyệt đối không được làm điều gì tổn hại đến danh dự của gia tộc Thượng Quan của mình. Người trong tim nàng, vĩnh viễn chỉ có thể có thái tử tên Tần Nhĩ Dương kia. Nàng không được phép rung động với bất kì nam tử nào khác, chắc chắn là vậy.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt khẽ thở dài, nàng xoay người bước ra phía sau tẩm điện, nơi đó là một bể tắm nước nóng được thiết kế tinh xảo. Thượng Quan Tiểu Nguyệt buông rèm mỏng, xoay người cởi từng mảnh y phục ra. Nàng không biết, mọi hành động của mình đã rơi vào trong tầm mắt của một người.